Cháu Gái Của Siêu Sao

Chương 33: Công khai



Hai đứa trẻ ngồi sau xe ngoan ngoãn, im lặng.

Lục Hoài Nhu cẩn thận dán miếng dán chống say tàu xe lên thái dương của Lục Chúc Chúc. Miếng dán chống say tàu xe rất mát và dễ chịu.

Lục Chúc Chúc không bị phản ứng nhiều như Tưởng Thanh Lâm, nhưng cô bé cũng hơi choáng váng, thấy toàn thân yếu ớt.

Lục Hoài Nhu lại dán một miếng khác cho Tưởng Thanh Lâm.

Tưởng Thanh Lâm vốn đã ngưng chảy máu mũi, giờ lại chảy ra. ngôn tình sủng

Lục Chúc Chúc nhanh chóng bịt một miếng giấy vào mũi cô bé, lo lắng hỏi: “Nhóc Lâm, cậu không sao chứ? Hay là cậu bị cảm nắng rồi?”

Tưởng Thanh Lâm lắc đầu: “Cậu… đừng lo cho mình, cứ mỗi lần mình bị kích động lại như vậy đó.”

Lục Hoài Nhu lấy khăn ướt lau nhẹ sau cổ Tưởng Thanh Lâm để hạ nhiệt cho cô bé.

Anh lại gần Tưởng Thanh Lâm, Tưởng Thanh Lâm khóc òa lên.

Động tác Lục Hoài Nhu dừng lại: …

Ông đây đáng sợ như vậy sao?

Tưởng Thanh Lâm vừa khóc vừa hét lên —

“Lạy trời! Mình được thấy anh của mình, thế mà anh ấy lại là ông nội của Lục Chúc Chúc!”

Lục Hoài Nhu nói không nên lời, anh đã tham gia fanmeeting nhiều lần, đúng là có nhiều fans khóc thét lên khi nhìn thấy anh

Nhưng tại sao đứa bé này lại khóc… Không chừng người ta còn tưởng anh là bọn bắt cóc.

Anh vỗ nhẹ khăn ướt lên cổ Tưởng Thanh Lâm, tức giận nói: “Còn nhỏ mà theo đuổi thần tượng cái gì, chăm chỉ học tập đi có biết không.”

Tưởng Thanh Lâm nức nở nhưng vẫn gật đầu: “Em sẽ không phụ lòng mong đợi của anh!”

Lục Hoài Nhu suy nghĩ một lát rồi nói: “Vậy nhân tiện nhóc có thể để ý Lục Chúc Chúc được không, giúp tôi giám sát con bé, mỗi ngày bắt nó phải luyện chữ ít nhất 2 bài, chữu con bé quá xấu.”

Tưởng Thanh Lâm gật đầu như gà mổ thóc: “Vâng, nhất định mỗi ngày em sẽ bắt Lục Chúc Chúc luyện chữ!”

Lục Chúc Chúc:???

Chờ đã, chuyện gì thế này?

“Anh, anh còn gì muốn phân phó nữa không ạ?”

Lục Hoài Nhu suy nghĩ, trả lời: “Theo dõi con bé, không cho nó mua đồ ăn vặt mỗi khi tan trường. Hay là nhóc thêm Wechat của tôi đi, có gì để báo cáo kịp thời.”

“Vâng! Em hứa sẽ hoàn thành tốt nhiệm vụ. Chỉ cần có em ở đây, cả đời này Lục Chúc Chúc sẽ không được đụng đến đồ ăn vặt nữa!”

????

Lục Chúc Chúc ngẩn ra.

Tưởng Thanh Lâm ôm Lục Chúc Chúc, cảm động nói: “Chúc Béo, cậu biết không, điều may mắn nhất trong cuộc đời mình chính là làm bạn với cậu đó. Cậu là người tốt nhất trên đời, mình muốn làm bạn với cậu suốt cuộc đời này.”

Lục Chúc Chúc cười mỉm, nở một nụ cười nhếch mép chuyên nghiệp chuẩn mực—

Không cần, cảm ơn.

Lục Hoài Nhu đưa Tưởng Thanh Lâm đến trước cửa nhà cô bé. Nhà của Tưởng Thanh Lâm ở trong ngõ nhỏ của thành phố cũ kỹ, xe quay vòng trong ngõ, cuối cùng cũng đậu trước nhà 3 tầng.

