Chất Độc Mang Tên Anh

Chương 11: Đau lòng



Lưu Mạn không thở được. Cô mong đây chỉ là lời nói đùa của hắn. Nhưng Bách Niên lại im lặng gật đầu.

Lưu Mạn đứng không vững. Thấy cô sắp ngã tiến lên một bước đỡ lấy. Bàn tay hắn bị Lưu Mạn đẩy ra:

“Mạn Mạn, em muốn gì?”

Mắt cô ươn ướt đỏ nhìn hắn đầy vẻ căm phẫn:

“Bách Niên đáng ra anh phải hỏi em có ổn không? Anh phải giải thích cho em. Tại sao anh lại hỏi em muốn gì?”

“Mạn Mạn, dù sao em cũng nhỏ hơn tôi 13 tuổi mà lại dùng giọng điệu đó nói chuyện với tôi?”

“Vậy em nên dùng giọng thế nào? Em nên chúc anh hạnh phúc có đúng không?”

“Anh không có ý đó!”

“Vậy anh có ý gì? Chúng ta tính thế nào?”

“...”

Lưu Mạn cảm thấy mình bị lừa gạt. Cô chỉ biết gào lên bất lực.

“Tôi muốn về. Anh đưa tôi về đi!”

Cô đứng dậy cho hết quần áo vào vali của mình kéo đi. Mặc kệ sự ngăn cản của Bách Niên.

“Mạn Mạn, em đừng như vậy có được không? Em muốn gì cứ nói cho anh biết?”

Lưu Mạn đứng thẳng, cô nghiêm túc nhìn vào mặt Bách Niên.

“Được! Anh giải thích đi. Em đang nghe!”

“Anh lấy cô ấy cũng chỉ vì gia đình. Hoàn toàn không có tình yêu!”

“Bách Niên, anh là thầy giáo, tư tưởng tiến bộ. Bây giờ anh nói điều này ra nghe không buồn cười à?”

“Mạn Mạn, em phải hiểu cho nỗi khổ tâm của tôi. Có nhiều chuyện tôi thật sự bất lực!”

Lưu Mạn không kìm được nữa, cô rống lên đến nổi gân xanh ở cổ:

“Vậy bây giờ tôi phải làm sao. Để tôi rơi vào lưới tình của anh rồi anh bảo tôi chia tay?”

“Được. Chúng ta xem như một giấc mơ đi. Bây giờ anh mau đưa tôi về!”

Bách Niên không biết phải làm sao. Cuộc hôn nhân đó chính anh cũng không muốn. Nhưng vì mẹ anh, vì cái gia đình họ Bách.

Bọn họ chẳng qua chỉ ký giấy kết hôn. Những chuyện khác không can thiệp vào.

“Tôi nói thế nào để em tin tôi? Tôi và cô ta thật sự chỉ là quan hệ hôn nhân trên giấy tờ mà thôi. Cuộc sống của tôi sẽ không có cô ta, chỉ có em!”

“Vậy anh bắt tôi làm kẻ thứ ba? Không được! Bây giờ anh đừng nói gì nữa. Anh cho tôi về lại trường đi!”

Lưu Mạn dù đau đớn nhưng cô vẫn kiên quyết kéo vali đi về. Cô không muốn ở bên hắn dù chỉ một giây phút nào nữa.

Cô căm ghét người thứ ba, vì chính cô cũng là nạn nhân của kẻ thứ ba.

“Mạn Mạn, nghe anh một chút!”

Lưu Mạn kiên quyết: “Tôi không nghe gì hết. Nếu anh không đưa tôi về thì tôi tự đi!”

Bách Niên kéo tay Lưu Mạn: “Được! Tôi chở em về!”

Suốt dọc đường đi bọn họ không ai nói với nhau câu nào. Xe dừng ở cách cổng ký túc xá không xa, Lưu Mạn xuống xe, trước khi rời đi cô quả quyết:

“Tôi với anh từ nay xem như chưa quen biết! Chúc anh hạnh phúc!”

Lưu Mạn quay lưng đã kéo vali, gương mặt hơi ngẩng ngăn đi giọt nước mắt sắp sửa rơi. Cô không khóc. Cô không muốn người khác nhìn thấy vẻ yếu đuối của mình.

Vừa về đến phòng, Lưu Mạn vào nhà vệ sinh đó cửa dội thẳng nước lạnh vào mặt mình.

“Lưu Mạn, tại sao? Là tại sao? Huhu.”

Giọng nói mang theo chua chát, bất lực. Cảm giác nghèn nghẹn len lỏi vào tim mơ hồ bóp nát rất tim chưa lành của Lưu Mạn.

Cô tựa lưng vào bức tường lạnh lẽo của phòng tắm, từ từ trượt xuống rồi co lại.

“Tại sao sắp lấy vợ còn thích tôi? Tại sao lại làm cho tôi yêu anh? Đồ độc ác!”

Dương Ngọc vừa làm thêm về. Thấy nhà tắm truyền đến tiếng nước chảy cô vội bảo:

“Ai vậy?”

“Là tớ!, giọng Lưu Mạn yếu ớt

“Về sớm thế?”

“...”

“Cậu tắm đi. Hôm qua tớ làm ca khuya mệt quá, tớ đi ngủ đây!”



Lúc Dương Ngọc thức dậy đã là 5 tiếng sau. Nước trong nhà vệ sinh vẫn chảy.

“Chết tiệt bây giờ là mấy giờ rồi?”, nhìn đồng hồ hiển thị 5 giờ chiều. Dương Ngọc bật ngồi dậy:

“Mạn Mạn, cậu lại đi tắm nữa à?”

Không nghe Lưu Mạn trả lời, Dương Ngọc gõ cửa. Gõ cửa không được đến đập cửa. Hoàn toàn không có phản ứng.

Dương Ngọc hét lên: “Lưu mạn, mau trả lời tớ. Mau trả lời tớ nghe không?”

“Mạn Mạn?”

“Trời ạ. Chìa khoá dự phòng đâu rồi?”

Loay hoay lục tung ngăn bàn. Cuối cùng Dương Ngọc tìm được chìa khoá dự phòng.

Mở cửa ra, Dương Ngọc đã thấy Lưu Mạn nằm ngất xỉu trên nền gạch. Quần áo ướt sũng, vòi nước vẫn đang chảy.

“Lưu Mạn, cậu làm sao?”

Dương Ngọc lấy tay tắt nước. Lúc định nắm tay bạn mình kéo lên. Cô phát hiện bàn tay Lưu Mạn lạnh ngắt.

“Trời ạ?”

Cô đưa tay lên mũi của Lưu Mạn. Hơi thở yếu ớt.

Dương Ngọc chạy đến vấp té, hoảng loạn hét lớn.

“Cấp cứu! Cứu người đi. Cứu mạng!”