Cháu Gái Của Siêu Sao

Chương 32



Mặt trời lặn, xe buýt băng băng đi về, các bạn nhỏ ca hát rộn ràng suốt cả quãng đường.

Tưởng Thanh Lâm vẫn còn tức giận, than thở với Lục Chúc Chúc: “Cả ngày hôm nay cậu chỉ chơi với Cảnh Tự, bỏ mình và Trương Hổ. Đồ đáng ghét, hứ! Trọng sắc khinh bạn!”

Lục Chúc Chúc nhìn cô bé: “Ý cậu là sao?”

“Oa, Lục Chúc Chúc, cậu còn không biết trọng sắc khinh bạn hả, cậu không xem phim truyền hình sao?”

Lục Chúc Chúc: “Mình thích xem phim Cậu bé bọt biển.”

“Cậu đúng là con nít.” Tưởng Thanh Lâm vỗ vai cô bé: “Trọng sắc khinh bạn nghĩ là trong lòng cậu, Cảnh Tự đẹp trai nên được cậu quan tâm nhất, còn bạn thân của cậu như mình và Trương Hổ thì không quan trọng chút nào!”

Lục Chúc Chúc phản bác: “Đâu có!” Lục Chúc Chúc phản bác, “Hai cậu cũng rất quan trọng với mình mà!”

“Vậy thì ai quan trọng nhất?”

Nghe vậy, Trương Hổ tò mò nhìn Lục Chúc Chúc, mong chờ câu trả lời của cô bé.

Lục Chúc Chúc suy nghĩ, cau mày nói: “Ơ, mình không thể chọn được! Ai cũng quan trọng hết mà!”

“Không được, nhất định phải chọn một người!”

Tưởng Thanh Lâm đổi cách nói: “Vậy nói cách khác, nếu Trương Hổ và Cảnh Tự cùng tỏ tình với cậu thì cậu chọn ai?”

“Xấu hổ quá, sao cậu lại có thể hỏi câu hỏi này!”

Tưởng Thanh Lâm nói: “Có gì xấu hổ chứ, mình thì sẽ chọn Cảnh Tự.”

“Tại sao?”

“Cảnh Tự nhìn cũng được, lớn lên chắc chắn sẽ càng đẹp trai.”

Trương Hổ tổn thương: “Mình không đẹp trai sao?”

Tưởng Thanh Lâm vỗ vai cậu: “Cậu so với Cảnh Tự thì hơi kém chút, nhưng cậu tốt tính.”

“Vậy lỡ như lớn lên mình đẹp trai hơn anh ấy thì sao!”

“Vậy thì phải chờ xem cậu lớn lên như nào đã chứ.”

“Hứ! Cậu chờ xem!”

“Thật là ngây thơ!” Lục Chúc Chúc lắc đầu: “Mình không chọn như vậy! Không chọn, không chọn!”

“Thời gian thử thách tình bạn đã đến.” Tưởng Thanh Lâm kiên định nói: “Nhất định phải chọn một người!”

“Hừ, chỉ có trẻ con mới lựa chọn, mình muốn cả hai cơ!” Lục Chúc Chúc đặt mỗi tay lên mỗi vai của người bạn mình: “Cảnh Tự, Trương Hổ, mình đều muốn, nhóc Lâm nữa, mình cũng muốn! Ai cũng là của mình hết!”

Câu trả lời này cuối cùng cũng làm cho Tưởng Thanh Lâm hài lòng, buông tha cho cô bé: “Vậy thì sau này cậu không được trọng sắc khinh bạn nữa đó.”

“Mình không có!”

Một lúc sau, Cảnh Tự gửi một tin nhắn ngắn đến cho Lục Chúc Chúc: “Anh đã bỏ trái cam vào cặp của em rồi, phòng khi em bị say xe.”

Lục Chúc Chúc mở cặp ra, quả nhiên bên trong có một quả cam nhỏ.

Khóe miệng cô bé khẽ mím: “Em ngồi ở ghế trước nên không bị say đâu, cảm ơn anh.”

Cảnh Tự: “Ừ.”

