Chàng Rể Siêu Cấp (Giang Thành)

Chương 53: Con nhà giàu lên mặt



“Vợ… Vợ à, em làm gì vậy?"

Giang Thành chỉ liếc mắt nhìn thì đã vội vàng quay người sang chỗ khác, chẳng qua dù chỉ liếc mắt một cái thì anh cũng bị bộ ngực căng tròn đẫy đà làm rung động.

Ấn tượng đầu tiên của Giang Thành là trắng, trắng như tuyết.

“Không có gì, chỉ là em chợt phát hiện, anh đã trả giá rất nhiều vì gia đình này trong suốt khoảng thời gian dài. Thế nhưng em chưa từng làm gì cho anh." Giọng Hứa Tình hơi run rẩy.

Giang Thành mới hiểu thì ra Hứa Tình vì cảm ơn anh, cho nên mới quyết định trao cơ thể của cô cho mình.

Giang Thành vốn là Hứa Tình bác sĩ hướng dẫn thực tập sinh ở trong bệnh viện, nếu muốn anh làm chuyện như vậy với người dẫn dắt mình, trong lòng anh sẽ cảm giác không được tự nhiên.

"Đều là chuyện anh nên làm mà." Giang Thành đứng dậy, nhẹ giọng nói.

Hứa Tình yên lặng nhìn bóng lưng của Giang Thành, cô không nói gì mà trực tiếp đứng dậy ôm lấy anh từ phía sau lưng, hai cánh tay trắng nõn như ngọc vòng qua eo anh.

Giang Thành lập tức cảm giác bộ ngực căng tròn đang đè lên phía sau lưng mình, bởi vì không có quần áo ngăn cách nên cảm giác cực kỳ rõ ràng.

Trong nháy mắt, Giang Thành cảm giác hô hấp của mình dồn dập hơn, đây là lần thứ nhất anh tiếp xúc thân mật với Hứa Tình như vậy.

Chỉ cần Giang Thành đồng ý, tối hôm nay anh có thể chiếm được cơ thể gợi cảm kia của Hứa Tình, ngẫm lại có thể lên giường với người đẹp như vậy, sẽ không có người đàn ông nào có thể từ chối, Giang Thành cũng cực kỳ khổ sở nuốt nước bọt.

“Vợ à, anh biết em muốn cảm ơn anh, nhưng vợ chồng làm chuyện ấy không phải thế này.”

Giang Thành bình tĩnh xoay người lại nhìn cơ thể Hứa Tình.

Hứa Tình bỗng nảy ra suy nghĩ trong đầu, đôi mi thanh tú cau lại, hỏi: "Anh có ý gì?"

"Anh muốn nói là chúng ta không cần thiết gấp gáp như vậy, anh sẽ đợi ngày em thật lòng đồng ý làm chuyện ấy với anh." Giang Thành cười nhạt nói.

"Cảm ơn anh."

Hứa Tình cũng thở phào nhẹ nhõm trong lòng.

Giang Thành đương nhiên rõ ràng, bệnh trầm cảm của Hứa Tình vẫn chưa hoàn toàn khôi phục, nếu đêm nay mình thật sự làm chuyện như vậy với cô, thì bệnh tình vất vả mới hồi phục sẽ chuyển biến xấu.

Trong lòng Hứa Tình cũng hơi phản cảm, chẳng qua vì bù đắp Giang Thành nên cô mới đồng ý chịu đựng, nào ngờ vậy mà Giang Thành không nóng lòng như vậy, việc này khiến Hứa Tình lại nhìn bằng cặp mắt khác xưa mấy phần.

"Được rồi, ngủ đi.” Giang Thành cười đứng dậy, chuẩn bị đóng cửa phòng.

“Đừng, anh ngủ ở trên giường đi." Hứa Tình kéo tay Giang Thành, nhẹ giọng nói.

Giang Thành hơi bất ngờ, sau đó gật gật đầu. Lần thứ nhất, dưới tình trạng hai người đều tỉnh táo, Giang Thành và Hứa Tình cùng nằm trên một giường.

