Chàng Rể Siêu Cấp (Giang Thành)

Chương 54: Cố ý tăng giá



“Xin lỗi, mày không xứng biết tên tao,” Phương Lan Lan lườm Viên Hạo một cái: “Đi, chúng ta đi chọn đá thôi.”

Viên Hạo xấu hổ giữ nguyên cái tay đang vươn ra giữa không trung, nhất là khi nhìn thấy Phương Lan Lan thân thiết ôm cánh tay của Giang Thành, gã ta càng ghen tỵ hơn, mẹ nó, cải trắng chất lượng tốt lúc nào cũng bị heo xơi hết rồi.

Giang Thành đành chịu, nhóc con này giỏi giả vờ giả vịt thật, thể hiện như cô ta đúng là bạn gái của anh vậy.

“Sao? Giúp anh lấy lại sĩ diện rồi chứ?” Phương Lan Lan khẽ hỏi.

“Tàm tạm.” Giang Thành bình tĩnh nói.

“Hừ!”

Phương Lan Lan thấy phản ứng của Giang Thành quá nhạt nhẽo nên hừ lạnh một tiếng.

“Khoan đã.” Viên Hạo vội vàng nói.

“Anh định làm gì? Tôi còn ở đây đấy.” Tương Vân thấy hồn Viên Hạo đã bị câu đi nên vội vàng kéo Viên Hạo lại.

Viên Hạo chán ngán nhìn sang Tương Vân, nói với Phương Lan Lan, “Người đẹp, người như cô sao lại để tên rác rưởi đó ở cạnh mình, mất giá quá rồi.”

Phương Lan Lan không định đáp lại Viên Hạo, còn Giang Thành thì cầm lấy một tảng đá trông bề ngoài thì chẳng có gì tốt nhưng bên trong lại đang tỏa ra chùm sáng màu xanh ngọc rất đậm.

“Chỉ có mỗi hòn đá rác mà định lên mặt cho ai xem? Mày biết đổ thạch là cái gì sao?” Viên Hạo cười lạnh nói.

Viên Hạo thường xuyên dạo quanh các nơi đổ thạch, tất nhiên là gã ta biết mấy tảng đá bày ở mấy quán nhỏ này chín mươi phần trăm đều là hàng giả để lừa người mua, chỉ có những tảng đá được bán đấu giá mới có thể cho ra ngọc.

“Tảng đá này bao nhiêu tiền?” Giang Thành hỏi chủ quán.

“Hai vạn!”

“Thành giao!”

Giang Thành sảng khoái đáp.

“Anh điên rồi hả? Ngay cả tôi cũng thấy tảng đá này không được tốt, anh còn dám dùng hai vạn để mua nó?” Phương Lan Lan kinh ngạc nhìn Giang Thành.

Thực ra chủ quán chỉ thuận miệng hét giá, người bình thường thường sẽ mặc cả, mấy tảng đá kém chất lượng như tảng đá này, mấy trăm cũng không có người mua, thế mà ông ta bán hai vạn nhưng người thanh niên này không mặc cả.

“Được được được, thành giao.” Chủ quán sợ Giang Thành đổi ý, vội vàng đồng ý, dù sao dưới góc nhìn của ông ta, đâu phải ngày nào cũng gặp được tên ngốc như thế này.

“Ngu xuẩn!”

Viên Hạo lạnh giọng mắng một câu, sau đó lập tức đi ra sau quầy.

“Anh đổ thạch kém thế, tôi đành phải ra tay vậy.” Phương Lan Lan lắc đầu với Giang Thành bày tỏ sự tiếc nuối, cũng dẫn Giang Thành vào quầy.

Khu triển lãm của quầy đang trưng bày một tảng đá, bề ngoài cực kỳ đẹp, vân đá rõ ràng, màu đá xanh biếc, vừa nhìn đã biết là tảng đá chất lượng hàng đầu.

“Kính thưa quý vị, đây là tảng đá có chất lượng hàng đầu mà ông chủ chúng tôi tự mình chọn lựa, giá khởi điểm là ba mươi vạn, mỗi lần tăng giá ít nhất một vạn, người ra giá cao nhất sẽ là người sở hữu nó.” Một người phụ nữ mặc sườn xám đứng trước quầy cười nói.

“Mọi người hãy nhìn độ bóng, thế nước của tảng đá này mà xem, rất có thể ra lục đấy.”

“Phải phải, vân đá rõ thế này, vừa nhìn đã biết là hàng chất lượng cao.”

Rất nhiều người xì xào bàn tán, tỉ lệ của tảng đá này thật sự quá tốt.

“Tôi ra bốn mươi vạn.”

“Năm mươi vạn!”

“Bảy mươi vạn!”

“…”

Không ít người bắt đầu tham gia đấu giá, tuy nó chỉ là một tảng đá nhưng giá của nó đã phá trăm vạn chỉ trong vài phút.

Đúng là những tảng đá có tỉ lệ tốt như thế này rất hiếm, một khi tảng đá này ra lục thì giá của nó cũng phải gấp giá mua ngàn vạn, đây chính là mua một được mười.

