Chất Độc Mang Tên Anh

Chương 1: Cái giá phải trả?



Bách Niên nắm chặt cổ tay Lưu Mạn: “Bây giờ tôi cho em 2 lựa chọn. Một là đi vào phá thai, chúng ta sẽ trở về như cũ. Hai là chúng ta đường ai nấy đi. Em làm gì tôi cũng mặc kệ!”

Lưu Mạn khóc đến mắt sưng nhưng đổi lại sự lạnh lùng của người đàn ông trước mắt. Cả người như không còn chút sức lực khuỵu xuống.

“Tại sao?”

Bách Niên cười khẩy: “Lưu Mạn, bởi tôi là người đã có vợ. Có địa vị trong xã hội. Chính bản thân em cũng biết, tôi không thể vì em mà bỏ tất cả được! Năm nay em học năm 3 đại học. Còn một năm nữa là ra trường. Em phải nghĩ cho bản thân mình. Em không có lựa chọn khác, em hiểu không?”

Lưu Mạn vẫn cố chấp: “Anh nói cô ấy chỉ là vợ “hợp đồng”? Sao lại như vậy? Đứa trẻ vô tội…”

Bách Niên buông cổ tay của Lưu Mạn ra: “Chẳng qua chỉ là một khối thịt, còn chưa thành hình. Uống một viên thuốc là xong. Chúng ta lại vui vẻ bên nhau!”

Lưu Mạn cười khẩy. Hôm qua trên mạng xã hội của người đàn ông trước mặt có đăng tấm ảnh vợ hắn ta mang thai. Cùng là phụ nữ sao người đó có thể giữ con của hắn còn cô thì không?

“Thật bất công!”

Bách Niên lắc đầu, hắn đưa tay chống nạnh. Trong bộ âu phục đẹp đẽ đó ai ai cũng ngưỡng mộ nhưng không biết hắn chuyện xấu gì cũng dám làm. Hắn đưa tay nhìn vào chiếc đồng hồ đắt tiền:

“Em nhanh đi. Tôi không có thời gian. Tôi còn phải về nhà!”

“Bách Niên, anh thay đổi rồi!”

Lưu Mạn tự cười chính bản thân mình trong nước mắt.

“Lưu Mạn em cười cái gì?”

Lưu Mạn đưa tay gạt đi nước mắt đang rơi không kiểm soát:

“Không gì, anh đưa tôi tiền. Tôi tự mình giải quyết!”

Hắn thay đổi sắc mặt, ngay cả giọng nói cũng trở nên dịu dàng hơn:

“Lưu Mạn cuối cùng em cũng chịu hiểu."

Hắn đưa tấm thẻ ngân hàng màu đen cho cô sau đó hôn lên trán cô. "Em như vậy mới ngoan. Quyết định sớm hơn có phải đỡ mất thời gian đôi bên không? Xong em nhớ ăn uống tẩm bổ. Tôi không muốn thân thể kiều diễn này gầy đâu. Hơn nữa, em cũng biết nhu cầu của tôi rất nhiều. Phục vụ được tôi em phải cảm thấy hãnh diện biết không? Vậy nha, tôi đi có việc.”

Bách Niên cứ thế lái chiếc xe mấy chục tỷ của mình đi. Hắn nhìn đường tắt phía trước mà nóng ruột.

Điện thoại hắn reo liên tục. Thở dài một tiếng hắn bắt máy:

“Tôi nghe."

"Bách Niên, anh đến đâu rồi?"

Đang kẹt xe, em chịu khó một chút nha!”

Vợ hắn khó chịu: “Bách Niên em đã bảo anh canh giờ đi rồi mà. Bác sĩ khám thai này rất giỏi. Nếu không kịp phải hẹn lại mất thời gian!”

“Được rồi!_Em yên tâm."

Người đàn ông này là giảng viên trường đại học. Còn trẻ đã lên chức phó giáo sư. Hơn nữa có vợ rất giàu. Gia đình rất hạnh phúc.

Vẻ bề ngoài hoàn hảo, ai được làm tình nhân của hắn chính là phúc.

Hắn đưa tay gõ nhẹ vô lăng: “Lưu Mạn, em có phúc mà không biết hưởng. Ngu ngốc!”



Lưu Mạn ngồi trước cửa bệnh viện, cô khóc rồi lau nước mắt. Mặc kệ bao nhiêu cái nhìn phán xét của người qua đường. Rất lâu sau đó mới có can đảm bước vào khoa kế hoạch hoá gia đình.

“Xin chào, em đăng ký làm gì?”

Lưu Mạn lẩm bẩm trong miệng: “Phá thai.”

Vì ở sảnh rất nhiều bệnh nhân, mà Lưu Mạn lại nói nhỏ như vậy làm sao người hướng dẫn nghe được.

“Hả? À, em phá thai đúng không?”

Lưu Mạn ngạc nhiên khi người phụ nữ trước mặt hỏi lớn như vậy.

“Đủ tuổi chưa? Nếu đủ thì em đưa chứng minh thư. Còn không thì phải có người giám hộ.”

Lưu Mạn dè dặt đưa chứng minh của mình nhưng sau khi nghĩ đến mẹ ở quê biết chuyện cô lập tức rút lại.

“Xin lỗi chị!”

Người hướng dẫn nhìn cô rời đi mà thở dài, nhìn sang đồng nghiệp bên cạnh

“Giới trẻ bây giờ thật lạ. Hồi xưa tụi mình đến khi cưới cũng chỉ dám nắm tay!”

Người bên cạnh cũng lắc đầu:

“Làm con gái khổ nhỉ? Có chuyện gì cũng tự mình gánh chịu. Con bé nhìn trẻ, đẹp như vậy còn cả một tương lai…”

Lưu Mạn chạy thục mạng về căn chung cư của mình. Căn chung cư này là do Bách Niên mua cho cô. Tiền học mấy năm nay cũng là do Bách Niên đóng. Tất cả đều do hắn chi trả. Thậm chí tiền gửi về cho mẹ cũng một tay hắn lo.

Lưu Mạn vứt túi xách đắt tiền rồi nằm dài trên nệm.

Mấy năm qua nếu không có hắn, chắc gì cô có được ngày hôm nay?