Chàng Rể Siêu Cấp (Giang Thành)

Chương 55: Ngọc phỉ thúy lục bảo



Người công nhân mở đá liếc mắt nhìn tảng đá Giang Thành đặt xuống, trong đôi mắt lập tức hiện lên thái độ coi thường.

"Người anh em vẫn muốn mở tảng đá bỏ đi này ra hả?" Công nhân mở đá bị Viên Hạo hành hạ một lúc lâu rồi, hiện giờ đương nhiên là không muốn mở tảng đá bỏ đi này nữa.

"Đúng là một tên ngu xuẩn, bỏ hai chục nghìn tệ để mua một tảng đá trị giá chưa đầy mấy trăm tệ, vậy mà vẫn muốn có ngọc hả?" Viên Hạo nhìn thấy cảnh tượng này, không kìm được, lên tiếng châm chọc khiêu khích.

Lúc trước đó anh ta đã bị mất mặt, bỏ chín triệu ra để mua một tảng đá bỏ đi, hiện giờ anh ta muốn trào phúng Giang Thành vài câu để Giang Thành cũng bị mất mặt.

"Anh nói đùa à? Hai chục nghìn để mua một tảng đá bỏ đi? Tôi thấy ném nó ở ven đường cũng không có ai thèm nhặt đâu!"

"Đúng vậy, trong ngành cược đá này dù vỏ ngoài tốt cũng chưa chắc sẽ có ngọc, thế nhưng vỏ ngoài không tốt thì chắc chắn sẽ không có ngọc đâu."

Đám người vây xem xung quanh nhao nhao nói, đều dùng ánh mắt nhìn kẻ ngốc để nhìn Giang Thành, dù sao những người có mặt ở đây đều là các tay già đời đã lăn lộn trong giới cược đá nhiều năm, đương nhiên họ sẽ có đủ năng lực quan sát.

"Này, đừng để tôi phải mất mặt cùng anh đó nhé." Phương Lan Lan kéo tay Giang Thành nói, bị những người xung quanh bàn tán như vậy khiến cô ta cảm thấy mất mặt.

"Không sao đâu, cô cứ đứng xem trò vui là được." Giang Thành tươi cười nói với Phương Lan Lan, Phương Lan Lan xấu hổ đồng ý.

"Hai anh này, tôi sẽ không để hai người làm không công đâu, lần mở đá này tôi sẽ trả các anh gấp đôi, sao hả?" Giang Thành nói.

Công nhân mở đá nghe vậy, cảm thấy vụ làm ăn này rất hời, vậy nên lập tức gật đầu đồng ý.

"Anh muốn mở như thế nào?" Công nhân mở đá hỏi Giang Thành.

"Chỗ này, anh mài đi." Giang Thành khẽ đáp.

"Ối trời ơi, mọi người nghe mà xem, tảng đá bỏ đi này còn cần phải mài sao?" Viên Hạo ném cho Giang Thành một cái nhìn khinh bỉ.

"Đúng vậy, tảng đá bỏ đi đó mua ở chỗ nào mà chẳng có, bề ngoài không có nổi một vân nước, sao có thể là một tảng đá tốt được."

"Chao ôi, một tảng đá bỏ đi mà còn nghĩ là báu vật, đúng là tấm chiếu mới chưa từng trải sự đời mà."

Đám đông xung quanh liên tục châm chọc khiêu khích Giang Thành, Viên Hạo cũng không tin tảng đá anh ta bỏ chín triệu ra mua mà mở ra cũng không có gì thì tảng đá bỏ đi kia lại có ngọc được.

Ông chủ bán tảng đá này cho Giang Thành cũng tới gần đây xem trò vui, dù thế nào đi chăng nữa thì việc bán được một tảng đá bỏ đi với giá hai chục nghìn cho một kẻ ngốc đã là lời lớn rồi.

"Tốt, vậy tôi sẽ làm theo ý anh." Cho dù công nhân mở đá không hề coi trọng tảng đá này, nhưng bọn họ cầm tiền làm việc, không tiện nói thêm gì cả.