Giang Thành nhìn mọi người không ngừng hét giá, bất đắc dĩ lắc đầu, người khác không biết nhưng anh biết, tảng đá này chỉ có mỗi bề ngoài tốt, linh khí bên trong thì chỉ có tí xíu, nó không hề đáng giá.

“Một trăm…”

Phương Lan Lan vừa định ra giá, Giang Thành đã ngăn Phương Lan Lan lại.

“Làm gì?” Phương Lan Lan nghi ngờ hỏi.

“Để tôi ra giá, cô đừng vội.” Giang Thành nhìn Phương Lan Lan và nói, Phương Lan Lan không biết Giang Thành có kế hoạch gì nên đành gật đầu.

“Ba trăm vạn.” Đột nhiên Viên Hạo cao giọng hô, tiếng ra giá bỗng dừng lại, dù sao ba trăm vạn cũng là một cái giá khá cao tuy có người có thể đưa ra số tiền này nhưng bọn họ không thể chịu được hậu quả nếu bị lỗ.

Tuy bề ngoài của tảng đá này tốt thật nhưng nhỡ may đổ thua thì đúng là mất cả vốn lẫn lời.

“Ba trăm vạn lần đầu tiên.”

“Ba trăm vạn lần thứ hai!”

Viên Hạo thấy người xung quanh không ai dám ra giá nữa thì đắc ý nhìn sang Phương Lan Lan, giống như đang khoe khoang với cô ta.

“Ba trăm linh một vạn!”

Giang Thành mở miệng hô.

“Vị khách này ra giá ba trăm linh một vạn, ba trăm linh một vạn lần đầu tiên,” Cô gái bán đấu giá hạnh phúc nhìn Giang Thành.

“Giả vờ giả vịt.” Tương Vân khinh thường nhìn Giang Thành, cô ta không tin Giang Thành có thể trả được ba trăm vạn.

Viên Hạo cũng phẫn nộ nhìn chằm chằm vào Giang Thành, chỉ tăng một vạn, xem ra tên nhãi này muốn đấu với mình đây mà.

Còn Giang Thành thì khẽ gật đầu với Viên Hạo để bày tỏ thiện chí của mình.

“Sáu trăm vạn!”

Viên Hạo lạnh giọng hô, gã ta cũng không tin Giang Thành có thể có nhiều tiền như vậy.

“Sáu trăm linh một vạn.” Giang Thành tiếp tục nói.

Viên Hạo vừa nghe, gân xanh đã hằn trên trán, biết rõ anh cố ý dùng một vạn ép gã ta phải ra giá.

“Bảy trăm vạn!”

“Bảy trăm linh một vạn.”

“Tám trăm vạn!”

“Tám trăm linh một vạn.”

Mắt Viên Hạo như sắp nứt ra nhìn trừng trừng Giang Thành, Giang Thành bình tĩnh nhìn Viên Hạo và cười làm gã ta tức muốn chết.

Hiện tại giá đã lên đến tám trăm vạn, tảng đá này cơ bản không đáng giá đến mức đó, vì dù may mắn đến mức nào, tảng đá đó mà ra lục thì cũng không lãi được bao nhiêu, nhỡ nó mà không ra lục thì đây đúng là một mất mát lớn.

“Tám trăm linh một vạn lần đầu tiên.” Người phụ nữ chủ trì buổi đấu giá không để mọi người đợi lâu, ban đầu nếu giá cuối cùng là một trăm vạn thì cô ấy sẽ nhận được một hai trăm ngàn tiền hoa hồng, hiện tại giá đã lên đến tám trăm vạn, tiền hoa hồng cô ấy nhận được đã lên đến gần trăm vạn, sao cô ấy có thể không vui.

“Tám trăm linh một vạn lần thứ hai.”

Hiện tại Viên Hạo khó có thể lựa chọn, nếu cứ thế mà thua Giang Thành thì mặt mũi của gã ta để đâu.

Nhưng nhỡ đâu dùng cái giá cắt cổ này mua tảng đá này mà không ra lục thì gã ta cũng không chịu được, nhưng thấy dáng vẻ quyết tâm phải đạt được nó của Giang Thành thì gã ta tức không chịu được nên gã ta quyết tâm liều một phen.

“Chín trăm vạn!” Sau khi Viên Hạo thét giá xong thì phẫn nộ quay sang nhìn Giang Thành.

Giang Thành cười với Viên Hạo, sau đó nói: “Anh thắng!”

“Chín trăm vạn lần thứ nhất, chín trăm vạn lần thứ hai, chín trăm vạn lần thứ ba! Thành giao!”

Viên Hạo nghe tiếng thành giao này vang lên xong thì lập tức cười đắc ý, mẹ nó, dám đấu với anh mày à.

“Sao anh không ra giá nữa?” Phương Lan Lan thấy tảng đá bị người khác cướp mất thì khó chịu nói.

“Cô cứ xem thì biết.” Giang Thành bình tĩnh trả lời.

“Xin hỏi ngài có giải thạch luôn ở đây không ạ?” Người chủ trì đấu giá hỏi Viên Hạo.

