Chàng Trai Tôi Thầm Mến, Vừa Hay Cậu Ấy Cũng Thích Tôi

Chương 3



[13]

Suốt cả một buổi chiều Châu Thư Bạch không thèm nói chuyện với tôi câu nào.

Trong miệng tôi thì ngậm kẹo cậu ấy đưa cho, còn lòng thì luôn nghĩ đến cậu.

Tâm tư bấn loạn.

Có lẽ cô bạn thân của tôi đã nói đúng, Châu Thư Bạch.

Chỉ là không biết cậu ấy thích tôi từ khi nào, cũng không biết là cậu thích tôi trước, hay là tôi thích cậu trước.

Suy nghĩ rất lâu rất lâu, nhưng tôi lại không tìm ra được bất kỳ manh mối nào.

Không muốn tiếp tục suy nghĩ nữa, nếu muốn biết chi bằng hỏi trực tiếp đương sự luôn.

Tôi đưa tay chọc chọc vào sau lưng của Châu Thư Bạch, cậu ấy thẳng lưng lại, lập tức quay người xuống.

「Có chuyện gì vậy?」, cậu hỏi tôi.

Tôi mỉm cười, chớp chớp mắt.

「Cậu biết Từ Miểu vừa phát hành ca khúc mới không?」

Cậu ấy nhìn tôi rồi lắc đầu.

「Cậu thích tớ từ khi nào?」

Châu Thư Bạch:?

[14]

Thần tượng của Châu Thư Bạch là Từ Miểu, một ca sĩ không mấy nổi danh trên mạng.

Lần đầu tiên tôi nghe thấy tên của người này cũng là từ chỗ của Châu Thư Bạch.

Còn nhớ lần đó cậu ấy đang đeo tai nghe, đột nhiên hỏi tôi:「Phó Hoan, cậu có thần tượng người nổi tiếng nào không?」

Tôi nghiêm túc suy nghĩ rồi trả lời:「Có, là diễn viên kịch.」

Cậu lại hỏi tôi:「Vậy cậu có biết Từ Miểu không?」

Tôi lại nghiêm túc suy nghĩ rồi đáp:「Không biết.」

Nói xong, vốn dĩ tôi còn tưởng Châu Thư Bạch sẽ hỏi diễn viên kịch mà tôi thích là ai, nhưng cậu không nói gì thêm, chỉ lấy tai nghe đeo lên tai trái của tôi.

Bên tai nghe còn lại được cậu ấy đeo bên tai phải của mình.

「Nghe thử đi, đây là ca khúc của anh ấy.」

「Tớ rất thích nó.」

Châu Thư Bạch kể cho tôi nghe về thần tượng mà cậu ấy thích.

Khoảng cách giữa chúng tôi rất gần nhau, gần đến mức đầu chúng tôi sắp chạm vào nhau.

Mà bài hát cậu bảo tôi nghe, lời đầu tiên vang lên bên tai tôi là: [Cậu biết không, tớ thực sự rất thích cậu]

[15]

Châu Thư Bạch hỏi tôi Từ Miểu phát hành ca khúc mới lúc nào mà cậu không biết, đã vậy còn định mở điện thoại lên tra thử.

Tôi cười cười giữ lấy tay của Châu Thư Bạch, không cho cậu ấy lấy điện thoại ra.

「Gần đây cô chủ nhiệm tiến hành điều tra nghiêm ngặt, trong lớp có cài nhiều tai mắt của cô. Bây giờ cậu lấy điện thoại ra không sợ bị tịch thu à?」

Thật ra đây chỉ là cái cớ thôi, tôi muốn lợi dụng nó để nắm tay cậu.

Châu Thư Bạch siết chặt bàn tay đang bị tôi nắm, mặc dù không rút tay về, cứ để cho tôi nắm như vậy nhưng mặt cậu đã hơi ửng đỏ rồi.

「Thế thì không dùng nữa.」

Cậu ấy nhanh chóng từ bỏ ý định sử dụng điện thoại, quay sang hỏi tôi:「Anh ấy phát hành ca khúc mới khi nào?」

Tôi cười cười, mặc dù có hơi miễn cưỡng nhưng cũng không thể lợi dụng cậu mãi được, bèn thu tay về.

「Không biết.」

Đột nhiên Châu Thư Bạch nhắc lại lời tôi vừa nói khi nãy.

「Cậu thích tớ từ khi nào?」

Ngập ngừng một lúc, sau đó tôi nghiêm túc trả lời:「Khoảng hai năm trước.」

Cậu ấy sững người, dường như không nghĩ đến chuyện tôi sẽ trả lời như vậy.

「Ca khúc mới phát hành từ hai năm trước?」

...

Hai chúng tôi người hỏi một câu, người kia trả lời một nẻo.

Nhưng tôi không nghĩ rằng Châu Thư Bạch cho rằng [Cậu thích tớ từ khi nào?] là ca khúc mới của Từ Miểu.

Rõ ràng là cậu ấy đang lảng tránh vấn đề, không muốn thừa nhận rằng bản thân cũng thích tôi.

[16]

Thái độ khó đoán của Châu Thư Bạch thành công khiến tôi cảm thấy khó chịu rất lâu.