Lục Chúc Chúc: “Nhóc Lâm vừa nãy khó chịu, nói em chỉ lo chơi với anh, trọng sắc khinh bạn.”

Thật lâu sâu, Cảnh Tự trả lời: “Anh là… sắc sao?”

Lục Chúc Chúc: “Như vậy có nghĩa là anh đẹp trai đó.”

Cảnh Tự: “Nhưng từ này không có nghĩa như vậy, sau này đừng dùng nó bừa bãi.”

Lục Chúc Chúc: “Vâng!” [Ngoan ngoãn]

Cảnh Tự: [Xoa đầu]

Lục Chúc Chúc: “Nhóc Lâm còn bắt em chọn một người làm chồng giữa anh và Trương Hổ nữa cơ.”

Cảnh Tự vừa cầm bình giữ nhiệt lên, thấy những lời này thì phun hết nước trong miệng ra, nghẹn ngào hồi lâu.

Mấy đứa nhóc này thật sự là lớp mẫu giáo sao???

Lục Chúc Chúc: “Em nói dối với họ là muốn cả hai. Nhưng thật ra, em vẫn nghĩ là anh Cảnh Tự tốt hơn.” [Ngoan ngoãn]

Cảnh Tự: “Ừm… Thật ra, chuyện giữa em với bạn không cần phải nói lại cho anh biết đâu.”

Lục Chúc Chúc: “Tại sao ạ?”

Cảnh Tự: “Bởi vì sau này lớn lên em sẽ thấy xấu hổ.”

Lục Chúc Chúc: “Sao lại xấu hổ cơ chứ.”

Cảnh Tự đỏ bừng cả mặt, không biết đáp lại cô bé như thế nào: “Quên đi, không có gì.”

Lục Chúc Chúc: [Hôn hôn]

Cảnh Tự: [Xoa đầu]. Web đọc 𝓃ha𝓃h tại ~ t 𝗋 ù m t 𝗋 𝘂 y ệ 𝓃﹒𝐕𝓃 ~

Ninh Dung Nhi ngồi ở hàng ghế đầu đang khoe chiếc túi hàng hiệu nổi tiếng của mình với những bạn nhỏ xung quanh –

“Chiếc túi này là chị gái mình mang về từ Mỹ đó nha. Trên thế giới không có quá 3 cái đâu. Một cái là của siêu mẫu người Mỹ, cái kia là của Lục Tuyết Lăng. Cái còn lại là của mình. Chị gái mình biết mình thích lục Tuyết Lăng nên mua cho mình một cái đó.”

Các bạn nhỏ không biết hàng xa xỉ và túi phiên bản giới hạn là gì, nhưng sau khi nghe Ninh Dung Nhi mô tả, chúng cảm thấy xịn xò, nên tò mò chạm vào túi của Ninh Dung Nhi.

“Cẩn thận đó!”

“Xem thôi, không được đụng vào!”

“Tay cậu bẩn quá, đừng làm bẩn của mình.”



Những đứa trẻ đều xúm quanh chiếc cặp của cô bé và chăm chú theo dõi.

Lúc này, có người lên tiếng: “Ninh Dung Nhi, cái túi của cậu y hệt như của Lục Chúc Chúc!”

Nghe vậy, các bạn khác đều chăm chú nhìn Lục Chúc Chúc.

Lục Chúc Chúc vốn đang nhìn chằm chằm vào sticker Cảnh tự vừa mới gửi, nhận thấy mọi người đang nhìn với ánh mắt kỳ lạ, nhưng cô bé không biết tại sao.

Chính xác mà nói là không nhìn cô bé, mà nhìn túi đồ ăn vặt của cô bé.

Cô bé siết chặt túi của mình rồi nói theo bản năng –

“Mình hết đồ ăn vặt rồi, không còn gì cả.”

Có bạn hỏi: “Lục Chúc Chúc, sau chiếc túi của cậu giống chiếc túi hàng hiệu của Ninh Dung Nhi thế?”

Thấy các bạn không thèm đồ ăn vặt của mình, Lục Chúc Chúc thở phào nhẹ nhõm: “Ồ! Chắc là cùng một kiều. Trùng hợp quá!”

