Cậu ấy đặt cặp xuống rồi quay lại nhìn tôi:「Có chuyện gì sao?」
「Chocolate của tớ đâu?」
「Tớ quên mang theo rồi.」
Dường như Châu Thư Bạch không ngờ là tôi lại trực tiếp hỏi thẳng cậu như vậy.
Chỉ cần nhìn sắc mặt thôi cũng đủ thấy cậu ấy ngạc nhiên thế nào rồi.
「Buổi chiều tớ sẽ mang cho cậu.」, cậu vội bổ sung thêm.
Xem ra chocolate của Châu Thư Bạch không dễ lấy được rồi.
[10]
Bên ngoài trời đang mưa.
Hôm nay không thấy Châu Thư Bạch đến canteen ăn cơm, cũng không biết là chạy đi đâu rồi mà chẳng thấy bóng dáng của cậu đâu.
Ngồi trong lớp, mặt mày tôi ủ rũ.
Cũng không biết là cô bạn thân của tôi đã moi được thông tin từ đâu mà lân la đi đến nói nhỏ cho tôi biết; Châu Thư Bạch đã đi mua chocolate cho tôi rồi.
Sáng nay cậu ấy đến muộn là vì cửa hàng kia đã bán hết sạch chocolate, cậu có đi sang mấy cửa hàng khác nhưng cũng không mua được.
Thật sự thì tôi không muốn tin.
Nhưng cô bạn thân của tôi lại nói:「Phó Hoan, cậu đúng là đồ ngốc. Không phải tớ đã nói với cậu rồi sao, Châu Thư Bạch cũng thích cậu, thích từ lâu rồi. Nhưng cậu lại không chịu tin, cứ nghĩ rằng chỉ mình cậu thầm thương trộm nhớ người ta.」
... Thật là, ăn nói linh tinh.
Chỉ là tôi nghĩ yêu đơn phương chẳng phải rất giống với tình trạng hiện giờ của tôi hay sao.
Làm gì có ai trên đời này thấy hạnh phúc khi yêu đơn phương kia chứ.
[11]
Lúc Châu Thư Bạch trở về lớp, tiết học đầu tiên cũng sắp bắt đầu.
Cả người cậu ấy ướt sũng, đến cả tóc cũng bị ướt.
Tôi nghiêng đầu nhìn cậu, thấy đau lòng.
「Cậu bị sao mà cả người ướt vậy?」
Châu Thư Bạch im lặng không nói gì, chỉ đứng yên một chỗ thở lấy sức.
Một lúc sau, cậu ấy mới trả lời tôi:「Có chút chuyện.」
Cậu không trả lời, tôi lại hỏi:「Chocolate của tớ đâu?」
Châu Thư Bạch im lặng, tay phải đút túi quần, nhanh chóng lấy ra một nắm kẹo rồi đặt chúng lên bàn của tôi.
「Ngày mai sẽ bù chocolate cho cậu.」
Tôi hết nhìn số kẹo nằm ngổn ngang trên bàn rồi lại nhìn tay của Châu Thư Bạch.
Thật sự rất đẹp, bàn tay mảnh khảnh, nước da trắng,
các khớp xương rõ ràng.
Nhìn chăm chú bàn tay của cậu ấy, sau đó tôi bóc vỏ một viên kẹo rồi bỏ vào miệng.
Haizzz—— Chua thật đó.
Tôi chau mày, ngước lên nhìn cậu:「Đi mua chocolate thì cậu cứ nhận đi. Cậu không muốn thừa nhận là vì thấy xấu hổ sao?」
[12]
Chocolate của thương hiệu này được sản xuất ở nước ngoài, thi thoảng tôi cũng có ăn mấy lần, hương vị đặc biệt, nói tóm lại là rất ngon.
Tôi từng kể cho Châu Thư Bạch nghe chuyện này.
Loại thương hiệu này không dễ mua, các cửa hàng gần khu vực nhà tôi hiếm khi có hàng dự trữ.
Nên trong lòng tôi biết rất rõ, số chocolate mà Châu Thư Bạch đưa cho tôi ngày hôm qua là do cậu ấy cố ý mua cho tôi.
Chocolate thật sự rất ngọt.
Ngọt đến tận đáy lòng.
Châu Thư Bạch không nói gì, chỉ cúi đầu nhìn tôi.
Những giọt mưa theo mái tóc của cậu ấy rơi xuống mu bàn tay tôi đang đặt trên mép bàn.
Tôi lơ đi, chỉ nhìn cậu mỉm cười rồi đổi chủ đề:「Ngày mai cậu không cần đem nữa đâu. Chỗ kẹo này đủ để tớ ăn trong mấy ngày rồi.」
Tôi biết Châu Thư Bạch đang ngượng ngùng.
Nếu là chuyện cậu ấy không muốn thừa nhận, cho dù tôi có ép cậu trả lời thì cậu không nói cũng là điều hiển nhiên.