Mấy ngày liên tiếp sau đó tâm trạng tôi lúc nào cũng chán chường, không vui nổi.

Thậm chí còn khiến tôi nghi ngờ về câu nói của cô bạn thân, cô ấy nói rằng Châu Thư Bạch cũng thích tôi.

Có điều tôi lại nghĩ có thể vì không cam lòng nhìn tôi yêu đơn phương Châu Thư Bạch nên cô ấy mới nói vậy để khiến tâm trạng của tôi vui lên mà thôi.

Đối với chuyện này, cô bạn thân của tôi lập tức chắp bốn ngón tay thề thốt:「Tớ xin thề. Tớ mà gạt cậu thì sẽ cô đơn đến cuối đời.」

「Chỉ cần tóm một người trong lớp chúng ta rồi hỏi thử, ai ai cũng biết Châu Thư Bạch yêu thầm cậu.」

Tôi thực sự nghi ngờ cô bạn này của tôi đang phóng đại mọi chuyện lên.

「Nếu như yêu thầm mà cậu cũng biết, mọi người đều biết, thế thì đâu còn là yêu thầm nữa.」

Nhưng cô ấy lại nở một nụ cười thần bí, chỉ tay về phía trước:「Cậu thử tóm một đứa hỏi thử đi.」

Tóm thì tóm!

Thế là tôi thuận tay tóm luôn bạn học ngồi bên cạnh Châu Thư Bạch, người từ nãy đến giờ đang vừa ăn dưa vừa hóng kịch hay.

「Cậu biết không?」

Bạn cùng bàn của Châu Thư Bạch vội vàng gật đầu, đáp:「Biết rõ nữa là đằng khác!」

...

「Mẹ nó.」, tôi ngước lên nhìn trần nhà, cảm thán:「Vậy là chỉ có mỗi tớ là không biết thôi hả?」

Cô bạn thân nhìn tôi cười cười, thậm chí còn nhận một nắm hạt dưa do bạn cùng bàn của Châu Thư Bạch chia cho rồi bắt đầu tách vỏ.

「Đến cả đương sự là cậu mà còn không biết, xem ra chuyện yêu thầm của Châu Thư Bạch cũng khá thành công đấy chứ.」

[17]

Những ngày sau đó cứ như vậy mà trôi qua.

Tôi luôn cảm thấy rằng kể từ sau lần tôi ẩn ý mình có tình cảm với Châu Thư Bạch thì cậu ấy cũng bắt đầu né tránh tôi.

Cảm thấy khá mông lung, tôi bèn tâm sự chuyện này với cô bạn thân của mình.

「Cậu nói xem, tại sao Châu Thư Bạch lại không chịu thừa nhận rằng cậu ấy cũng thích tớ.」

「Lẽ nào thích tớ là chuyện đáng xấu hổ lắm sao?」

Cô ấy nhanh chóng an ủi tôi:「Đừng quá lo lắng, chắc cậu ta chỉ không muốn yêu sớm thôi.」

Tôi lập tức phản bác lại:「Đã 18 tuổi rưỡi rồi, còn được tính là yêu sớm hay sao?」

「Vậy thì chỉ có thể do năm nay là năm cuối cấp rồi, cậu ta không muốn ảnh hưởng đến thành tích của mình.」

Tôi bĩu môi:「Thành tích của Châu Thư Bạch luôn xếp hạng nhất. Tớ không nghĩ mình có thể ảnh hưởng đến cậu ấy được.」

「Phó Tiểu Hoan.」, cô bạn thân của tôi trợn mắt, bất lực không nói nên lời:「Ý của tớ là, Châu Thư Bạch sợ ảnh hưởng đến thành tích nửa nạc nửa mỡ của cậu đấy.」

「Ồ.」

Hình như cô ấy nói cũng có lý lắm.

[18]

Buổi trưa hôm đó, do thời tiết quá nóng nên cô chủ nhiệm cho phép chúng tôi nằm trên bàn ngủ vào giờ nghỉ trưa để tránh giờ học buổi chiều sẽ không được tỉnh táo.

Tôi bực bội nằm dài trên bàn, qua được mấy phút thì quay sang phàn nàn với cô bạn thân.

「Sao bây giờ đã vào thu rồi mà thời tiết vẫn nóng như vậy. Cả người tớ đầy mồ hôi, không thể ngủ được.」

Cô bạn thân của tôi cũng gật gật đầu, tỏ ý cũng bất lực hệt như tôi.

Cô chủ nhiệm đứng trên bục giảng thêm một lúc thì rời khỏi lớp.

Tôi gối đầu lên cánh tay của mình, cố ép bản thân chợp mắt một lúc.

Trong lúc mơ màng, tôi cảm nhận được có một luồng gió nhẹ thổi qua đầu mình, không khí cũng mát hơn nhiều.

Tôi còn tưởng là do cô bạn thân của mình đã mở cửa sổ, đúng lúc trời vừa nổi gió.

Vốn dĩ định khen cô ấy ấy câu, nhưng khi vừa ngẩng đầu lên, tôi bắt gặp ánh mắt đen láy của Châu Thư Bạch.

Cậu ấy không nghỉ trưa, trên tay cầm một quyển sách, đang quạt cho tôi.

「Còn nóng không?」, cậu điềm tĩnh hỏi tôi.