Bây giờ cơ thể Hứa Tình hoàn toàn trần truồng nằm trong chăn, nhịp tim cô đập nhanh hơn, dù sao cũng là lần đầu ngủ chung với đàn ông.

Giang Thành cũng như thế, ai có thể nghĩ tới lúc trước cô giáo xinh đẹp nghiêm túc dạy mình ngày xưa, bây giờ cơ thể lại trần truồng nằm bên cạnh mình.

Sáng sớm hôm sau, Hứa Tình mơ màng cảm giác có vật gì đó nằng nặng đè lên người mình.

Cô mở mắt ra thì thấy Giang Thành nằm ghé, đưa tay ôm mình vào lòng anh. Ngay lập tức, cô muốn đẩy tay Giang Thành ra, chẳng qua do dự một lát rồi không làm vậy.

“Rốt cuộc sau khi anh tự sát đã trải qua việc gì?" Hứa Tình cảm giác Giang Thành thật sự thay đổi quá nhiều, giống như biến thành một người khác. Cô nhìn Giang Thành, trong miệng thầm thì hỏi.

Khi Hứa Tình đang nói, bàn tay đang ôm Hứa Tình dịch chuyển.

Giang Thành cảm giác dường như bàn tay chạm phải thứ gì đó mềm mại, một bàn tay cũng không nắm hết được bèn xoa nắn thử.

"A..."

Hứa Tình nhẹ giọng kêu một tiếng, trực tiếp đẩy cánh tay Giang Thành ra, bấy giờ Giang Thành mới tỉnh lại.

"Sao thế?"

Giang Thành tỉnh giấc nhìn Hứa Tình ôm chăn che mặt, lại liên tưởng đến cảm giác trước đó, trong nháy mắt anh rõ ràng đã xảy ra chuyện gì, biểu cảm trên mặt anh lúng túng.

“Ngượng ngùng, anh... Anh không phải cố ý."

"Rời giường ăn cơm thôi." Hứa Tình nhìn Giang Thành và nói.

Giang Thành gật gật đầu, hai người cùng nhau rời giường ăn cơm, vừa mới cơm nước xong, điện thoại của Giang Thành bỗng đổ chuông.

Anh liếc mắt nhìn điện thoại, hàng lông mày khẽ nhíu.

"Alo?" Giang Thành tiếp nghe xong điện thoại.

"Thế nào? Có nhớ bổn tiểu thư không?" Giọng của Phương Lan Lan từ trong điện thoại truyền ra.

"Cô muốn làm gì?"

Giang Thành biết đại tiểu thư này không dễ chiều nên không muốn tiếp xúc với cô ta quá nhiều.

"Không có gì, em muốn anh đưa em ra ngoài chơi thôi."

"Tôi không có thời gian."

"Không có thời gian?" Phương Lan Lan nói: "Được rồi, vậy em sẽ gửi video lúc trước em quay được cho vợ của anh, như thế anh sẽ có thời gian."

Giang Thành bất đắc dĩ, lúc này mới nhớ tới lúc trước khi Hỏa Linh Lung ngồi ở trên đùi của mình đã bị cô nhóc Phương Lan Lan này quay video lại.

"Chờ tôi xin nghỉ sẽ đi tìm cô." Giang Thành nói rồi lập tức cúp điện thoại.

Giang Thành lo lắng nhỡ đâu Hứa Tình nhìn thấy cái video kia, bệnh tình lại nặng thêm, nếu vậy thì sẽ rất phiền phức.

Giang Thành hỏi thăm Hứa Tình một chút rồi lái xe đi ra ngoài tìm Phương Lan Lan.

"Thế nào? Xe em đưa cho anh đi không tệ chứ?"

Hôm nay Phương Lan Lan mặc một chiếc áo cánh dơi lộ eo màu hồng nhạt, bên dưới mặc chiếc váy cực ngắn, ngay cả mái tóc trên đầu cũng được nhuộm màu đỏ chói, nhìn cô nhóc này như vậy càng lộ vẻ phõng đãng không bị kiềm chế.

