Chàng Rể Siêu Cấp (Giang Thành)

Chương 236: Đều tại ông!



Giang Thành và Hứa Tình nhìn thấy Hoàng Nguyên Xương thì đều lạnh mặt xuống, tâm trạng tốt đẹp ban đầu bị phá hủy.

Hứa Tình thể hiện càng rõ ra mặt, thấy ông ta bước đến thì cô lập tức khoanh tay trước ngực, quay đầu sang một bên, hoàn toàn không muốn nhìn đối phương.

"Viện trưởng Hoàng nói gì đấy nhỉ?" Giang Thành không thể hiện ra phản ứng gì lớn, chỉ lạnh nhạt hỏi lại.

"Tôi nói cậu theo tôi về bệnh viện, một bệnh nhân đang cần nhờ cậu khám." Hoàng Nguyên Xương vốn định cầu xin Giang Thành, nhưng lại không muốn mất mặt, chỉ có thể làm giá nói như ra lệnh.

Ông ta cảm thấy dù sao mình cũng là viện trưởng, có thể đích thân đến tìm Giang Thành đã xem như cho người này mặt mũi rồi. Cậu ta chắc chắn ngoan ngoãn theo mình về khám bệnh mới phải.

Nhưng Giang Thành nghe ông ta nói xong lại như nghe được chuyện cười vậy, cũng không nín nhịn mà cười lạnh thành tiếng:

"Ngại quá viện trưởng Hoàng, tôi còn phải đi shopping với vợ tôi." Nói xong, anh kéo tay Hứa Tình định rời đi.

Hoàng Nguyên Xương thấy vậy thì quýnh lên, tình trạng của bố ông ta không thể trì hoãn, nếu ông ta không hạ mình thì thật hết cứu được rồi.

Hoàng Nguyên Xương nghĩ một lát, vội vàng đuổi theo Hứa Tình và Giang Thành.

"Hoàng Nguyên Xương, ông xong chưa hả?" Hứa Tình thấy Hoàng Nguyên Xương lại chặn đường mình và Giang Thành thì bất mãn kêu lên.

"Bác sĩ Hứa, lúc trước là tôi sai, tôi không nên đối xử với hai người như vậy. Tôi biết sai rồi, hai người được về bệnh viện làm việc, thế đã được chưa?" Hoàng Nguyên Xương bỏ đi thái độ cao ngạo ban đầu, cũng chủ động lấy lòng, cho rằng thế này là xong rồi.

"Hoàng Nguyên Xương, ông tưởng chúng tôi là loại người gì? Ông muốn đuổi thì chúng tôi phải đi, muốn chúng tôi về thì chúng tôi phải ton tót theo ông về à?" Hứa Tình nhướng mày, lạnh giọng nói.

"Ông còn dám mua truyền thông lên tivi bôi nhọ chúng tôi, chuyện này cũng cứ thế mà qua chắc?”

Hứa Tình thật sự không biết nên nói như thế nào với người này.

Hoàng Nguyên Xương cũng bị Hứa Tình mắng đỏ mặt, ông ta biết mình đã làm sai, nhưng ông ta cũng không cam lòng nhận lỗi như vậy.

"Chuyện kia thì dễ thôi, tôi có thể lập tức tìm truyền thông kia, để bọn họ làm sáng tỏ." Hoàng Nguyên Xương nói với Hứa Tình.

Hứa Tình nghe ông ta nói xong thì càng tức. Trọng điểm không phải ở chỗ này có được không hả? Ông ta cho rằng đi làm sáng tỏ là xong chuyện chắc?

"Xin lỗi viện trưởng Hoàng, chúng tôi không xứng với bệnh viện do ông quản lý." Giang Thành không định để ý tới Hoàng Nguyên Xương.

Anh biết Hoàng Nguyên Xương có việc gấp nên mới tới tìm mình, chỉ là người này hoàn toàn không bày ra dáng vẻ cầu xin người khác gì cả.

Anh và Hứa Tình phải chịu nhiều uất ức như vậy, còn bị ông ta hủy hoại danh dự, đương nhiên anh sẽ không dễ dàng tha thứ cho ông ta.

Vậy nên chỉ cần Hoàng Nguyên Xương không cho anh thấy thái độ đúng đắn khi cầu xin người khác thì mặc kệ có chuyện gì đều không cần bàn nữa.

"Giang..."

Hoàng Nguyên Xương thấy Giang Thành và Hứa Tình đã tới cửa xe, rõ ràng là sắp lên xe, thật sự không định nể mặt thì ông ta càng thêm căm tức.