“Đâu có, NInh Dung Nhi nói rằng trên thế giới này chỉ có 3 cái thôi, một cái của siêu mẫu Mỹ, một cái của ngôi sao nổi tiếng, cái còn lại là của cậu ấy. Tại sao cậu lại có được?”

Ánh mắt Lục Chúc Chúc chớp động, không biết vì sao: “Bà cô của mình cho mình cái này.”

“Ninh Dung Nhi nói cái túi này rất đắt, sao cậu lại có thể dùng nó để đựng đồ ăn vặt bẩn vậy?”

Lục Chúc Chúc nhìn chiếc túi lấm lem bùn đất, trong lòng áy náy: “Vậy thì… để mình lau lại sạch sẽ.”

Ninh Dung Nhi chế nhạo: “Hàng nhái.”

Các bạn hỏi: “Hàng nhái là gì?”

Ninh Dung Nhi nói lớn: “Là đồ giả và kém chất lượng đó. Nếu không có tiền mua đồ hàng thật thì mua hàng nhái làm màu.”

Lục Chúc Chúc hơi tức giận, phản bác lại: “Là bà cô nhét đồ ăn vặt vào chiếc túi này cho mình, đồ thật hay nhái cái gì, có đồ xài là được ồi!”

“Đồ quê mùa, không biết gì cả.”

Tưởng Thanh Lâm đứng lên nói: “Đừng nói bậy nhé, còn chưa biết của ai là hàng thật hay hàng giả đâu!”

Ninh Dung Nhi nói một cách tự tin: “Chị gái mình mua cái này từ Mỹ về.”

“Nhưng chắc gì từ Mỹ là hàng thật? Cô giáo nói rồi, không được đánh bóng nước ngoài.”

Mặc dù nhà Tưởng Thanh Lâm không giàu nhưng cô bé chú ý đến ngành giải trí và tạp chí thời trang, cô bé nói: “Mình đọc báo thấy nhãn hiệu nổi tiếng này có thể kiểm tra thật giả trên web chính thức. Cậu nói túi của cậu chính hãng thì dám kiểm tra xem không!”

“Kiểm thì kiểm! Sợ gì!”

Trương Hổ là chuyên gia điện tử trong lớp, cậu lập tức lấy điện thoại ra, tìm trang web chính thức của chiếc túi xa xỉ này, dễ dàng thấy chỗ để nhập mã xác thực.

“Phải có mã trong túi của cậu, nhập mã vào đây rồi xác minh.”

Ninh Dung Nhi tìm kiếm một lúc lâu nhưng không hề thấy mã số nào: “Mình vứt cái đó rồi.”

“Không, trang web chính thức nói rằng các sản phẩm chính hãng đều có tem chống giả in bên trong túi.”

Lục Chúc Chúc cũng giở túi ra, phát hiện một nhãn dán: “Cái này hả?”

“Cậu đọc nó đi.”

“2MDF34S985.”

Trương Hổ nhập số vào, hộp thoại đang tiến hành xác minh…

Các học sinh xung quanh đều đến và tò mò nhìn chằm chằm vào hộp thoại đang tải. Ninh Dung Nhi khoanh tay, lạnh lùng nói: “Là đồ nhái chắc rồi.”

Tuy nhiên, hộp thoại chuyển sang hình ảnh động và các phông chữ Trung Quốc lấp lánh màu vàng hiện ra—

“Quý bà Cherlyn, chiếc túi sọc ẩn DTG quý khách mua từ công ty chúng tôi là sản phẩm chính hãng phiên bản giới hạn. Nếu quý khách có nhu cầu sửa chữa hoặc vệ sinh, vui lòng liên hệ và công ty chúng tôi sẽ phục vụ quý khách miễn phí.”

Tuy các bạn nhỏ còn học mẫu giáo nhưng đã biết hầu hết các chữ Hán cơ bản, nên dòng chữ này không quá khó để hiểu.

“Túi của Lục Chúc Chúc không phải giả.”

“Thật luôn đấy, thậm chí còn có cả tên khách hàng nữa.”

“Cherlyn, cái tên này quen ghê.”