"Muốn đi chơi ở chỗ nào?" Giang Thành nhìn Phương Lan Lan đi vào trong xe, hỏi.

"Em muốn đi đổ thạch, anh dẫn em đi nhé." Phương Lan Lan cong đôi chân thon dài trắng như tuyết lên, nói.

Giang Thành bất đắc dĩ, cô nhóc này thật sự thích mấy trò chơi kích thích, không phải đua xe thì là đổ thạch.

Đổ thạch, đây là ngành nghề được đánh giá là một trong những nghề có tính rủi ro và lợi nhuận cao nhất. Trong nghề có một câu thế này: Một dao trở nên giàu có, một dao trở thành nghèo túng. Bởi vậy ngành nghề đổ thạch rất kích thích, một tảng đá có thể khiến một người phá sản, cũng có thể khiến một người trở nên giàu có.

"Chà, đã lâu em không đến rồi, nơi này vẫn náo nhiệt như vậy." Phương Lan Lan nhảy nhót đi trong sân nguyên thạch.

Lúc này trên sân nguyên thạch đã có đủ loại quán bán đá lớn nhỏ, chủ quán đều đang cầm bình phun nước phun nước lên tảng đá, không ngừng hét to.

Giang Thành không chơi đổ thạch, chỉ nghe nói đến ngành này mà thôi, vào giờ phút này, ở trong mắt anh những tảng đá trên quán nhỏ này không phải hình dạng như cũ mà anh nhìn thấy.

Trước đó Giang Thành có thể nhìn ra linh khí tỏa ra từ bức tranh của Ngô Đạo thì lúc này anh cũng có thể thấy được linh khí tỏa ra từ trong những nguyên thạch này, có một vài tảng đá toả ra ánh sáng màu xanh biếc, có một vài tảng đá lại rất mờ ảo.

"Này, anh biết những tảng đá này được lấy từ đâu đến đây không?" Phương Lan Lan thấy dường như Giang Thành đang đờ người nhìn những tảng đá bèn cất tiếng hỏi.

"Hình như sòng bạc trong nước đều được truyền bá từ Myanmar, bởi vì chất lượng đá ở bên đó tương đối cao. Tuy nhiên có thể mở ra Phỉ Thúy hay không thì hoàn toàn nhờ vận may của mỗi người." Giang Thành thản nhiên nói.

“Thì ra anh biết à." Phương Lan Lan vốn dĩ muốn ‘phổ cập tri thức’ cho Giang Thành để khoe khoang, kết quả không nghĩ tới Giang Thành cũng biết.

"Anh chờ em một lát nhé, em đi vệ sinh, sáng sớm ăn uống bậy bạ nên không thoải mái." Phương Lan Lan nói xong thì ôm bụng rời khỏi.

Giang Thành tùy ý nhìn nguyên thạch được bày ra trên mặt đất, có một tảng đá không đáng chú ý, vậy mà toả ra màu xanh biếc óng ánh vô cùng.

"Ồ, đây chẳng phải là Giang Thành sao, vậy mà anh cũng biết chơi mấy trò đánh cược cao cấp này?"

Một giọng nói lanh lảnh của cô gái truyền vào tai Giang Thành.

Giang Thành quay đầu nhìn lại thì thấy một người phụ nữ trang điểm cầu kì, trên người đeo rất nhiều đồ trang sức, cô tay khoác tay của một người đàn ông mặc đồ vest và đi giày da, bọn họ đang đi về phía anh.

"Ngại quá, cô là ai thế?"

Giang Thành chẳng hề có ấn tượng gì về cô ả này.

"Anh..."

Nghe Giang Thành trả lời, cô gái này lập tức tức giận, bộ ngực đẫy đã phập phồng theo nhịp thở gấp.