"Xoẹt xoẹt..."

Lưỡi cưa quay nhanh cắt lên vỏ ngoài của tảng đá, ánh mắt của mọi người đều tập trung lên trên máy mở đá.

Đột nhiên có từng làn bụi màu xanh lục bay ra từ vị trí tiếp xúc giữa lưỡi cưa và vỏ ngoài của tảng đá.

"Trời ơi, có màu xanh lục thật kìa."

"Cược tăng, cược tăng rồi!"

Công nhân mở đá thấy vậy thì không dám bất cẩn chút nào, cẩn thận điều khiển cỗ máy. Lưỡi cưa ngày càng vào sâu hơn, ánh xanh lục trên tảng đá cũng càng ngày càng nhiều, tất cả bề mặt cắt ra đều mang màu xanh lục.

"Ối trời ơi là trời, là toàn xanh! Ngọc lục bảo toàn xanh kìa!"

"Giá trị của khối đá đó tăng mạnh rồi, một khối ngọc toàn xanh lớn như vậy, hơn nữa màu sắc còn đậm đều như vậy thì chế tạo được bao nhiêu món trang sức cơ chứ?"

Đám người xung quanh kinh ngạc thốt lên, trong ánh mắt mỗi người đều toát lên vẻ ngưỡng mộ.

Chỉ hai chục nghìn đã mua được một tảng đá toàn xanh, chỉ cần bán qua tay là giá trị của nó đã tăng lên không chỉ nghìn lần rồi.

Lớp vỏ ngoài đã được mở xong, công nhân mở đá xối một chậu nước sạch lên, chỉ thấy một viên ngọc phỉ thúy lục bảo to lớn hiện ra trước mặt mọi người, cả viên ngọc mang màu xanh đậm, đúng là một viên đá quý vô cùng hiếm thấy trên đời.

"Quá hiếm thấy, quá hiếm thấy rồi!"

"Đúng vậy, chúng ta cược đá vô số năm rồi nhưng chưa từng có viên phỉ thúy nào tốt như vậy."

Ông chủ bán tảng đá cho Giang Thành thấy một viên phỉ thúy lớn như vậy hiện ra trước mắt mình thì điếu thuốc ngậm trong miệng rơi luôn xuống dưới đất.

"Lỗ lớn, lỗ lớn rồi!" Miệng ông chủ đó không ngừng lẩm bẩm.

"Hai anh đã vất vả rồi, để tôi trả tiền công cho các anh trước." Giang Thành nói với công nhân mở đá.

"Người anh em, không cần đâu, hai anh em chúng tôi mở được một viên phỉ thúy tốt như vậy đã là vinh hạnh của chúng tôi rồi, tiền công thì thôi đi." Công nhân mở đá đồng thanh nói với Giang Thành.

Đúng như vậy, đối với một người làm nghề mở đá thì việc mở được một tảng đá tốt như này đã là một niềm vinh hạnh lớn lao rồi.

Viên Hạo nhìn thấy viên phỉ thúy lớn bên trên, trong lòng càng mất cân bằng hơn, anh ta tiêu chín triệu nhưng chả có cái cóc khô gì cả, thằng nhãi kia chỉ bỏ ra hai chục nghìn đã mở ra một viên phỉ thúy tốt như vậy.

"Viên phỉ thúy này ít nhất cũng bán được mười triệu ấy nhỉ?"

"Anh chẳng biết cái quái gì cả, một viên ngọc lục bảo lớn như vậy ít nhất cũng trị giá hai chục triệu."

"Cả đám chỉ giỏi ra vẻ ta đây hiểu biết, vật hiếm thì quý, chỉ cần có người chịu bán ra một viên phỉ thúy hiếm thấy như vậy thì được giá hơn năm chục triệu cũng là chuyện bình thường."

Vốn Tưởng Vân không hề coi trọng Giang Thành, hiện giờ nghe tin Giang Thành cược đá ra phỉ thúy, có thể bán được mấy chục triệu, vậy chẳng phải anh ấy đã trở thành đại gia rồi hay sao?