Hầu hết bọn trẻ, bao gồm cả Ninh Dung Nhi đều không nhận ra, chỉ có Tưởng Thanh Lâm bối rối nhìn Lục Chúc Chúc.

Các bạn nhỏ tò mò hỏi Ninh Dung Nhi: “Túi của Lục Chúc Chúc là hàng thật, cơ mà tại sao túi của cậu không có tem chống giả?”

“Không thể nào, nhất định không thể nào!” Ninh Dung Nhi lật túi xách ra, “Phải có! Chắc nó rơi ở đâu rồi.”

“Đừng tìm nữa.” Tưởng Thanh lâm nói: “Nhãn chống giả này được in ở bên trong, chỉ có hàng thật mới có. Làm sao rơi được?”

Các học sinh xung quanh xì xào rằng ban đầu họ không biết trò nhái giả là gì, nhưng kiến ​​thức của Ninh Dung Nhi đã truyền cho mọi người.

Ninh Dung Nhi tức giận đến đỏ cả mặt, ném túi xách đi, chỉ muốn đào một cái lỗ chui xuống.

Lục Chúc Chúc không nghĩ cái túi này lại có sức mạnh như vậy, chỉ là do bà cô cho để đựng đồ ăn vặt, đáy túi dính đầy đất trên cỏ, phải dùng khăn giấy ướt lau sạch đáy túi.

Ninh Dung Nhi bật khóc nức nở vì xấu hổ và tức giận.

Thầy Chung, người ngồi ở hàng ghế đầu, cuối cùng cũng thức dậy sau cơn buồn ngủ, vì hành trình trở về hỗn loạn do các học sinh ở các lớp khác nhau đều ngồi cùng nhau, nên thầy Chung được chỉ định phụ trách xe này.

Nghe thấy tiếng khóc, ông bước đến hỏi —

“Làm gì mà ồn ào thế.”

Ninh Dung Nhi thấy giáo viên đến thì mách lẻo: “Lục Chúc Chúc mang một một chiếc túi hiệu nổi tiếng ạ! Cậu ấy còn khoe với các bạn, còn yêu cầu kiểm tra hàng thật hàng nhái nữa ạ. Cậu ấy nói em dùng hàng nhái!”

Tưởng Thanh Lâm vừa nghe xong liền không thể ngồi yên, liền đứng dậy chỉ vào mặt cô bé: “Này! Đồ nói láo! Rõ ràng cậu là người khoe đầu tiên nói Lục Chúc Chúc dùng hàng nhái, bây giờ đồ thừa cho tụi mình à?”

Ninh Dung Nhi tiếp tục khóc, làm thầy Chung vô cùng khó chịu.

Ông nhìn cái túi trên tay Lục Chúc Chúc, tuy không biết gì nhưng vợ ông thường kể cho ông nghe về những chiếc túi LV, Gucci này nọ nên ông cũng biết mấy nhãn hàng xa xỉ.

Chiếc túi của Lục Chúc Chúc quả dung là một chiếc túi hàng hiệu.

“Lục Chúc Chúc, thầy chỉ tưởng em hơi ngang bướng thôi, không ngờ em lại đua đòi như vậy. Ai cho phép em mang túi hàng hiệu khoe với các bạn? Thái độ kênh kiệu đã phá hủy nhân cách của em rồi!”

Lục Chúc Chúc đương nhiên không làm sai, “Em không biết đây là hàng hiệu, là bà cô lấy để đựng đồ ăn vặt cho em!”

“Đồ ăn vặt là giả, khoe là thật!”

“Không có!”

Các bạn trong lớp cũng vội vàng giải thích cho Lục Chúc Chúc, nói rằng không liên quan đến cô bé, là lỗi của ninh Dung Nhi.

Thầy Chung  xua tay ra hiệu cho học sinh im lặng.

Từ lâu ông đã có ác cảm với Lục Chúc Chúc, bởi vì lần đó cô bé làm ầm ĩ, lớp chọn bị phụ huynh lên án, lại luôn đối mặt với việc bị sa thải, sao ông có thể không ghét cô bé?

Bây giờ gặp phải chuyện này, ông phải dạy dỗ cô bé một trận.

