Chàng Rể Siêu Cấp (Giang Thành)

Chương 121: Trận đua xe bất ngờ



"Bác sĩ Giang, nhớ em không hả?" Phương Lan Lan nằm trên ghế sô pha, hai chân gác trên bàn trà không ngừng ngoe nguẩy.

Giang Thành nhìn thấy người kia thì cảm thấy thật sự nhức đầu vô cùng. Khó khăn lắm mới thoát được chuyện hầu hạ cô ta một thời gian, không ngờ cô gái này lại xuất hiện nữa rồi. Hơn nữa lần này, cách ăn mặc của cô nàng lại thay đổi rồi. Mái tóc dài được nhuộm thành một màu đỏ rực, còn thắt từng bím sát đầu giống kiểu Châu Phi. Phía trên mặc một cái áo bra, dưới xỏ quần đùi cực ngắn, dáng người nóng bỏng gợi cảm hoàn toàn được phô ra bên ngoài.

"Sao cô lại tới đây?" Giang Thanh đi tới ngồi trên ghế trước bàn làm việc hỏi.

"Nè nha, nhìn thái độ của anh như này là không chào đón em hả. Anh cũng không muốn biết trong thời gian dài như vậy, em đã đi nơi nào sao?" Phương Lan Lan đứng lên, đi tới trước bàn làm việc của Giang Thành trườn người trên đó hỏi.

Bởi vì cô ta chỉ mặc một chiếc áo bra, hai tay chống cằm, cổ áo lại hở rộng như thế, ánh mắt thận trọng của Giang Thành cũng theo đó mà thấy được hơn nửa cặp ngực to mềm mại lộ ra ngoài.

"Ai quan tâm cô đã đi tới chỗ nào chứ." Giang Thành lạnh lùng nói, anh thật sự là sợ hãi cô nàng này lắm rồi, chỉ ước có thể đừng gặp lại cô ta nữa.

"Xí!" Phương Lan Lan liếc xéo Giang Thành một cái, nói: "Em mới tập luyện kỹ thuật drift đó, hơn nữa hiệu quả bây giờ cũng rất ok. Sao hả, đưa anh đi thử một vòng nha?"

"Tôi còn phải làm việc, không có rảnh." Giang Thành từ chối thẳng.

"Được thôi, chỉ là trong điện thoại của em còn có một đoạn video, mà nếu coi một mình thì nhàm chán lắm." Phương Lan Lan ngồi thẳng người lên, móc điện thoại ra có hơi thương cảm nói.

Giang Thành lúc này mới nhớ tới, mình có điểm yếu bị cô nàng này nắm thóp, kì thực không thể cho Hứa Tình nhìn thấy được.

"Đi thôi, tôi đi với cô." Giang Thành thở dài bất lực, thực sự là chịu thua cô gái này rồi.

"Hì hì, phải thế chứ. Vừa hay để anh có thể hướng dẫn cho em một chút." Phương Lan Lan lúc này mới hí hửng nói.

Giang Thành đi cùng Phương Lan Lan, cả hai lái xe rời khỏi bệnh viện.

Phương Lan Lan lái xe đi tới ngoại ô thành phố, đường sá ở đây ít xe lại còn khá gồ ghề, rất thích hợp để cô luyện kỹ thuật drift.

Giang Thành ngồi trong xe, quả thật nhận ra được kỹ thuật của Phương Lan Lan đã tiến bộ rất nhiều.

"Sao hả? Kỹ thuật của em hiện tại được chứ?" Sau khi hoàn thành một vòng ôm cua, Phương Lan Lan đắc ý nhìn Giang Thành nói.

"Còn cứng đó, tý nữa cô làm lại lần nữa, tôi sẽ nói cho cô biết vài điểm quan trọng cần lưu ý." Giang Thành nói.

Phương Lan Lan gật gật đầu lại làm thêm một lần nữa, Giang Thành bắt đầu hướng dẫn Phương Lan Lan cách di chuyển. Dưới sự chỉ dẫn của anh, thao tác của Phương Lan Lan càng thêm thuần thục.

"Hóa ra là thế, kích thích ghê." Phương Lan Lan phấn khích tới mức suýt nhảy dựng lên tại chỗ, cô vẫn luôn muốn học kỹ thuật drift xe, không ngờ bây giờ đã học được rồi.

"Rất tốt, có tiến bộ rất lớn." Giang Thành nhìn Phương Lan Lan, khen một câu.

"Còn không phải vì bổn cô nương là thiên phú dị bẩm sao!"

Phương Lan Lan khá là đắc ý lắc lư cả người, sau đó nhìn Giang Thành nói: "Nhưng mà tính ra thì anh cũng có công, thưởng anh một chút vậy."

Vừa xong, Phương Lan Lan hôn lên mặt Giang Thần một cái, bản thân Giang Thần cũng không ngờ cô gái này lại có thể tùy tiện như thế, nói hôn là hôn.

"Nhìn xe kìa." Giang Thành vội vã nhắc nhở.

"Á" Phương Lan Lan lúc này mới nhìn về phía trước, bởi vì cô ta chồm người tới hôn Giang Thành mà xe bị lệch khỏi làn chạy, suýt chút nữa đã đụng vào chiếc xe đối diện.

Dưới tình huống khẩn cấp đó, Phương Lan Lan vội vã thực hiện một cú drift xe tuyệt đẹp, bánh xe trượt một vệt trên đường, sau đó dừng lại cạnh sát vào chiếc xe đối diện.