Cô gái này tên là Tưởng Vân, là trẻ mồ côi cùng cô nhi viện với Giang Thành, sau đó cũng học chung thời cấp hai. Cô ta đã từng yêu thầm Giang Thành, chẳng qua khi đó Giang Thành vô cùng chất phác và quái gở, căn bản không để ý tới Tưởng Vân.

Bởi vậy Tưởng Vân vẫn ghi hận trong lòng, thề muốn tìm con nhà giàu để Giang Thành hối hận vì không yêu mình, rốt cục cô ta lên lên giường của con trai phó cực trưởng, hơn nữa cô ta còn kinh doanh công ty mỹ phẩm, không ngờ hôm nay gặp lại Giang Thành ở đây.

Tưởng Vân muốn khoe khoang với Giang Thành nhưng chẳng ngờ bây giờ hình như Giang Thành đã không còn nhận ra cô ta, hoàn toàn quên mất.

Thực ra cái này thể không trách Giang Thành được, bởi vì bây giờ Giang Thành thật sự không nhớ rõ cô ta.

"Thảo nào anh mãi mà không tìm được bạn gái, giờ vẫn còn ở trong bệnh viện hầu hạ người ta, may là tôi không ở cùng với anh, nếu không chắc giờ tôi chết đói rồi." Tưởng Vân tức giận mắng Giang Thành.

Giang Thành vậy thì đã rõ, có vẻ như người phụ nữ này cũng là người của trại trẻ mồ côi giống mình.

"Làm sao cô biết tôi không có bạn gái?" Giang Thành thản nhiên nói.

"Nhìn bộ quần áo rẻ tiền này của anh đi, ngay cả một cái đồng hồ đeo tay tử tế cũng không có, người phụ nữ ngu ngốc nào lại muốn ở bên anh?" Tưởng Vân cười lạnh nói.

"Tiểu Vân, đừng nói như vậy, nhỡ đâu có người phụ nữ nào mù mà yêu anh ta thì sao, cũng khó mà nói được." Viên Hạo cười lạnh nhìn Giang Thành nói.

Viên Hạo là con trai của phó cục trưởng, hơn nữa anh ta còn có một công ty mỹ phẩm. Anh ta rất thích chèn ép người khác, bởi vì làm vậy sẽ thỏa mãn lòng hư vinh của anh ta.

"Chồng, có người bắt nạt anh à?"

Phương Lan Lan trực tiếp ôm cánh tay Giang Thành, cười nhìn về phía Viên Hạo và Tưởng Vân.

Vào giây phút nhìn thấy Phương Lan Lan, cả người Tưởng Vân sững sờ một chút, bởi vì tuy Phương Lan Lan không trang điểm gì, nhưng khí chất trên người cô ta còn cao hơn mình nhiều.

So với Phương Lan Lan, cô ta giống như là bác gái trang điểm đậm đi ra từ nông thôn, cực kỳ quê mùa.

"Cô là bạn gái của anh ta?" Tưởng Vân khó có thể tin hỏi.

"Đương nhiên, nếu không thì thế nào?" Phương Lan Lan cười trả lời.

Tưởng Vân lập tức tức giận nhìn về phía Giang Thành, cô ta không nghĩ tới Giang Thành thật sự có bạn gái, hơn nữa cho dù là khuôn mặt hay dáng người đều tốt hơn mình rất nhiều.

"Thật sự có người phụ nữ bị mù này." Tưởng Vân khó chịu lầu bầu một tiếng, kéo Viên Hạo muốn rời đi.

Nhưng lúc này Viên Hạo lại không có ý muốn rời đi mà nhìn Phương Lan Lan đến ngẩn người.

Người phụ nữ này đúng là cực phẩm, vóc người cao gầy, khuôn mặt tinh tế, bên dưới chiếc áo cánh dơi rất đầy đặn mềm mại, có thể nói mặt học sinh dáng người phụ huynh, đẹp hơn Tưởng Vân không biết bao nhiêu lần.

"Tiểu thư, chào cô, cô tên là gì?" Viên Hạo cảm thấy mình khá là đẹp trai quay lại đưa tay về phía Phương Lan Lan.