“Em và Ninh Dung Nhi làm không khí trở nên tệ hại. Hai đứa mau xuống hàng cuối ngồi, về trường viết bản kiểm điểm cho tôi!”

Do trẻ em dễ bị say tàu xe và nôn khi ngồi trên xe, vì hàng ghế cuối sát máy xe rất xóc nên hàng ghế cuối xe vắng tanh, không có ai ngồi.

Ninh Dung Nhi vội vàng nói: “Thầy Chung, thầy phạt một mình Lục Chúc Chúc được rồi, sao lại phạt cả em!”

Thầy Chung nói: “Một cây làm chẳng lên non, là do hai đứa gây chuyện trước. Em tuy đọ không lại nhưng không phải là không đua đòi làm ảnh hưởng, cho nên cả hai đều bị phạt.”

Lúc đầu, Lục Chúc Chúc cho rằng thầy Chung không biế sự thật nên sẽ phạt cô bé.

Nhưng khi nghe ông nói vậy, Lục Chúc Chúc đã hiểu, dù cô bé không có lỗi nhưng ông vẫn muốn phạt mình.

Cho nên Lục Chúc Chúc không cãi cố nữa.

Đối với một giáo viên muốn trừng phạt bạn bằng mọi cách, bất kỳ lời bào chữa nào cũng đều là vô ích.

Lục Chúc Chúc tức giận đứng lên, ậm ừ đi thẳng đến hàng cuối cùng ngồi xuống.

“Chúc Béo, mình đi với cậu!” Tưởng Thanh lâm cũng đi theo cô bé.

Ninh Dung Nhi khóc càng lớn hơn, cầu xin năn nỉ: “Thầy Chung, em không ngồi phía sau được không, em bị say xe.”

“Không được, em và Lục Chúc Chúc đều có lỗi, mau xuống!”

Thầy Chung cũng biết là những học sinh xung quanh đang giúp đỡ Lục Chúc Chúc, nếu không phạt Ninh Dung Nhi thì ông cũng không thể phạt Lục Chúc Chúc.

Ninh Dung Nhi vừa đi xuống hàng ghế sau vừa khóc.

“Chúc Béo, cậu bị say xe không?” Tưởng Thanh Lâm hỏi.

“Hiện tại thì mình không sao, còn cậu?”

“Mình thấy hơi chóng mặt.”

“À, mình có cam nè.” Lục Chúc Chúc nhớ tới quả cam Cảnh Tự đã bỏ vào túi mình, cô bé nhanh chóng bóc một nửa ra cho Tưởng Thanh Lâm.

Ngửi thấy mùi cam, Tưởng Thanh Lâm cảm thấy dễ chịu hơn nhiều.

Chứng say xe của Ninh Dung Nhi nghiêm trọng hơn, cô bé liên tục nôn mửa.

Một số phụ huynh đã gọi điện cho con họ để hỏi xem chúng đi chơi như thế nào, vì vậy những đứa trẻ tức giận kể lại với phụ huynh mọi sự việc.

Một số phụ huynh nhận ra đây là kiểu hành hạ thân xác trẻ em trá hình, nên họ vội vào nhóm chat phụ huynh @Ông nội Lục Chúc Chúc, @Mẹ Ninh Dung Nhi, @Cô Trần lớp 2 học trước

“Dù trẻ nhỏ có làm gì sai thì cũng nên giáo dục chúng trước, phạt kiểu hành hạ thân thể như thế này là không được!”

“Đúng vậy!  Cố ý để một đứa trẻ bị say xe ngồi ở ghế sau xe, đây không phải là hình phạt thể xác trá hình hay sao!”

“Sao không để giáo viên chủ nhiệm đi cùng xe mà để một người khác vậy? Thật là vô trách nhiệm!”

@Cô Trần lớp 2 học trước, nếu cô thấy tin nhắn thì vui lòng liên hệ với thầy Chung càng sớm càng tốt.”

Có lẽ thầy Chung bận nên không thấy tin nhắn này, nên cũng không trả lời.

Lục Hoài Nhu đang ở chỗ quay phim, giờ nghỉ anh mới thấy tin nhắn, Tin nhắn được gửi cách đây 15 phút.