Lúc Hoàng Nguyên Xương ở thủ đô, ngay cả mấy dòng họ lớn đều phải nể ông ta vài phần. Nhưng từ khi tới Lư Dương này, ngay cả một bác sĩ nhỏ cũng dám ngồi lên đầu ông ta, ông ta tức giận là đương nhiên.

Ngay khi Hoàng Nguyên Xương còn đang bực bội thì di động lại vang lên, vợ ông ta gọi tới. Ông ta hiểu tình huống của bố ông ta chuyển biến xấu, Tiểu Cầm giục ông ta nhanh chóng đưa người về.

Hoàng Nguyên Xương không nhận điện thoại mà bấm chuyển sang chế độ im lặng. Ông ta thua thật rồi, trước mắt chỉ có thể cầu xin Giang Thành.

Nghĩ đến đây, Hoàng Nguyên Xương đi tới trước xe của Giang Thành và Hứa Tình, hai chân mềm xuống, quỳ phịch xuống.

"Giang thần y, xin cậu cứu mạng! Tính mạng bố tôi bây giờ đang ngàn cân treo sợi tóc, chỉ có cậu mới cứu được ông ấy!"

Hoàng Nguyên Xương hoàn toàn từ bỏ cao ngạo. Ông ta biết, chỉ có tạm thời cúi đầu mới cứu được bố mình. Nhưng dù làm đến mức này rồi, ông ta vẫn không cảm thấy mình sai ở đâu.

"Viện trưởng Hoàng, ông không biết cách làm của ông rất nực cười à?" Giang Thành bước xuống từ trên xe, bình tĩnh nói với Hoàng Nguyên Xương.

"Tôi biết lỗi thật rồi, tôi không nên chỉ chăm chăm vào lợi ích như vậy, không nên bức hai người rời đi, càng không nên nói xấu hai người trên tivi. Tôi chân thành xin lỗi." Hoàng Nguyên Xương gần như là nghiến răng nói xong những lời này, dứt lời, ông ta còn dập mạnh đầu xuống nền đất.

Giang Thành và Hứa Tình nghe lời ông ta nói, nhìn hành động của ông ta. Trong lòng Hứa Tình là thật sự bõ tức, dù sao cô cũng nhịn viện trưởng này lâu lắm rồi.

Nhưng Giang Thành liếc mắt là nhìn ra ông ta không thật tâm nhận sai gì cả, nói chung là không còn cách nào nên mới phải khúm núm, hoàn toàn không có ý hối hận.

"Giờ biết cầu chúng tôi? Biết không có bác sĩ Giang thì bệnh viện không được à?" Hứa Tình nói với ông ta.

Người đàn ông này dùng tin tức hủy sự nghiệp của cô, cô không nhịn được trào phúng ông ta.

Hoàng Nguyên Xương nghe cô nhắc lại thì siết chặt nắm tay, dùng sức đến mức móng tay đâm vào lòng bàn tay phát đau.

"Đúng thế, tôi biết sai nên đến cầu xin hai người đây. Tôi đã biết bệnh viện không thể thiếu bác sĩ Giang được." Hoàng Nguyên Xương cắn răng nói.

"Hừ!" Hứa Tình hừ lạnh một tiếng.

"Tạm thời đừng nhắc đến mâu thuẫn giữa chúng ta được không? Cứu người quan trọng nhất, mạng người là vô tội..." Hoàng Nguyên Xương thành thật nói với Giang Thành.

Bây giờ ông ta cũng chỉ có thể trông cậy vào Giang Thành cứu bố mình thôi, dù sao ngay cả tình huống của Tất Minh Châu anh còn chữa được, chắc chắn có thể cứu bố ông ta.

"Được, tôi về." Giang Thành thở dài, đồng ý với Hoàng Nguyên Xương.

"Thật chứ?"

Hoàng Nguyên Xương sung sướng trong lòng. Mặc kệ thế nào, cứu được bố là tốt rồi.

"Đương nhiên là thật, tôi không phải người thấy chết không cứu." Giang Thành biết Hoàng Nguyên Xương không hối cải, nhưng anh cũng không thể nhìn người ta chịu chết. Nói gì thì mạng người vẫn quan trọng nhất.

"Cảm ơn Giang thần y, cảm ơn Giang thần y." Hoàng Nguyên Xương chắp tay cảm kích.

Sau đó, Hoàng Nguyên Xương quay lại xe của mình, đi trước dẫn đường. Giang Thành và Hứa Tình theo sát phía sau.