“Giải đi, để mọi người mở mang tầm mắt.” Viên Hạo không thể che giấu được sự đắc ý trong giọng nói, gã ta cũng muốn nó ra lục, sau đó sẽ khoe khoang khắp chốn một phen.

Hai người đàn ông cao to nâng tảng đá này lên máy giải thạch được đặt bên cạnh, cố định tảng đá lại.

Điều này khiến mọi người hứng thú, muốn biết tảng đá có bề ngoài chất lượng tốt như thế này rốt cuộc sẽ cho ra báu vật như thế nào.

“Ngài muốn giải theo cách nào ạ?” Người chủ trì buổi đấu giá nâng một cây bút đưa cho Viên Hạo để Viên Hạo phác họa, bọn họ sẽ cắt dựa theo đường Viên Hạo đã vẽ, như vậy nếu giải thạch không tốt thì gã ta cũng sẽ không trách công nhân cắt đá được.

Viên Hạo cẩn thận quan sát, vẽ phác họa dựa vào kinh nghiệm nhiều năm của mình, nói: “Giải như thế đi.”

Hai người đàn ông cao lớn kia gật đầu, nay lập tức đặt dao theo đường gã ta vẽ, bắt đầu giải thạch.

“Xì xì…”

Tiếng cắt đá ong ong và những tia lửa mài do ma sát, khi nước tiếp xúc với nhiệt độ nóng bỏng ấy thì lập tức bốc hơi.

Giờ này khắc này tất cả mọi người trợn to mắt nhìn, tim Viên Hạo cũng như sắp vọt lên cổ họng, tuy gã ta chắc chắn chín mươi phần trăm tảng đá này sẽ ra lục nhưng gã ta lo là tỉ lệ đá không được tốt lắm.

Răng rắc!

Âm thanh vang lên, tảng đá vỡ đôi, lộ ra mặt đá xám xịt, chỉ có một miếng ngọc bích dính ở một bên.

“Đây… Đây là cắt sụp rồi sao?”

Mọi người kinh ngạc hô lên, không ngờ tảng đá có bề ngoài chất lượng như vậy mà bên trong lại kém đến mức này.

“Không thể nào, giải tiếp!”

Sắc mặt Viên Hạo ngay lập tức trở nên rất khó nhìn, gã ta gầm nhẹ.

Công nhân giải thạch không dám trì hoãn, cắt tiếp lần nữa, kết quả vẫn là hai mặt đá xám trắng.

“Giải tiếp!” Trán Viên Hạo hằn gân xanh.

Tiếp tục cắt, kết quả vẫn là mặt đá xám trắng, chỉ có chút màu xanh dính trên thành bên của tảng đá.

“Giải tiếp!”

“Giải tiếp!”

Viên Hạo hét lên như người điên, người xung quanh đều nhận ra, cắt đến mức này rồi thì cơ bản không còn khả năng ra lục nữa.

“Thứ này quá mạo hiểm, không ngờ tảng đá có thế nước đẹp thế này mà bên trong lại không có gì.”

“Đúng vậy, may mà tôi không đấu giá được, nếu không ngay cả quần đùi cũng không còn mà mặc.”

“Có phải anh sớm biết không? Nên mới không ra giá?” Phương Lan Lan cười trộm, hỏi Giang Thành.

“Không biết, tôi cứ ra giá thế thôi.” Giang Thành đáp, thật ra anh cố ý hét giá, cố ý ra cái giá chỉ cao hơn giá của Viên Hạo một vạn, Viên Hạo nhất định sẽ tức giận tăng giá, sau khi cái giá được ra cao hơn giá ban đầu nhiều thì Giang Thành sẽ dừng lại để Viên Hạo phải chịu hậu quả kinh khủng.

“Giải tiếp, mau giải tiếp cho tao!” Viên Hạo phẫn nộ quát mắng công nhân giải thạch.

“Chúng tôi giải như thế nào nữa? Anh muốn chúng tôi cắt nó thành gạo để anh về nhà nấu cháo hả?” Công nhân giải thạch cũng khó chịu đáp trả.

Tảng đá đã bị cắt đến mức này rồi, họ không thể cắt tiếp được nữa.

“ĐM, mày cố ý hét giá với ông mày phải không, rồi sau đó mày cố ý bỏ cuộc để hãm hại ông mày phải không!” Viên Hạo phẫn nộ hét vào mặt Giang Thành.

“Tôi không biết anh đang nói gì, tôi chỉ ra giá như bình thường thôi mà, tôi mới ra giá cao hơn anh một vạn, anh không nên ra giá cao như vậy.” Giang Thành bình tĩnh cười nói.

“Anh…” Viên Hạo tức hộc máu, hiện tại gã ta đã nhận ra, đây hoàn toàn là âm mưu của Giang Thành.

Giang Thành không thèm quan tâm phản ứng của Viên Hạo, anh bê tảng đá anh dùng hai vạn mua kia đặt lên máy cắt đá.

“Phiền hai anh giải tảng đá này cho tôi.” Giang Thành bình tĩnh nói.