Khi Lục Hoài Nhu đọc tin này, da đầu anh căng lên, lập tức gọi cho Lục Chúc Chúc –

“Có chuyện gì xảy ra vậy?”

Nghe được giọng trầm thấp của anh, Lục Chúc Chúc sợ hãi: “Dạ? Có chuyện gì đâu ạ?”

“Ông thấy phụ huynh nói rằng con bị phạt.”

“Hoàn toàn không có ạ!” Lục Chúc Chúc cả kinh: “Không có! Con không bị phạt, con cũng không làm gì sai!”

Lục Hoài Nhu nghe thấy giọng nói kích động của cô gái nhỏ, anh biết rằng cô bé đang che giấu sự sợ hãi của mình.

Càng phủ nhận, anh càng nghi ngờ.

Trái tim của Lục Hoài Nhu như thắt lại.

Cô bé bị bắt nạt và sợ anh trừng phạt nên không dám nói với anh.

Lục Hoài Nhu bình tĩnh nói: “Lục Chúc Chúc, đưa điện thoại cho giáo viên.”

“Ông nội, con thật sự không có, không phải lỗi của con.” Lục Chúc Chúc thận trọng: “Thật mà, ông nội đừng mắng con.”

Trái tim của Lục Hoài Nhu tan vỡ —

“Con bị ngốc sao!”

Anh đâu có định mắng cô bé! Sợ cái gì!

Sao lại sợ ông nội! Trên đời này ông nội là hiền nất!

Chết tiệt!

Lục Hoài Nhu muốn đá đồ vật.

Lục Chúc Chúc nín thở: “Ông nội, thật mà… hức…”

Lục Hoài Nhu không thể nói chuyện đàng hoàng với cô bé trên điện thoại, vì vậy anh  nói, “Gửi địa chỉ cho ông, ông tới đón con.”

“A, không được rồi, ông nội, tút tút tút… hình như tín hiệu không tốt, con cúp máy nha!”

Lục Hoài Nhu: “Con dám!”

Tút tút.

Lục Hoài Nhu: …

Con nhóc này còn chơi cách giả ngu với anh!

Lục Chúc Chúc cúp máy xong tim đập liên hồi.

Tưởng Thanh Lâm nhìn sắc mặt tái nhợt của cô bé: “Sao vậy Chúc Béo, cậu không thoải mái hả?”

“Ông nội mình biết chuyện rồi! Mình chết chắc rồi!” Lục Chúc Chúc nói: “Về nhà nhất định mình sẽ bị mắng, chuyện cái túi nữa, bà cô cũng sẽ mắng mình…”

“Không sao đâu mà, chỉ cần kể lại mọi chuyện thôi. Cậu có muốn mình nói giùm cậu không?”

Lục Chúc Chúc lắc đầu: “Ông nội sẽ không nghe giải thích đâu! Ông nội mình là một người cố chấp!”

Tưởng Thanh Lâm thông cảm: “Ông nội của Chúc Chúc thật kinh khủng.”

“Anh Lục, đạo diễn yêu cầu anh chuẩn bị cho cảnh tiếp theo.”

Lục Hoài Nhu không có ý định quay phim nữa, vội vàng thay quần áo thường, sau đó quay sang đạo diễn nói: “Đạo diễn Lý, tôi xin nghỉ phép. Tôi có việc gấp.”

Đạo diễn Lý biết Lục Hoài Nhu rất chuyên nghiệp, anh sẽ không xin nghỉ nếu không có chuyện gì gấp, vì vậy ông ta nhanh chóng nói: “Anh Lục cứ đi đi, chúng tôi quay vai phụ trước cũng được.”

Lục Hoài Nhu lên xe, không đợi tài xế mà tự mình lái đi luôn.

Lục Chúc Chúc không nhắn địa chỉ cho anh nên anh chỉ có thể hỏi phụ huynh khác.

Anh cầm điện thoại chờ đợi, chưa đầy nửa phút, các phụ huynh liền nhắn địa chỉ mà con họ phát định vị.

