Chàng Rể Siêu Cấp (Giang Thành)

Chương 122: Hai bên đều đau



Hoắc Cương không phải ai khác, chính là người đàn ông mà Hứa Chí Quốc chuẩn bị giới thiệu cho Hứa Tình xem mắt.

"Cậu chủ Hoắc, bởi vì nhà chúng tôi vẫn đang có mâu thuẫn với em trai tôi, nên tạm thời chưa thể ăn một bữa với cậu được. Việc xem mắt có thể phải lùi lại một chút." Hứa Chí Quốc hơi khó xử nói.

“Còn phải chờ mấy ngày nữa?" Khuôn mặt Hoắc Cương lập tức lộ ra vẻ không vui, bởi vì bình thường anh ta khá bận rộn, nên không dễ dàng để đến đây.

"Cậu chủ Hoắc yên tâm, nhiều nhất là hai ngày, tôi chắc chắn sẽ sắp xếp được thời gian. Hơn nữa chồng hiện tại của Hứa Tình chỉ là bác sĩ bình thường của một bệnh viện, cho dù là thân phận hay gia thế cũng không phải là đối thủ của cậu. Tôi chắc chắn có thể khiến nhà họ Hứa từ bỏ thằng con ở rể đó." Hứa Chí Quốc hơi nịnh nọt nói.

Hứa Chí Quốc nịnh nọt Hoắc Cương như vậy bởi vì anh ta là phó chủ tịch Hiệp hội Y học Hoa Đông, hơn nữa địa vị gia đình cũng không đơn giản. nhà họ Hứa nếu có thể kết hôn với anh ta thì sẽ có lợi ích lớn.

"Được rồi, vậy thì tôi sẽ đợi hai ngày." Hoắc Cương nói xong liền đi vào trong khách sạn, Hứa Chí Quốc cũng vội vàng đi theo phía sau.

Lúc này Phương Lan Lan cũng lái xe chở Giang Thành về bệnh viện.

"Được rồi, hôm nay chị đây rất vui vẻ." Phương Lan Lan cực kỳ vui vẻ lắc đôi chân dài nói.

"Nếu cô vui vẻ như vậy, hãy xóa video trong điện thoại di động đi." Giang Thành vẫn lo lắng video ở trong điện thoại di động của cô sẽ gây ra vấn đề.

"Không được." Phương Lan Lan bĩu môi nói: "Em vẫn chưa biết anh có chỗ nào chơi vui không. Nếu biết, muốn anh chơi với em mà anh không đồng ý thì làm sao đây? Vì vậy, em phải giữ nó.”

“Cô thế này rất khốn nạn đấy.” Giang Thành nói.

"Em khốn nạn đấy, anh có thể làm gì được em. Muốn cắn em hả?”

Giang Thành thở dài, nói: "Được rồi, là cô ép tôi.”

Phương Lan Lan vừa định nói ép anh thì sao, Giang Thành lập tức đưa tay ra cắm hai cây châm vào huyệt ngứa trên người cô ta.

"Ha ha ha... Anh... Anh đã làm gì? Anh đang làm gì vậy?” Phương Lan Lan lập tức không nhịn cười được, cười đến mức cả người run rẩy. Cô ta muốn rút kim ra nhưng cười nhiều như vậy cũng không có sức mà rút.

"Không có gì, đâm vào huyệt ngứa của cô thôi. Giúp cô vui vẻ hơn một chút.” Giang Thành nhàn nhạt nói.

"Anh... Đồ khốn nạn... Ha ha ha ha." Phương Lan Lan cười đến mức nước mắt chảy ra. Tuy cô ta không muốn cười, nhưng không thể khống chế bản thân ngừng cười được.

"Đừng... Đừng, em xóa... Hahaha, em xóa nó.” Phương Lan Lan thật sự chịu không được nữa, trên người ngứa ngáy khó chịu, cười đến nỗi mặt cứng ngắc.

Lúc này Giang Thành mới lấy kim châm xuống, sau đó nói: "Nếu cô không giữ lời, lần sau sẽ không dễ dàng tha cho cô như vậy.”

"Ha... Biết rồi. "Phương Lan Lan còn hơi muốn cười, tủi thân, vội vàng ghé sát vào Giang Thành, mở điện thoại di động lên xóa đoạn video Hỏa Linh Lung ngồi trên người Giang Thành.

"Lần này được rồi chứ?" Phương Lan Lan giơ điện thoại di động lên cho Giang Thành xem.

"Vậy là được rồi." Giang Thành nói xong liền xuống xe.

"Khốn nạn, dám trêu chọc chị đây như vậy. Sớm muộn gì cũng khiến anh quỳ dưới chân chị đây.” Phương Lan Lan hơi buồn bực dùng bàn tay nhỏ bé xoa ngực. Lúc nãy cười quá nhiều, cười đến nỗi đau cả ngực, hai bên đều đau.

Giang Thành trở về bệnh viện, bận rộn một lúc thì cùng Hứa Tình tan ca về nhà.

Sau khi ăn cơm xong, Hứa Tình liền vào phòng đi tắm.

