Chàng Rể Siêu Cấp (Giang Thành)

Chương 235: Theo tôi về bệnh viện



"Sao lại thế được?"

Hoàng Nguyên Xương nghe nói bố mình xảy ra chuyện thì hốt hoảng không thôi. Tuy ông ta làm người chẳng ra gì, nhưng làm con lại rất hiếu thảo, cũng sợ bố mình xảy ra chuyện nguy kịch tới tính mạng.

"Em cũng không biết, bây giờ làm sao đây?" Vợ Hoàng Nguyên Xương ở bên kia đầu dây luống cuống.

"Đưa bố đến viện ngay đi, mà không, anh gọi xe cứu thương đến đón." Hoàng Nguyên Xương vội vàng nói xong câu này liền ngắt máy.

Tiếp đó, ông ta vội vã gọi điện thoại cho bệnh viện đưa xe cứu thương đi đón người. Tuy Đồng Lỗi đã biết ông ta bán thuốc giả, nhưng người trong viện chưa rõ ông ta sắp bị tóm, chắc chắn vẫn sẽ nghe ông ta sai bảo.

Xe cứu thương lập tức hú còi chạy về phía nhà Hoàng Nguyên Xương, đưa bố ông ta tới thẳng phòng cấp cứu.

Cùng lúc đó, Hoàng Nguyên Xương cũng gọi bác sĩ giỏi nhất trong bệnh viện tới xem bệnh cho bố mình.

Nhưng ông ta không biết những y bác sĩ này có thể chữa khỏi hay không. Trước đây Hoàng Nguyên Xương từng muốn đón bố mình đến thủ đô khám bệnh, nhưng bố ông ta cảm thấy thái độ làm người của con trai có vấn đề, hờn dỗi không để ý tới ông ta, cho nên vẫn chưa tới thủ đô khám được.

Sau đó Hoàng Nguyên Xương xảy ra chuyện ở thủ đô, đã chủ động xin được chuyển công tác đến Lư Dương, một phần cũng để chăm sóc bố mình.

Chỉ là ông ta không ngờ mình vừa đến bên này không lâu, bệnh của bố lại tái phát.

Hoàng Nguyên Xương mang bộ dáng chật vật đi tới đi lui ngoài cửa phòng cấp cứu.

Thật lâu sau cửa phòng cấp cứu mới mở ra, mấy y bác sĩ đi ra từ bên trong.

"Viện trưởng Hoàng, ông làm sao thế? Sao giống như vừa bị người đánh thế?" Một bác sĩ gỡ khẩu trang xuống, quan tâm hỏi han.

"Đừng có hỏi mấy thứ vô dụng này, tình huống của bố tôi thế nào rồi?" Nếu là ngày thường có bác sĩ quan tâm thì ông ta sẽ rất vui vẻ. Nhưng lúc này ông ta chỉ quan tâm tới an nguy của bố mình

Nghe Hoàng Nguyên Xương hỏi, khuôn mặt mấy bác sĩ vừa ra khỏi phòng đều tái đi, trông rất khó coi. Bọn họ đưa mắt nhìn nhau không biết nên nói gì.

"Ngây người làm cái gì? Nói đi!”

Hoàng Nguyên Xương thấy không ai chịu lên tiếng thì tức giận quát nhỏ.

"Viện trưởng Hoàng, tình huống của bố ông đã không thể cứu vãn rồi. Có vẻ là ung thư gan giai đoạn cuối, nhưng không dùng thuốc ức chế nên tế bào ung thư đã lan ra các cơ quan nội tạng khác. Đến thời điểm này là bó tay hết cách rồi." Một bác sĩ nơm nớp nói xong.

"Cái gì?"

Hoàng Nguyên Xương đương nhiên biết bố mình bị ung thư gan, nhưng rõ ràng phát hiện sớm, ông ta cũng mua thuốc cho bố mình uống, sao ông ấy không dùng chứ?

"Nói lung tung gì đấy hả? Tôi đã đưa thuốc cho ông ấy từ sớm rồi, sao lại là không dùng thuốc ức chế?"

Hoàng Nguyên Xương tức giận túm cổ áo bác sĩ kia.

"Tôi... Chúng tôi đều nói thật, đã kiểm tra toàn diện. Ông không tin thì xem đi, đây là báo cáo xét nghiệm." Bác sĩ bị túm cổ vội vàng lấy báo cáo từ tay bác sĩ đằng sau.

Hoàng Nguyên Xương vội vàng giằng lấy báo cáo, cẩn thận nhìn từng chút một, sau đó phát hiện kết quả đúng như lời họ nói.