Hội phụ huynh có cùng một cảm xúc —

“Thầy giáo này bị sao vậy chứ!”

“Ông nội Chúc Chúc, đừng lo lắng, chú ý lái xe an toàn.”

“Tôi đã khiếu nại với nhà trường rồi, quá đáng thật mà. Không thể dùng hình phạt thể xác đối với học sinh được!”

Tin nhắn trong nhóm liên tục gửi đến, Lục Hoài Nhu không có thời gian để đọc. Anh lái xe trên đường cao tốc, đi đường vòng từ đường cao tốc trên cao, rồi vượt qua xe buýt của trường từ phía sau.

Có vô số xe buýt trên đường nên Lục Hoài Nhu không biết Lục Chúc Chúc đang ở trên xe nào, và anh cũng không thể tùy tiện dừng xe, nếu không thì sẽ xảy ra tai nạn.

Anh ta chỉ có thể liên tục bấm còi, cố gắng thu hút sự chú ý của những người trong xe.

Lục Chúc Chúc ngồi bên cửa sổ, nhìn thoáng qua và thấy chiếc xe màu đen của ông nội –

“Chết rồi, là xe của ông nội mình kìa!”

Tưởng Thanh Lâm thò đầu qua: “Thật luôn, ông nội cậu còn truy đuổi tới đây để đánh cậu!”

Lục Chúc Chúc không phải vì khó chịu với thầy Chung mà bị Lục Hoài Nhu làm cho sợ hãi mà khóc: “Chết rồi, đại ma vương đến rồi!”

“Chúc Béo, cậu có lời trăn trối gì không?”

Lục Chúc Chúc bối rối: “Mình… Mình bây giờ không nghĩ ra.”

“Vậy có muốn nói gì với mình không?”

Lục Chúc Chúc lấy mấy bao khoai tây lát còn lại đưa cho Tưởng Thanh Lâm: “Đây là tài sản còn lại của mình, mình truyền lại sự kế thừa nó cho cậu.”

“Hức, Chúc Béo, mình sẽ luôn nhớ cậu.”

Lục Hoài Nhu thấy Lục Chúc Chúc ở hàng cửa sổ cuối cùng, anh ấn còi, liên tục vẫy tay với cô bé để yêu cầu tài xế dừng xe lại.

Cuộc đời Lục Chúc Chúc đến đây là hết, trốn thoát cũng chỉ có thể tệ hơn, vì vậy cô bé nói với chú tài xế: “Chú tài xế ơi, chú có thể tấp vào lề được không? Ông nội con đến đón con.”

Đây là đường núi nên không có vấn đề gì khi tấp vào lề, tài xế tìm một ngã tư rộng cho xe đỗ lại.

Trước khi Lục Chúc Chúc ra khỏi xe, Ninh Dung Nhi là người đầu tiên nhào ra, nôn mửa.

Lục Hoài Nhu nhìn thấy đứa trẻ vừa chạy ào ra, cô bé co rúc thân mình, nôn mửa khắp nơi mà trái tim anh đau đớn.

Nếu cháu gái nhà anh bị như thế này…

Lục Hoài Nhu lo lắng, sải bước vào trong xe buýt: “Lục Chúc Chúc!”

Lục Chúc Chúc ở hàng cuối cùng, run rẩy nói: “Con đây.”

Ngay khi Lục Hoài Nhu lên xe, cả lớp như chết lặng, nhìn thẳng vào mặt anh.

Đây là lần đầu tiên họ được nhìn thấy khuôn mặt của ông nội Lục Chúc Chúc mà không bị che, khuôn mặt đẹp đẽ đẹp như tác phẩm trời cho. “Ngôi sao! Là một ngôi sao!”

“Ông nội Chúc Chúc là siêu sao đó!”

“Aaaaaaaaa!!!”

Lục Chúc Chúc nằm bên cửa sổ, run rẩy nhìn Lục Hoài Nhu như một con gà con: “Ông nội, con sai rồi, con sẽ không dám tái phạm nữa … Hức.”

Lục Hoài Nhu đi đến.

Thật ra, xe rất rộng rãi, hai hàng cuối cùng không có bạn học, chỉ có cô bé của anh và một cô bé khác đang ngồi đáng thương bên cửa sổ.