"Chồng." Giọng Hứa Tình bỗng nhiên từ trong phòng tắm truyền ra.

"Có chuyện gì vậy?" Giang Thành tưởng Hứa Tình lại ngã trong phòng tắm, vội vàng đi đến trước cửa hỏi.

"Anh vào đây."

"Hả?" Giang Thành lắp bắp hoảng hốt, từ trước đến nay, Hứa Tình tắm chưa bao giờ để anh đi vào. Sao hôm nay lại gọi anh đi vào?

"Anh vào đây kì lưng cho em.” Hứa Tình nhẹ giọng nói.

Tuy Giang Thành muốn nói không tiện lắm, nhưng Hứa Tình đã mở miệng, anh đành phải đồng ý, anh đẩy cửa đi vào.

Sau khi đi vào phòng tắm, Giang Thành mới để ý thấy, Hứa Tình không phải đang tắm, mà đang ngâm mình trong bồn tắm. Trên mặt nước đều là bọt nổi lên, lộ ra bả vai, và một phần nhỏ của bộ ngực đầy đặn.

Nhưng mà chỉ như vậy thôi cũng tràn ngập hơi thở quyến rũ, suy nghĩ viển vông.

Giang Thành cầm khăn tắm, bắt đầu chà xát lưng Hứa Tình. Lúc này tim anh đập nhanh hơn, dù sao cảnh tượng quyến rũ như vậy, còn là lần đầu tiên chà lưng cho Hứa Tình.

"Chồng, ngày mai là kỉ niệm ba năm ngày cưới của chúng ta.” Hứa Tình thì thầm.

"A. Đúng vậy, nhanh thật.” Giang Thành không nhớ khi nào kỷ niệm ba năm, không ngờ đã kết hôn với cô ba năm rồi.

"Thật ra thời gian qua đã khiến anh tủi thân rồi.” Đầu gối Hứa Tình lộ ra từ trong nước, hai tay cô ôm đầu gối nhẹ giọng nói. Bởi vì động tác này, sóng nước dâng lên, vỗ vào thân thể trắng nõn của cô.

“Anh làm rể ở nhà em, phải nhận nhiều sự xem thường như vậy, nhiều người khinh bỉ như thế, nhưng vẫn không rời bỏ em.”

"Không sao, nói những chuyện này làm gì.” Giang Thành cười nói.

"Em nói với anh những điều này, thật ra vì bố muốn về Tỉnh Thành, cho nên hẹn bác lớn ngày kia ăn cơm cùng nhau. Dù sao bên kia là gốc rễ của nhà chúng ta, chỉ tiếc bố chúng ta quan hệ với bên đó không tốt. Con lại ở rể, nên bố không thể dẫn anh về cùng được.” Hứa Tình nghiêm túc nói.

Giang Thành nghe đến đây, lập tức hiểu được ý của Hứa Tình.

"Vợ, em yên tâm đi. Anh nhất định sẽ là một người ở rể đủ tư cách. Chờ đến ngày ăn cơm với bác lớn, chắc chắn sẽ không để bố chúng ta mất mặt." Giang Thành nghiêm túc nói.

Hứa Tình nghe được lời này của Giang Thành cũng cảm động. Trong khoảng thời gian này, cô thật sự đã nhìn thấy sự thay đổi của Giang Thành.

"Được, em tin anh." Hứa Tình nghiêm túc nói: "Chà xong rồi chứ?”

"Ừm." Giang Thành nhẹ nhàng đáp lại một tiếng, sau đó nói: "Phía trước cần chà không?”

"Giang Thành, được lắm, gan anh dạo này to hơn rồi.” Hứa Tình hơi quay đầu, nhíu mày lạnh lùng nói.

"Quên đi, anh đi ra ngoài trước." Giang Thành nói, rồi vội vàng thả khăn tắm xuống. Nhưng mà Hứa Tình thẳng tay hất nước trong bồn tắm về phía Giang Thành.

“Dám hất anh?”

Giang Thành cũng mở vòi nước, hất nước về phía Hứa Tình. Bởi vì động tác của Hứa Tình khá mạnh, cảnh xuân thỉnh thoảng lộ ra.

"Được rồi, không ồn ào với anh nữa, chỉ được lợi cho anh thôi.” Hứa Tình vội vàng nói.

Giang Thành cũng trở về phòng ngủ, đồng thời anh biết rõ ý của Hứa Chí Quốc. Như thế này chính là muốn ép anh ly hôn với Hứa Tình. Nhưng anh tuyệt đối sẽ không đồng ý.

"Alo." Điện thoại di động của Giang Thành vang lên, anh vội vàng nghe điện thoại.

"Anh, anh ngủ với chị dâu của em chưa?"

"Giang Lai à, vẫn chưa, chị dâu em đang tắm rửa, có chuyện gì sao?"

"Anh còn nhớ lần trước em nói bạn học kia của em, chính là em gái Mộ Dung Tuyết. Ngày mai cô ấy sẽ trở về, mấy bạn học tốt của bọn em muốn ăn cơm, anh và chị dâu cũng tới nhé.” Giang Lai nói.

"Được, không thành vấn đề." Giang Thành đồng ý thẳng.