Chấp Niệm Giam Giữ Em

Chương 41: Trả lại cho chủ



Cả thức ăn cũng không cho người đem vào, định là sẽ bỏ đói Tịch Nhan hết đêm nay.

Cả 3 dùng cơm trong bầu không khí căng thẳng sau hơn một tháng vui vẻ, cô gái kia một tiếng nói cũng không có, chỉ biết cắm mặt ăn cho xong phần của mình rồi rời đi.

Bóng lưng vừa khuất thì người đàn ông cộc cằn dằn đũa làm Uyên Hà giật mình, hắn cảm thấy như đâu đâu bóng dáng Yến Vỹ Điệp của khi xưa đang quay lại, làm cho nội tâm hắn bực dọc không yên.

Cơm canh có ngon đến mấy thì giờ cũng không nuốt nổi nữa, hắn tức thì đứng lên đuổi theo Vỹ Điệp nhưng cô đi quá nhanh, mới có vài phút mà người đã biến mất tăm.

Hắn đến phòng của cô tìm cũng không thấy, có chút hoảng vội chạy khắp nơi.

Còn Vỹ Điệp, vỡ kịch chỉ vừa mới bắt đầu, cô phải tiếp tục diễn, đích thân mình lấy một ít thức ăn mang đến phòng Tịch Nhan xem xét, cô muốn xem người phụ nữ kia đã chịu cực hình gì.

Một là thỏa mãn lòng thù hận, hai là tiếp tục tạo hiềm khích cho Tịch Nhan.

Cánh cửa nặng nề vừa mở ra, bóng người nhỏ nhắn luồn lách vào trong, cô gái bưng một khay đầy ắp thức ăn đứng cao người hướng mắt lãnh lệ hàn ý vào người ở kia.

Tịch Nhan ngồi bệch dưới đất, gục đầu trên giường, đôi tay để trên đùi run rẩy như hồ nước gợn sóng.

Mỗi bên bàn tay đều quấn băng kín mít ở ba ngón cuối, Vỹ Điệp chứng kiến bất giác rùng mình một cái, xem ra Yên Đới Nam đã tác động sát thương lên đôi bàn tay kia.

Cô còn nhìn thấy máu tươi ướm qua lớp băng trắng, là cắt ngón hay là rút móng?

Tịch Nhan không những run hai tay mà toàn thân cũng run, đôi mi cong dài khẽ động liên tục như cánh bướm phe phẩy, sắc mặt tái nhợt như người đổ bệnh nặng, hơi thở ngắt quãng nặng nề.

Nghe đâu đó trong không gian yên tĩnh ngâm lên tiếng xuýt xoa cực kì nhỏ, đủ cho thấy người phụ nữ này đang đau đớn đến nhường nào.

Vỹ Điệp thật sự thấy sợ song cũng sung sướng vô độ, cô khẽ bước nhẹ nhàng thoát cái đã đến cạnh Tịch Nhan, khay thức ăn đặt xuống đất, giọng nhỏ nhẹ gọi.

"Tịch Nhan!"

Cô gái động đậy cơ thể, mí mắt khép chặt hướng lên, đôi ngươi thu vào hình bóng của tình địch, Tịch Nhan vừa thấy đã tức sôi máu, lấy một chút hơi sức còn sót sau trận tra tấn, chán ghét nói.

"Phu nhân, đến đây để làm gì?"

"Chị đến xem em thế nào? Họ đã làm gì em thế kia?"

Vỹ Điệp vương tay đỡ cô gái ngồi thẳng, còn chưa kịp dìu người đứng lên liền bị Tịch Nhan hất tay.

"Không cần, chị về đi, đừng làm phiền tôi!"

"Tịch Nhan..."

Trước ánh mắt phẫn uất lườm cô không ngớt lại tỏ ra thương xót cầm khay cơm canh lên, như người hối lỗi hạ mình.

"Chị có mang cơm cho em đây!

Nghe người hầu nói em vẫn chưa ăn gì...cho nên..."

"Tôi không cần!"

Thanh âm gay gắt, Tịch Nhan thái độ khinh bạc rõ rệt, cười một cái trầm lãnh nhẹ nhàng đẩy khay cơm trong tay Vỹ Điệp.

"Tôi không cần, chị về đi, không một chút nữa chị bị gì Đới Nam lại phạt tôi đấy!"

Giọng chì chiết, cô ta xác định căm hận Vỹ Điệp đến tột cùng, trong lòng chỉ muốn ăn tươi nuốt sống đối phương. Trông dáng vẻ tốt bụng, cô ta càng căm phẫn, càng đổ hết mọi chuyện lên đầu Vỹ Điệp, càng ghét chiêu trò hèn hạ này.