"Anh định cứu bố ông ta thật à?" Hứa Tình vẫn không nguôi giận.

"Ừ. Không cần biết ông ta thế nào, bố ông ta cũng không có tội tình gì." Giang Thành nghiêm túc nói với cô, hành y cứu người phải lấy tính mạng làm trọng, muốn trút giận hay thế nào thì tính sau đi.

"Em cũng biết, mà em vẫn tức. Ông già khốn nạn này quá đáng lắm." Hứa Tình bĩu môi.

"Sao nào? Em thấy ông ta như thế còn chưa nguôi giận à?"

Giang Thành cười với cô: "Lúc trước anh đã bảo ông ta sẽ đến cầu xin chúng ta mà! Anh nói chuẩn không?"

"Không phải anh tìm người trả thù ông ta đấy chứ? Xem ông ta bị đánh tả tơi thế kia..." Hứa Tình hỏi.

"Đương nhiên không phải rồi, anh làm chuyện dư thừa thế làm gì." Giang Thành cũng không biết chuyện là thế nào, nhưng có thể đoán được vài phần. Ông ta bôi đen anh như vậy thì chính ông ta sẽ phải chịu nhiều ảnh hưởng xấu.

Hứa Tình thấy Giang Thành khẳng định thì cũng không nói thêm gì nữa, dù sao chuyện cũng đã rồi.

Giang Thành lái xe theo Hoàng Nguyên Xương, vội vàng tới bệnh viện. Nhưng vì không phải xe cứu thương nên phải chịu kẹt xe nghiêm trọng, một lúc lâu mới tới được bệnh viện, sau đó mấy người lại hối hả chạy về phía phòng cấp cứu.

Nhưng khi Hoàng Nguyên Xương dẫn người đuổi tới cửa phòng cấp cứu mới phát hiện vợ mình suy sụp ngồi thẫn thờ trên ghế, bác sĩ đứng cạnh cũng đều bày ra dáng vẻ áy náy mất mát.

"Sao vậy? Xảy ra chuyện gì?" Hoàng Nguyên Xương hỏi Tiểu Cầm.

Lúc này Tiểu Cầm mới ngước lên nhìn Hoàng Nguyên Xương, mắt đỏ bừng loang loáng nước, có thể thấy là vừa khóc xong.

"Bố... đi rồi." Tiểu Cầm nói xong lại khóc nấc lên.

"Đi rồi?"

Hoàng Nguyên Xương cảm thấy trời sụp xuống rồi. Ông ta không thể chấp nhận được bố mình chết đi như vậy.

"Bố đi nửa tiếng rồi, tôi gọi cho anh, sao anh không nghe máy!" Tiểu Cầm run rẩy oán hận.

Hoàng Nguyên Xương vội lấy máy ra, lúc này mới thấy có rất nhiều cuộc gọi nhỡ.

Bố ông ta mất nửa tiếng rồi, có nghĩa là ông ta vừa tới cửa nhà Giang Thành thì bố đã mất?

"Không sao không sao, có Giang thần y ở đây..." Hoàng Nguyên Xương vội nhìn qua Giang Thành: "Giang thần y, mau cứu bố tôi."

Giang Thành nghe xong tình huống cũng thở dài, lắc đầu nói: "Nếu bố ông vừa tắt thở thì tôi còn có cách, nhưng đã nửa tiếng rồi... tôi cũng không làm được gì."

Giang Thành chỉ nói sự thật. Lúc trước cứu được Tất Minh Châu cũng là vì bà ấy vừa mới tắt thở, hồn phách chưa rời đi quá xa. Mà bố của Hoàng Nguyên Xương lại chết nửa tiếng rồi, cũng thật không có cách nào.

"Giang thần y, cậu đừng giận! Tôi biết sai rồi mà! Tôi biết lỗi của mình thật rồi! Cầu xin cậu, van cậu đấy! Cậu cứu bố tôi đi." Hoàng Nguyên Xương cho rằng Giang Thành cố ý, lập tức quỳ xuống.

"Không phải tôi không cứu, mà tình huống này tôi không cứu nổi." Giang Thành nghiêm túc nói với ông ta.

Hoàng Nguyên Xương nghe xong thì hoàn toàn hết hy vọng, ngồi phịch xuống mặt sàn.

"Anh thấy chưa? Đều tại anh đuổi bác sĩ Giang đi! Nếu bác sĩ Giang vẫn đang ở bệnh viện thì làm sao sẽ ra chuyện?" Tiểu Cầm nức nở gào lên, nắm quần áo Hoàng Nguyên Xương đánh mắng.