Tưởng Vân cảm thấy hối hận, Giang Thành không chỉ có người đẹp ở bên cạnh mà còn nhiều tiền như vậy, chẳng phải là cô ta đã thua thiệt lớn rồi hay sao?

"Chào ngài, ông chủ của tôi muốn nhận được quyền đấu giá viên ngọc phỉ thúy này, viên ngọc này mang ra đấu giá chắc chắn sẽ có giá cao hơn ngài bán trực tiếp, ngài nghĩ như thế nào?"

Nhân viên đấu giá vừa nhìn thấy viên ngọc phỉ thúy này thì lập tức gọi điện thoại cho ông chủ, ông chủ của cô ta nói bất kể như thế nào cũng phải giữ viên phỉ thúy này lại.

"Được, dù sao tôi cũng chỉ chơi đùa một lần thôi ấy mà." Giang Thành thản nhiên đáp.

Nữ nhân viên đấu giá lập tức tiến hành ký kết hợp đồng với Giang Thành, sau khi chuẩn bị xong xuôi mọi chuyện, Giang Thành và Phương Lan Lan rời khỏi chỗ này.

Tưởng Vân nhìn theo bóng lưng Giang Thành rời đi, trong lòng ngổn ngang đủ loại cảm xúc, có một cảm xúc mà cô ta không biết phải diễn tả như nào nữa.

"Không thể ngờ được kỹ thuật cược đá của anh lợi hại như vậy, anh tinh thông đủ mọi nghề ha." Phương Lan Lan cười khì khì, nói với Giang Thành.

"Hiểu sơ ấy mà!"

Giang Thành thản nhiên đáp.

"Hì hì, xem ra mời anh làm vệ sĩ của tôi là rất đúng đắn, anh thú vị hơn đám người trước đây nhiều." Phương Lan Lan nói với Giang Thành.

Phương Lan Lan vô cùng hài lòng với Giang Thành, thế nhưng trong lòng anh lại cảm thấy bất đắc dĩ vô cùng, hầu hạ một đại tiểu thư như Phương Lan Lan đúng là rất khó khăn.

"Còn việc gì nữa không? Không còn chuyện gì khác thì tôi sẽ về nhà." Giang Thành hỏi.

"Không được, anh phải đi dạo phố với tôi!"

"Tôi còn có việc." Giang Thành nói.

"Được rồi, vậy đoạn video trong điện thoại của tôi..."

"Đi nào, cô muốn đi dạo ở đâu?" Giang Thành vô cùng bất đắc dĩ.

"Đi tới đâu tính tới đó, he he he." Phương Lan Lan ôm cánh tay Giang Thành, không hề thương xót cho bộ ngực căng tròn, ép chặt vào tay Giang Thành.

Trong cục công an thành phố Lư Dương.

Một nữ cảnh sát đứng ở trước mặt cục trưởng cục công an Giả Tuấn Thanh, dáng người cao gầy, bộ đồng phục cảnh sát phẳng phiu phác họa rõ những đường cong hoàn mỹ trên cơ thể cô. Cô gái này xinh đẹp động lòng người, tư thái hiên ngang, mái tóc ngắn ngang vai khiến cô tỏa ra khí chất giỏi giang, lạnh lùng.

Nữ công an này không phải ai xa lạ, chính là Mộ Dung Tuyết trước đây từng có mâu thuẫn với Giang Thành.

"Mộ Dung này, nhiệm vụ lần này là một nhân vật rất khó giải quyết, một tên tội phạm truy nã cấp độ A trốn tới Lư Dương, trong cục công an chỉ có cô mới đủ năng lực truy bắt hung phạm mà thôi." Giả Tuấn Thanh nhẹ nhàng nói.

"Là tên hung thủ cưỡng hiếp rồi giết chết nạn nhân, biệt hiệu Ong Giết Người hay sao?" Mộ Dung Tuyết trầm giọng hỏi.

Cô sớm đã nghe được tin đồn về Ong Giết Người, gã chuyên ra tay với những người phụ nữ ở quán bar, hộp đêm vào buổi tối, thủ đoạn ra tay vô cùng tàn nhẫn, ác độc.