Vỹ Điệp làm sao không nhìn ra tia hận thù trong lòng Tịch Nhan, chính vì điều đó nên cô dùng lại thủ đoạn dơ bẩn của cô ta trả lại cho chủ, muốn cô ta nếm mùi thế nào là uất ức không thể nói.

Cô giả vờ làm người tốt, làm người yếu đuối tiếp tục kích động cơn giận vốn có sẵn bên trong Tịch Nhan.

"Tịch Nhan, đừng nói thế!

Chị thật sự không có ý muốn em bị Đới Nam phạt đâu!

Chị thật sự đã..."

"Đủ rồi!"

Lời nói tức thì bị ngắt, Tịch Nhan giận đến tím tái mặt mày, tĩnh mạch nổi đầy trên làn da mỏng manh, nghiến răng nghiến lợi nặng nề nói.

"Yến Vỹ Điệp, đừng giả vờ nữa, ở đây không có ai cả, cô đừng làm bộ làm tịch thương hại tôi.

Đây chẳng phải là điều cô muốn sao?"

Đồng tử lúng liếng nhiễm nước trong mắt, cả hai tay đau đớn đến thế cô ta lại co rút làm cho máu chảy thấm qua lớp băng trắng.

Vỹ Điệp chứng kiến đặt ngay khay mâm cơm xuống, tỏ ra hốt hoảng gấp gáp cầm tay Tịch Nhan ngăn cản hành độ.

"Tịch Nhan, em làm gì vậy? Chảy máu rồi!"

"Đừng có động vào tôi!"

Một lực mạnh mẽ đẩy Vỹ Điệp ra, tay run rẩy chỉ thẳng vào mặt cô, bao nhiêu nổi thống hận biểu lộ hết lên mặt, nổi cơn điên loạn mất kiểm soát miệng nhỏ.

"Yến Vỹ Điệp, đừng có bày trò nữa, mày tưởng tao không biết mày giả vờ thương hại tao sao?

Mày muốn hãm hại để tao bị phạt đúng không?"

"Tịch Nhan, em nói cái gì vậy?"

Cô gái bày ra nét mặt ngây thơ, càng tỏ ra không hiểu thì càng dễ kích động con người ngu dốt kia sinh sự. Cô chủ động vương tay giữ lấy bàn tay đang ướm máu gần hết mảnh băng, giọng rưng rức thương tâm.

"Tịch Nhan, em bình tĩnh đi, máu chảy nhiều quá rồi, để chị thay băng cho em!"

"Tránh ra!"

Ngay sau đó, Tịch Nhan thật sự căm phẫn không chịu được, duỗi tay đau đớn bóp lấy hai vai mảnh khảnh, máu từ băng quấn ở ngón tay vì không dung nạp nổi mà lấm lem lên áo của Vỹ Điệp.

Tịch Nhan cắn răng chịu đau đớn, để lửa giận lấn át cả lí trí.

"Yến Vỹ Điệp, dẹp cái bộ mặt giả tạo này đi!

Cút ra khỏi phòng của tao!

Mày đừng có ở đây giả vờ mèo khóc chuột, mấy chiêu dơ bẩn này không qua mặt tao được đâu!

Nhớ cho kĩ, những gì hôm nay tao chịu đứng nhất định sẽ đòi lại."

Cô ta mất bình tĩnh, hoàn toàn không làm chủ được cảm xúc tới ngôn từ, bao nhiêu phẫn uất đều tốn ra cửa miệng.

Vỹ Điệp vờ sợ cô ta đang bị thương vì ra sức bóp da thịt cô sẽ làm vết thương thêm nặng, gấp gáp kéo tay cô ra, hạ giọng trấn an.

"Tịch Nhan, em bình tĩnh đi, chị đâu có làm gì em!

Em đừng kích động, vết thương sẽ thêm nặng đấy!"

Cô dịu dàng giữ chặt đôi bàn tay yếu ớt, người phụ nữ kia bị hành hạ sức lực vốn không đủ làm hại cô, chỉ cần cô mạnh tay sẽ khiến cô ta đau đớn cùng cực. Nhưng cô không làm thế, trước mắt Tịch Nhan là cô gái lương thiện, càng làm cô ta gai mắt.

"Mày cút đi!"

"Á!"

Một lực đẩy không mạnh, Vỹ Điệp cố tình ngã ra đất, Tịch Nhan thì bị chính cú đẩy của mình cũng ngã bẹp xuống sàn, duỗi tay đau đớn run rẩy ở phía trước.

"Tịch Nhan..."

Vỹ Điệp đang lồm cồm chuẩn bị ngồi dậy thì bất ngờ cánh cửa đột ngột mở.