Sao có thể chứ? Rõ ràng ông ta sớm mua thuốc đặc trị nhập khẩu từ nước ngoài cho bố rồi cơ mà? Nếu uống từ khi mới phát hiện thì chắc chắn có thể chữa khỏi.

"Tiểu Cầm, bình thường bố không uống thuốc à?" Hoàng Nguyên Xương nhìn sang vợ mình ở ghế chờ.

"Có uống mà! Mỗi lần em đều nhìn bố uống xong thuốc mới đi." Vợ ông ta cuống quít đáp.

"Thế sao lại thành như vậy được?" Hoàng Nguyên Xương khó hiểu.

"Viện trưởng Hoàng, khi chúng tôi xét nghiệm cho ông cụ thì có kiểm tra ra thành phần Irinotecan*, nhưng trong thuốc còn có vài thành phần khác. Có phải các ông mua phải thuốc giả rồi không?" Một bác sĩ hỏi Hoàng Nguyên Xương.

"Thuốc giả?"

Hoàng Nguyên Xương chợt nghĩ đến nguyên do này. Lúc trước ông ta nói với bạn rằng muốn mua thuốc ung thư, tuy có cường điệu rằng phải lấy thuốc thật, nhưng rất có thể bên kia vì lợi nhuận mà mang thuốc giả cho ông ta.

"Mẹ nó, bọn khốn này. Bán thuốc giả cho cả ông đây à?" Hoàng Nguyên Xương tức giận đến tột cùng.

Mà lúc này Hoàng Nguyên Xương bỗng nghĩ tới, bố mình uống phải thuốc giả dẫn tới nguy hiểm tính mạng, ông ta tức giận vô cùng. Vậy lúc trước những người uống phải thuốc giả do ông ta bày kế cũng có cảm giác tương tự đúng không?

"Anh thấy chưa! Lúc trước tôi đã không cho anh bán thuốc giả rồi mà anh không nghe! Giờ hay lắm! Báo ứng đến trên người mình rồi!" Tiểu Cầm ở cạnh đấy cũng không quan tâm được gì nữa, khóc lóc ầm ĩ.

"Cái gì... Viện trưởng bán thuốc giả ư?"

"Có phải bác sĩ Giang và bác sĩ Hứa bị đuổi cũng liên quan đến chuyện này không?"

"Đúng đấy! Nếu không thì sao đang yên ổn lại sa thải hai bác sĩ giỏi như vậy chứ?"

Các bác sĩ đang đứng ở cửa phòng cấp cứu đều nghe được vợ Hoàng Nguyên Xương oán hận, khiếp sợ nhìn nhau bàn tán.

Hoàng Nguyên Xương thấy tình huống này thì mặt đỏ bừng lên, tức giận chỉ tay vào Tiểu Cầm mắng: "Mẹ nó chứ, giờ là lúc để cô nói mấy lời này đấy à? Câm mồm chó của cô lại!"

Sau đó ông ta quay sang nhìn các bác sĩ, lạnh giọng nói: "Tôi mặc kệ thế nào, bây giờ các người phải cho tôi một phương án giải quyết."

"Chuyện này... viện trưởng Hoàng, chúng tôi thật sự không có cách nào, tế bào ung thư đã khuếch tán tới toàn thân, không thể cứu chữa đâu." Mấy bác sĩ khó xử nhìn Hoàng Nguyên Xương.

"Tôi chuẩn bị thiết bị hiện đại nhất, điều kiện chữa bệnh tốt nhất cho các người. Các người nói có trị được hay không?" Hoàng Nguyên Xương tức đến mức trán hằn gân xanh.

"Chúng tôi thật sự không làm được mà." Các bác sĩ bất lực nói.

"Thật là một đám vô dụng. Lần trước Giang Thành ở Thành phố Thượng Minh bé tí kia, dùng vài cây châm rỉ là có thể cứu được người chết về. Các người ở bệnh viện Lư Dương lớn thế này, dùng thiết bị tối tân nhất mà dám nói mình không có cách à?" Hoàng Nguyên Xương sợ bố mình không qua khỏi, trực tiếp trở mặt.

Mấy bác sĩ nghe lời này xong thì lặng đi một thoáng, sau đó nói với Hoàng Nguyên Xương: "Xin lỗi viện trưởng, chúng tôi không phải Giang Thành."

"Cậu..."

Hoàng Nguyên Xương bị tức sắp chết rồi. Nhưng ông ta cũng hiểu rõ, bố mình uống phải thuốc giả mới khiến tế bào ung thu khuếch tán như vậy, thật sự không dễ trị.

"Viện trưởng Hoàng, nếu bác sĩ Giang còn ở bệnh viện thì có khi sẽ có cách." Một bác sĩ nhỏ giọng nói với Hoàng Nguyên Xương.