Gia đình Tưởng Thanh Lâm đứng xếp hàng ngay ngắn bên đầu ngõ, có mẹ cô bé, anh trai, ông bà ngoại, và con chó to màu vàng hàng xóm bên cạnh. Họ cứ như đứng chụp ảnh gia đình vậy, vừa mỉm cười chào đón Lục Hoài Nhu.

Vừa rồi Tưởng Thanh Lâm đã thông báo với cả nhà qua điện thoại rằng cô bé là bạn thân của Lục Chúc Chúc, mà Lục Chúc Chúc lại là cháu gái của Lục Hoài Nhu, giống như công chúa vậy, cô bé cũng là bạn của công chúa Lục Chúc Chúc.

Cả nhà cô bé đều biết ông nội của Lục Chúc Chúc là minh tinh, mà gia đình của Tưởng Thanh Lâm cũng theo đuổi minh tinh này nên họ đã sớm đợi sẵn ở cửa. Ngay cả ông ngoại đang tập múa ở quảng trường cũng xin chạy về khi nghe tin.

Lục Hoài Nhu suy xét Tưởng Thanh Lâm là bạn thân của Lục Chúc Chúc nên đồng ý ký tên cho từng người một, sau đó chụp một bức ảnh.

Răng của bà ngoại Tưởng Thanh Lâm gần như rụng hết, bà vỗ vai Lục Hoài Nhu mời anh ở lại ăn tối, còn muốn làm mối cho anh.

Lục Hoài Nhu lịch sự nói không cần, cảm ơn bà rồi ôm Lục Chúc Chúc chạy trốn.



Đừng bao giờ đánh giá thấp độ nhiều chuyện của mấy đứa nhỏ, những bức ảnh của Lục Hoài Nhu trên xe buýt đã lan truyền trên mạng một cách nhanh chóng.

Trước khi Lục Hoài Nhu về nhà, hot search đã bùng lên, Weibo bị tê liệt.

Nhất là khi anh đang ôm Lục Chúc Chúc, chỉ vào thầy Chung chửi mắng, gân xanh nổi trên trán, quả thật hung dữ vô cùng.

Kèm theo đó là những bức ảnh tràn lan trên mạng … là những nguyên nhân và hậu quả của toàn bộ sự việc này.

Kết quả là, top 10 hot search đều nêu tên Lục Hoài Nhu —

# Cháu gái của Lục Hoài Nhu #

# Con trai bí ẩn của Lục Hoài Nhu #

# Lục Hoài Nhu đuổi theo xe để cứu cháu gái #

# Thầy giáo tiểu học Bắc Thành phạt học sinh bằng cách phạt về thể xác #

# Tố chất của thầy giáo trường tiểu học Bắc thành #

# Thầy giáo dùng cách phạt về thể xác cháu gái Lục Hoài Nhu #

# Lớp chọn trường tiểu học Bắc Thành #



Một loạt hot search đã bị chiếm đóng. Khoảng thời gian đó, mọi người bàn về giáo dục và hình phạt thể xác.

Trước khi Lục Hoài Nhu về đến nhà, Allen và một số giám đốc điều hành cấp cao của công ty đã tập trung tại phòng trà tiếp khách của anh để thảo luận về cách giải quyết vấn đề này và làm thế nào để bình ổn công chúng.

Công ty không tính chuyện này, người đại diện cũng không tính, cuối cùng vẫn là tùy ý của ông chủ Lục Hoài Nhu. Vì vậy Allen cãi nhau với những người khác mà vẫn không tìm ra được cách gì.

Lục Tuyết Lăng rất bình tĩnh, ngồi dưới giàn nho trong sân, nhàn nhã uống cà phê.

“Chị Cherlyn, chị gọi cho ông chủ nhanh đi.”

Lục Tuyết Lăng bình tĩnh nói: “Ông chủ của các anh đã đưa cháu gái đi ăn KFC rồi, chị đây cũng không thể thúc giục.”

“Chuyện này bùng to lên rồi mà ăn KFC cái gì chứ!” Allen sắp suy sụp.

“Chuyện nào của Lục Hoài Nhu mà không bùng nổ cơ chứ. Chuyện paparazzi lần trước cũng lên hot search mấy ngày đó thôi.”

