Chất Độc Mang Tên Anh

Chương 10: Anh chỉ có nhiệm vụ thông báo



“Em thật sự không tin!”

Bách Niên cười nhếch mép: “Tôi là minh chứng. Thôi không nói nữa. Chúng ta ăn thôi!”

Đúng là ở bên cạnh Bách Niên, Lưu Mạn không thiếu thứ gì. Đồ ăn phải là sơn hào hải vị cũng do nhà bếp 5 sao chế biến. Cô vừa ăn vừa cảm động đến rơi nước mắt.

“Anh, thật sự đối với em quá tốt!”

Bách Niên ngồi đối diện, hắn chéo chân bàn tay 5 ngón gõ từng nhịp lên bàn:

“Tôi cho em ăn, cho em đi du lịch em liền bảo tôi tốt? Lưu Mạn, em quá ngây thơ rồi!”

Lưu Mạn như xịt keo bởi câu nói của hắn.

Nhưng sau đó hắn lại nói: “Em ngây thơ tôi mới thích!”

Nụ cười trên môi cô trở lại. Người đàn ông trước mắt không động đũa. Hắn chỉ ngồi uống rượu và nhìn Lưu Mạn ăn.

Ăn no rồi, Bách Niên cùng Lưu Mạn đi dạo biển. Sau đó gió thổi càng lúc càng lớn hai người mới chịu đi về.



Về đến phòng, Lưu Mạn thoải mái ngả lưng lên chiếc giường lớn.

Bách Niên ra sofa nằm xuống. Thấy vậy cô mới hỏi:

“Sao anh không nằm trên giường?”

Mắt hắn đầy vẻ nhu tình:

“Em chưa cho phép!”

Lưu Mạn nghe xong, cô đứng dậy đi về phía sofa đưa tay ra trước mặt Bách Niên.

“Em làm gì đó?”

“Vậy anh ngủ giường đi. Em ngủ sofa!”

Hắn vòng tay qua eo ôm lấy chiếc eo nhỏ của cô. Kéo cô ngồi ở trên đùi.

“Tôi thương em sợ hôm nay em mệt nên nhịn. Bây giờ em ra người không biết điều chính là em!”

“Em?”

“Tôi không muốn nghe em giải thích!”

“Ưm…”

Hắn hôn lên môi, nụ hôn nhẹ nhàng di chuyển trượt xuống xương quai xanh. Tay hắn vòng quay sau, kéo dây kéo váy xuống. Chiếc áo lót ren màu đen cũng theo động tác của hắn mà rơi xuống.

Toàn bộ bộ ngực căng tròn đang ở trước mặt, hắn dùng tay xoa nắn đến đỏ. Sau đó cái miệng nhỏ di chuyển xuống bờ ngực căng tròn mà mút.

Thứ cương cứng bên dưới từ từ di chuyển vào bên trong cơ thể của Lưu Mạn. Lưu Mạn câu cổ người đàn ông, hai thân thể như hòa vào một khó tách rời.

“Mạn Mạn, gọi tên tôi!”

“Bách Niên. Á… Bách Niên, em yêu anh!”

Trong màn đêm chỉ nghe tiếng dục vọng của hai người bọn họ.

Buổi sáng, ánh nắng của ngày mới len lỏi vào phòng ngủ. Cái hương vị mằn mặn của biển cả qua một đêm cũng thấm.vào da thit đôi chút. Bách Niên nhẹ nhàng rời khỏi giường vào phòng tắm. Đến khi bước ra đã mặc bộ đồ thể thao năng động.

Hắn nhẹ nhàng hôn lên trán của Lưu Mạn để đánh thức cô dậy.

Vừa thức giấc là thấy người mình yêu, Lưu Mạn câu cổ Bách Niên:

“Niên Niên, chúng ta mãi như vậy có được không?”

Nụ cười trên môi hắn chợt tắt. Trong mắt hắn chứa đầyđầy sự do dự.

Lưu Mạn lo lắng:

“Bách Niên sao vậy anh?”

“Mạn Mạn?”, hắn định nói nhưng vội thu lại.

“Không gì! Em nhanh đi thay quần áo trước! Anh đã chuẩn bị sẵn.”

Lưu Mạn ngồi ở trong phòng tắm, nâng niu chiếc váy mà Bách Niên chuẩn bị. Chiếc váy có chất liệu rất mát, mặc vào vừa ôm được dáng vừa thoải mái.

Lưu Mạn nhảy lên vui sướng. Lúc bước ra cô đã thấy bóng lưng của Bách Niên đứng tựa cửa nhìn ra biển.

Cô bước đến ôm eo hắn từ phía sau.

“Bách Niên, cảm ơn anh!”

Hắn vẫn trầm ngân. Lưu Mạn cảm nhận được trong lòng hắn có tâm sự.

“Bách Niên? Anh sao vậy? Hình như anh có tâm sự?”

Bách Niên quay lại hai tay giữ chặt vai của Lưu Mạn.

“Mạn Mạn, bình tĩnh nghe anh nói!”

Lưu Mạn hồi hợp không thở nổi, trong đầu cô lúc này chỉ nghĩ hắn có lẽ sẽ tỏ tình hoặc nói gì đó khiến cô bất ngờ.

Nhưng cô không biết rằng, lời hắn nói sẽ làm cô rơi xuống 18 tầng địa ngục.

“Mạn Mạn, anh sắp kết hôn!”

Lưu Mạn gạt tay hắn ra, gương mặt cố rặn ra nụ cười:

“Bách Niên, có phải anh đang nói đùa không? Em thấy không vui rồi đó!”

“Bách Niên trả lời em đi. Anh mau trả lời em đi!”