"Đúng vậy, nếu như cô cảm thấy khó khăn quá thì tôi sẽ giao cho người khác xử lý." Giả Tuấn Thanh nói với Mộ Dung Tuyết.

"Cứ giao cho tôi, hạng người đó nhất định phải bị nghiêm trị." Mộ Dung Tuyết lạnh lùng đáp.

Mộ Dung Tuyết hận nhất hạng đàn ông chà đạp phụ nữ như Ong Giết Người, bởi vậy cô tuyệt đối sẽ không buông tha cho loại tội phạm này.

"Tốt, vậy giao cho cô đó." Giả Tuấn Thanh hài lòng gật đầu: "Đây là tư liệu của kẻ tình nghi."

Giả Tuấn Thanh không hề lo lắng gì cho Mộ Dung Tuyết, cho dù Mộ Dung Tuyết xuất thân từ gia đình quyền quý ở thủ đô, thế nhưng từ bé cô ta đã rất háo thắng, kiên trì luyện võ.

Từ khi còn nhỏ Mộ Dung Tuyết đã đạt giải quán quân nhiều cuộc thi võ thuật, khi còn trong đội cảnh sát cô ta chính là quán quân cuộc thi võ tự do, năng lực trinh sát hình sự rất mạnh, Mộ Dung Tuyết chính là bảng hiệu của đội cảnh sát.

Mộ Dung Tuyết nhận lấy tài liệu, vừa quay trở về phòng làm việc của mình đã cẩn thận lật đọc mọi thông tin về Ong Giết Người.

"Hách Đông, nam, ba mươi hai tuổi, người Đông Nam Á, trước đây từng là bộ đội đặc chủng Nam Á, thiên phú học võ rất cao, trong thời gian tham gia nghĩa vụ quân sự từng nhiều lần đánh huấn luyện viên dạy võ bị thương, chuyên sử dụng **, tính cách máu lạnh, gắt gỏng, tàn nhẫn, từng giết hại bảy người phụ nữ, thủ đoạn vô cùng ác độc."

Sau khi đọc hết tài liệu, Mộ Dung Tuyết nhíu chặt mày lại, xem ra cô lại gặp một kẻ khó giải quyết rồi.

Sau khi tan làm, Mộ Dung Tuyết thay đồ bình thường xong, chuẩn bị quay trở về nhà. Khi lái xe đi ngang qua một con phố sầm uất, Mộ Dung Tuyết chợt nhận ra có khá đông người đang túm tụm lại.

Mộ Dung Tuyết lập tức dừng xe, chạy tới, chen qua đám đông, trên mặt đất có một bà cụ đang bất tỉnh.

"Cảnh sát đây, tất cả mọi người mau tránh ra, đừng ảnh hưởng tới việc hít thở của người bệnh." Mộ Dung Tuyết thấy tình trạng của bà cụ vô cùng nguy kịch, vội vàng nói.

Đám đông xung quanh thấy cảnh sát đã xuất hiện, nhanh chóng tản ra xung quanh.

"Đã có ai gọi xe cứu thương hay chưa?" Mộ Dung Tuyết hỏi.

"Có người gọi điện thoại rồi." Có người đứng xem vội đáp.

Bà cụ trên mặt đất hít thở ngày càng yếu ớt, sợ rằng không thể chờ được tới lúc xe cứu thương đến, Mộ Dung Tuyết lo lắng vô cùng, xem ra nhất định phải tiến hành hô hấp nhân tạo cho bà cụ.

Mộ Dung Tuyết không quan tâm gì nhiều, quỳ xuống dưới đất, cởi nút áo ngực của bà cụ ra, hai tay đặt lên trên ngực bà, chuẩn bị tiến hành hô hấp nhân tạo.

Ngay khi Mộ Dung Tuyết chuẩn bị dùng sức thì một giọng nói khá quen tai truyền vào trong lỗ tai cô: "Nếu như cô muốn bà ta chết thì cứ hô hấp nhân tạo đi."