"Sao hả? Em lợi hại không?" Phương Lan Lan nhìn thấy không xảy ra sự cố gì khẽ thở phào nhẹ nhõm, sau đó lại đắc ý khoe khoang.

Nhưng mà, chủ của chiếc xe Mercedes cấp S phía đối diện lập tức nổi điên.

"Mẹ nó, đứa nào mà chán sống thế, có biết lái xe không vậy hả? Không biết người ngồi trong xe là cậu chủ Hoắc sao?"

Một tài xế đô con lạnh giọng mắng, cậu chủ Hoắc đang trên đường từ tỉnh thành đến Lư Dương, không ngờ chỉ vừa mới tới đây đã suýt chút gặp phải tai nạn xe hơi. Hơn nữa, vợ của gã ta trước đó cũng đã từng gặp phải tai nạn giao thông, cho nên gã ta lập tức có chút bực bội.

"Lão Hổ, xuống xem thử có chuyện gì, dạy dỗ nhẹ nhàng thôi, đừng có gây ra án mạng." Cậu chủ Hoắc lạnh lùng nói.

Tài xế đô con nghe lệnh, lập tức xuống xe đi về phía xe của Phương Lan Lan.

"Xuống xe xuống xe, mẹ kiếp có biết lái xe không vậy hả?" Lão Hổ đi tới cạnh bên chiếc xe, đưa tay gõ gõ vào cửa kính.

"Sao thế?"

Phương Lan Lan đang hí hửng khoe khoang kỹ thuật lái xe của mình, nghe có tiếng gõ cửa kính xe ngược lại vô cùng bất mãn. Cô ta hạ kính xe xuống, lạnh giọng hỏi.

Lão Hổ nhìn thấy dáng người tươi xinh đó của Phương Lan Lan, áo bra để lộ nửa bờ ngực gợi cảm căng tròn, trong phút chốc hai mắt lóe sáng lên, bản thân gã ta chính là biết gu của cậu chủ mình rất thích thưởng thức kiểu người phụ nữ xinh đẹp như thế này.

"Em gái à, vừa nãy em lái xe như thế làm cậu chủ của bọn anh giật mình đó. Cho nên cô em phải lên xe của cậu chủ bọn anh, hầu hạ cậu ấy thoải mái mới được đi." Ánh mắt của lão Hổ ngập tràn ham muốn nhìn về phía Phương Lan Lan nói.

Người ở đây nghe được câu nói này lập tức sôi máu lên, mấy cái tên này sao toàn là những loài nói chuyện bằng nửa cái thân dưới không vậy nhỉ.

"Cần giúp một tay không?" Giang Thành nhẹ giọng hỏi.

"Cần, trong vòng một phút, em không muốn nhìn thấy tên này còn đứng ở đây nữa." Phương Lan Lan lạnh giọng nói.

"Không cần tới một phút, mười giây là đủ rồi." Giang Thành vừa nói vừa mở cửa xe đi xuống.

Lão Hổ nhìn thấy Giang Thành đi xuống, còn nghe người kia nói sẽ xử lý mình chỉ trong vòng mười giây lập tức nở nụ cười dè bỉu. Gã đưa mắt quan sát Giang Thành từ trên xuống dưới, nói: "Chỉ dựa vào cái vóc người này cũng muốn giải quyết tôi trong mười giây ư?"

Lão Hổ ưỡn người khoe cơ thể cường tráng của mình, sau đó vỗ ngực chắc nịch nói: "Tôi nhường cậu đánh trước một cái, sao hả?"

"Được." Giang Thành cũng không có khách sáo, anh nắm chặt tay đánh một cú vào ngực của Lão Hổ.

Ngay lập tức, người này có cảm giác giống như bị xe tải nghiền qua, cả người mạnh mẽ bắn ra xa đụng vào lan can ven đường, miệng trào ra một ngụm máu.

"Còn muốn đánh nữa không?"

Giang Thành chau mày lại, nhẹ hỏi.

Anh Hổ không ngờ rằng Giang Thành lại ghê gớm như vậy, cơ thể thoạt nhìn cũng hết sức bình thường không quá đô con, nhưng sức mạnh lại lớn tới như vậy.

"Anh Hổ, sao lại lâu lắc thế hả?" Cậu chủ Hoắc có chút mất kiên nhẫn bước xuống xe, nhìn thấy lão Hổ bị người khác đánh văng ra lại thoáng kinh ngạc, sau đó nhìn về phía Giang Thành.

"Cậu chủ, chúng ta lên xe đi trước đi." Lão Hổ biết là đụng phải kẻ khó xơi, vội vã trèo lên lái xe rời đi.

"Thứ vô dụng, đến một tên như vậy mà anh cũng không đánh lại ư?" Cậu chủ Hoắc lạnh giọng mắng một câu.

"Cậu chủ, người đó nhìn gầy yếu vậy thôi nhưng lại là một tên lão luyện." Lão Hổ nói vội.

Cậu chủ Hoắc không muốn tranh luận tiếp nữa, im lặng không nói gì thêm.

Không lâu sau đó, lão Hổ đã lái xe tới một khách sạn. Hứa Chí Quốc nhanh chóng đi ra đón, nói: "Cậu chủ Hoắc Cương, cuối cùng cậu cũng tới rồi."

Hoắc Cương xuống xe, nhìn một lượt rồi nói: "Hứa Tình đâu? Sao lại không có mặt?"