Lục Chúc Chúc sợ hãi nhìn anh giải thích: “Ông ơi, không phải lỗi của Chúc Chúc.”

“Con có ngốc không, ông mắng con khi nào!”

Trái tim của Lục Hoài Nhu đang tan nát, giọng nói đầy cay đắng, anh bước lại gần sờ vào khuôn mặt đang ửng hồng của cô gái nhỏ, lấy bàn tay lau mồ hôi cho cô bé.

Lục Chúc Chúc rất sợ hãi, nhưng cô bé có thể cảm nhận được cảm xúc của ông nội qua hành động, hình như ông nội không giận.

Lục Chúc Chúc cảm thấy nhẹ nhõm vô cùng.

Lục Hoài Nhu ôm cô gái nhỏ lên, tiện tay cầm chiếc túi, “Ông nội đưa con về.”

Lục Chúc Chúc nằm trên vai Lục Hoài Nhu, ôm chặt cổ anh, quên mất Tưởng Thanh Lâm đang trơ mắt nhìn.

Tưởng Thanh Lâm ngẩn ra.

Không thể nào… Anh đẹp trai của cô bé, người cô bé ngưỡng mộ, lại là ông nội của Lục Chúc Chúc?

Lục Hoài Nhu đang ở ngay trước mặt.

Aaaaaaaa!

“Ông nội, mình đưa nhóc Lâm về nhà trước được không ông?” Lục Chúc Chúc nói nhỏ vào tai anh: “Cậu ấy còn bị nặng hơn cả con.”

Lục Hoài Nhu nhìn Tưởng Thanh Lâm, người đang hóa đá ở phía sau: “Nhóc Lâm, bạn thân của Lục Chúc Chúc phải không?”

Sắc mặt Tưởng Thanh Lâm đỏ bừng, máu mũi đột nhiên chảy ra, thất thần.

Thần tượng của cô bé biết đến cô bé, còn gọi là nhóc Lâm.

Đây đây đây… đây là phúc lành gì đây!!

Lục Chúc Chúc không ngừng vẫy tay, cười nói: “Nhanh lên!”

Tưởng Thanh Lâm nhanh chóng đuổi kịp, ngoan ngoãn đi theo sau Lục Hoài Nhu, cùng xuống xe.

Chỉ sau đó, cả lớp mới bắt đầu hò hét, như thể sắp lật nóc xe—

“Lục Hoài Nhu! Là Lục Hoài Nhu!”

“Aaaaaaaaa!”

“Lục Chúc Chúc, đưa mình đi nữa!”

“Bây giờ mình làm bạn được không!”

“Mình sẽ cho cậu toàn bộ đồ ăn vặt!”

Lúc này, thầy Chung đuổi theo với vẻ mặt bình tĩnh, nói với Lục Hoài Nhu: “Anh Lục, Lục Chúc Chúc và bạn cùng lớp đã dùng túi hàng hiệu để đua đòi, Điều này đã ảnh hưởng nghiêm trọng đến không khí của trường, tôi nói rõ với anh…”

Trước khi ông ta nói xong, chân của Lục Hoài Nhu chuẩn bị thực hành “Đá người đại pháp” của mình.

Lục Chúc Chúc ôm cổ anh kêu to: “Ông nội, đừng mà!”

Lục Hoài Nhu dừng lại. Không có nơi nào để trút bỏ sự ngột ngạt trong lồng ngực anh, nhưng …

Tình yêu thương không phải là sự buông thả, mà là sự kiềm chế.

Nếu anh có thể kiềm chế tính khí của mình sớm hơn thì Lục Chúc Chúc có lẽ sẽ không sợ anh như vậy, điều đầu tiên cô bé nghĩ tới khi bị phạt là che giấu chứ không phải là nói thật với anh.

Đây là điều khiến anh lo lắng nhất.

Cuối cùng, Lục Hoài Nhu đã khắc chế được bản thân, không hề động đến thầy Chung, chỉ nói năm chữ —

“Tôi sẽ không để yên.”

Nói xong, anh xuống xe rời đi.