“Đúng vậy, phương pháp của Giang thần y biến đổi kỳ diệu, bao nhiêu bệnh nan giải cũng chữa khỏi hết.” Một bác sĩ khác tán đồng ý kiến trên.

"Đáng tiếc, không biết sao anh ấy lại đi mất rồi." Một bác sĩ khác tiếc hận thở dài, nhưng lời này rõ ràng rất châm chọc.

Hoàng Nguyên Xương nghe xong thì càng tức giận, quát lên: "Các người đang trách tôi bức ép Giang Thành đi đúng không?"

Thấy ông ta phát hỏa, các bác sĩ đều ngậm miệng.

Nhưng Tiểu Cầm ở bên cạnh lại hiểu ra, hình như bác sĩ tên là Giang Thành có thể cứu được mạng của bố chồng mình.

"Nguyên Xương? Chuyện gì vậy? Nếu có người cứu được bố thì anh đi tìm người ta đi?" Tiểu Cầm vội vàng nói với Hoàng Nguyên Xương.

"Cô không biết chuyện thì câm miệng vào cho tôi." Hoàng Nguyên Xương vuốt vết thương trên mặt và trên cơ thể. Những vết thương này đều do Giang Thành ban tặng, ông ta không đời nào tìm đối phương.

"Tôi mặc kệ chuyện gì đấy! Rốt cuộc mạng bố anh quan trọng hay mặt mũi anh quan trọng hả?" Tiểu Cầm sốt sắng.

Hoàng Nguyên Xương cũng rối rắm. Nếu vì cứu mạng bố mình phải đi tìm Giang Thành thì chắc chắn phải cầu xin cậu ta quay lại chữa trị, vậy những lời đe nạt lúc trước là tự mình vả miệng mình rồi.

Hơn nữa, ai biết Giang Thành thật sự có năng lực không? Nếu chỉ là vài mánh khóe yêu tà, hại chết bố mình thì làm thế nào?

"Không được, mặc kệ các người nói thế nào thì tôi cũng không tìm cậu ta đâu. Tôi không tin cả Hoa Hạ này chỉ có thằng ranh kia biết chữa bệnh."

Hoàng Nguyên Xương nói xong, quay đi gọi điện cho bạn bè ở thủ đô. Nhưng mặc kệ ông ta gọi cho ai, sau khi nói xong tình huống thì bọn họ đều từ chối, nói là không cứu được, còn an ủi ông ta nén bi thương.

"Không ổn rồi, dấu hiệu sinh mệnh của bệnh nhân đang nhanh chóng suy giảm, nếu không làm gì thì ông ấy sẽ không qua được mất." Một y tá sốt sắng vọt khỏi phòng cấp cứu hô to.

Hoàng Nguyên Xương nghe xong cũng kinh hoảng không thôi.

"Anh còn nghĩ cái gì nữa? Nhanh chạy đến nhà bác sĩ kia xin lỗi đi, mời người ta đến chữa cho bố!" Tiểu Cầm sốt ruột vô cùng, dù sao bà ta cũng hiếu thuận với bố chồng.

Hoàng Nguyên Xương nhìn tình huống trước mặt, nghe lời vợ khuyên, cũng hiểu không thể kéo dài thêm nữa.

"Được, tôi đi!"

Hoàng Nguyên Xương nói xong bèn nhanh chóng chạy ra ngoài. Ông ta thật sự không thể trơ mắt nhìn bố mình chết ngay trước mặt.

Ông ta gọi lái xe của bệnh viện, chạy thẳng về phía nhà Giang Thành.

Hoàng Nguyên Xương biết địa chỉ của Giang Thành, vốn ông ta điều tra địa chỉ của anh để trả thù, giờ lại chạy như bay không dám trì hoãn đến để cầu xin.

“Vợ à, hôm nay em đẹp thật đấy." Giang Thành nhìn Hứa Tình ăn vận đẹp đẽ trước mặt, cười khen.

"Đương nhiên rồi, hôm nay phải ra ngoài, cần mặc đẹp một chút." Hứa Tình nói xong, khoác tay lên khủy tay Giang Thành cùng nhau xuống tầng.

Giờ hai người đều không đi làm, cũng nghĩ rõ ràng rồi, cứ hưởng thụ cuộc sống đi hẵng nói.

Khi hai người đi xuống tới tầng dưới, một chiếc xe nhanh chóng lao đến gần, dừng trước mặt bọn họ.

Hoàng Nguyên Xương luống cuống xuống khỏi xe, đi đến trước mặt Giang Thành, trầm giọng nói: "Giang Thành, theo tôi về viện một chuyến!"

*Irinotecan: Thành phần thuốc điều trị ung thư.