Chất Độc Mang Tên Anh

Chương 2: Đó là chuyện của nhiều năm trước



Lưu Mạn thất tình!

Cô nằm dài trong phòng ký túc xá khóc như mưa. Bây giờ là nghỉ hè, chỉ có cô và một bạn học khác ở lại. Đến khi Dương Ngọc đập cửa bước vào dựng cô dậy.

“Lưu Mạn, Chia tay hơn 2 tháng lúc nào cậu cũng khóc. Sáng khóc, trưa khóc, chiều chan cơm nước mắt. Buồn cũng buồn đủ rồi. Còn nữa nha, 3 ngày rồi cậu không ăn. Lưu Mạn, cậu muốn chết cũng không được chết!

Đúng vậy, Lưu Mạn 3 ngày không ăn, đầu óc quay cuồng, cả người không còn sức lực.

“Cậu mặc kệ tớ đi!”

Lưu Mạn nhắm nghiền mắt lại hồi tưởng khoảng thời gian tươi đẹp bên Lâm Thắng.

“Bây giờ thì hay rồi. Dương Ngọc, tớ còn có thể lấy ai được cơ chứ?”

“Lấy ai cũng được. Không lấy thì sống cuộc sống độc thân tự do. Không có đàn ông, phụ nữ vẫn sống tốt. Huống hồ năm nay cậu chỉ mới 19 tuổi, học năm nhất đại học. Sợ gì?”

Lưu Mạn kéo chăn qua khỏi đầu: “Cậu biết thứ quý giá nhất của tớ cũng trao cho Lâm Thắng. Có được rồi, hắn lại bỏ rơi tớ. Tớ làm gì sai?”

Dương Ngọc như phát điên lên: “Chết tiệt thằng khốn nạn! Tớ kéo hết đồng bọn đi đập cho hắn một trận. Cậu đợi đi!”

Dương Ngọc trong mắt Lưu Mạn luôn là người quả quyết. Chuyện cô nói chắc chắn sẽ làm. Lưu Mạn vươn tay ra khỏi chăn.

“Đừng!”

Dương Ngọc kéo tay Lưu Mạn.

“Dậy đi! Nghĩ đến cha mẹ mà sống. Rửa mặt đi theo tớ!”

“Đi đâu?”

“Đi ăn!”

“Tớ không đi!”

Dương Ngọc đưa màn hình về phía Lưu Mạn:

“Nhìn đi! Cái thằng bỏ rơi cậu đang sống phơi phới vui vẻ bên tình yêu mới. Còn cậu? Nhìn đi, người gầy trơ, mặt như ma. Hắn bỏ cậu là đúng rồi!”

“Dương Ngọc!”

“Tớ nói không sai!”

Lưu Mạn cuối cùng tung chăn ra khỏi người: “Dương Ngọc mau kéo tớ dậy đi ăn!”

“Phải vậy chứ!”

Hai người dắt tay nhau xuống căn tin, Dương Ngọc chọn đại vài món cho Lưu Mạn, đến khi thức ăn được dọn ra cô mới ăn có vài miếng mà cảm giác buồn nôn trực trào.

Không chịu được, Lưu Mạn đứng dậy chạy ra khỏi căn tin nôn vào cái cây bên hông căn tin.

“Oẹ…”

Dương Ngọc chạy theo va phải một bạn học khác làm đổ thức ăn.

“Này, cậu không có mắt?”

Tính khí Dương Ngọc vốn không tốn: “Này! Dám nói bà đây không có mắt?”

“Đền đi!”

Hai người cứ thế cãi nhau ầm ỉ.

Dương Ngọc xắn tay áo lên quên mất còn có một Lưu Mạn đang thất tình.

Một người đàn ông trẻ đẹp với bộ âu phục lịch lãm mang theo giọng nói cuốn hút:

“Em làm sao vậy?”

Lưu Mạn nôn xong quay sang nhìn người đàn ông đó. Quả thật ngũ quan được trời phú. Chỉ cần nhìn vào liền có cảm giác rung động.

“Đừng hiểu lầm tôi tên là Bách Niên, tôi là giảng viên vừa về công tác. Nhìn em như vậy tôi chỉ muốn hỏi thăm không có ác ý!”

Bách Niên đưa thẻ công tác của mình cho Lưu Mạn xem. Nhìn một lúc cô mới gật đầu:

“Chào thầy!”

“Ừ! Em không sao?”

“Dạ không sao! Đồ ăn không hợp khẩu vị. Cảm ơn thầy!’

Người đàn ông nở nụ cười: “May quá!”

Lưu Mạn nhíu mày: “May?”

“Thứ lỗi tôi nói thẳng. Nhìn em tiều tụy lắm. Tôi còn tưởng em đang… mang thai! Xin lỗi!”

Bách Niên đưa danh thiếp của mình ra: “Xin lỗi vì nghĩ không tốt về em. Khi nào em rảnh tôi mời em đi ăn xem như tạ lỗi!”

Bách Niên nhìn đồng hồ: “Bây giờ tôi có tiết, tôi đi trước!”

“Hả?”

Tấm danh thiếp cứ như thế ở trên tay của Lưu Mạn nhưng cô làm gì cần liên hệ với người đó cơ chứ?

Vừa hay Dương Ngọc ở phía sau: “Cậu không sao chứ? Nhìn gì vậy?”

Dương Ngọc thấy tên trên tấm danh thiếp hét lên:

“Trời ạ! Bách Niên vạn người mê? Sao cậu có được danh thiếp vậy? Cậu có biết nữ sinh trong trường xếp hàng dài cũng không xin được không? Phó giáo sư trẻ tuổi đó. Còn du học từ trường danh tiếng của Mỹ về!”

“Có cần vậy không? Tớ vừa định ném đi.”

“Lưu Mạn, nếu cậu không cần thì đưa đây. Ừ, của cậu đây!”

Lưu Mạn nói xong ném danh thiếp cho Dương Ngọc.

“Cậu không ăn nữa sao?”

Lưu Mạn gật đầu: “Tự nhiên tờ thèm mì. Ăn mì có lẽ ngon hơn! Tớ về phòng trước nhé. Cậu làm gì làm đi!”

Lưu Mạn cứ thế về phòng, cô bật laptop lên, điều đầu tiên là chặn tất cả những gì liên quan đến Lâm Thắng. Sau đó cô lên trang web của trường xem hè này có bao nhiêu tín chỉ sắp mở liền ấn vào đăng ký. Chỉ có như vậy mới có thể quên đi bản thân đang thất tình.

Dương Ngọc đứng ở phía sau lưng: “Cậu mau đăng ký môn kinh tế của thầy Bách đi. Nghe nói môn này rất khó. Học kỳ tới lo cho mấy môn khác.”

“Nhanh đi!”

Còn chưa kịp làm gì, Lưu Mạn đã bị Dương Ngọc đẩy ra khỏi ghế. Cô thao tác rất nhanh, chỉ một lúc sau đã đăng ký thành công!”