Allen sốt sắng: “Chuyện này giống nhau sao? Lần này là ngã ngựa, à không, còn nghiêm trọng hơn so với ngã ngựa. Đây là chuyện cháu gái của Lục Hoài Nhu đó!”

Lục Tuyết Lăng từ từ nói: “Đây cũng chỉ là chuyện sớm muộn thôi. Với thái độ của Lục Hoài Nhu thì nếu ai dám động vào cháu gái của nó thì nó nhất định sẽ vén tay áo lên hành động. Bây giờ ngã ngựa thì có sao đâu, chính chị đây cũng cảm thấy ngã ngựa hơi trễ, nên sớm bị phát hiện mới đúng.”

Allen nổi da gà: “Chuyện này làm sao được, sao em có thể giấu chuyện này.”

Lục Tuyết Lăng: “Chắc chắn là không thể giấu. Vậy nên chúng ta nên công khai đi. Việc có cháu gái cũng không phải là chuyện to tát. Người hâm mộ cũng phải có giới hạn chứ, chẳng lẽ bắt chúng ta không được có con cháu sao?”

Một trong những nhân viên cấp cao ủng hộ công khai, giơ ngón tay cái với Lục Tuyết Lăng: “Đúng là chị Cherlyn. Nếu chị Cherlyn cân nhắc đến công ty của chúng tôi thì sẽ có sự phát triển tốt hơn…”

Allen: “Này này, làm ơn đừng kéo công việc kinh doanh vào lúc này.”

Lục Tuyết Lăng vỗ vai cậu ta: “Thoải mái đi. Chỉ cần một câu nói của Lục Hoài Nhu, muốn công khai cho cháu gái một thân phận danh chính ngôn thuận thì cậu ngăn được sao?”

Allen thở dài, làm người đại diện cho Lục Hoài Nhu là thử thách lớn nhất trong đời anh ta gặp phải.

Buổi tối 8 giờ, Lục Hoài Nhu chậm rãi đưa Lục Chúc Chúc về nhà.

Cô gái nhỏ một tay nắm tay Lục Hoài Nhu, tay kia ôm con búp bê từ KFC Children’s Package, vui vẻ bước vào nhà.

“A, hôm nay trong nhà sôi động quá ạ!”

Cô bé lễ phép chào hỏi: “Con chào chú Allen, chú Địch Văn Hiên, chú Vương Phẩm…”

Những người đại diện và lãnh đạo cấp cao của công ty tỏ ra khá bất ngờ: “Cô bé nhớ tên của chúng ta sao?”

“Tất nhiên là nhớ rồi ạ.”

Lục Chúc Chúc có trí nhớ rất tốt, các cô chú ngày thường gặp, chỉ cần biết tên sẽ không dễ dàng quên.

“Chúc Chúc hôm nay đi chơi có vui không?”

“Khi nào có thời gian thì đến nhà chú chơi nhé, chú sẽ nói cô ở nhà nấu canh xương bò cho con.”

Allen: …

Nhóm người này vừa mới bàn bạc rõ ràng phải thuyết phụ Lục Hoài Nhu, Thế mà khi thấy Lục Chúc Chúc bọn họ đều quên hết.

Lục Tuyết Lăng thấy Allen lo lắng như kiến bò trên chảo lửa, liển đứng dậy ôm Lục Chúc Chúc vào nhà: “Bé con, vào thôi, vào đây nói chuyện với bà nhé, hôm nay con đi chơi ở đâu…”

Lục Chúc Chúc lo lắng nhìn Lục Hoài Nhu.

Trên đường về nhà cô còn mở điện thoại đọc tin tức trên mạng, trên mạng hiện giờ tràn ngập ảnh Lục Hoài đang ôm cô bé.

“Bà ô ơi, có phải con gây chuyện gì cho ông nội không ạ?” Lục Chúc Chúc thấp thỏm hỏi Lục Tuyết Lăng.

Lục Tuyết Lăng xoa đầu cô gái nhỏ an ủi: “Không phải, con không gây chuyện gì cho ông nội cả. Nói đúng ra là với thân phận của ông nối, có thể sẽ gây phiền phức cho con, sau này có thể con sẽ nổi tiếng.”

“Là vậy sao ạ.”

“Con có muốn nổi tiếng không, giống ông nội ấy, mọi người đều thích con.”

Lục Chúc Chúc chớp mắt, nghiêm túc nói: Nhưng con không biết hát, nhảy, hay diễn xuất, chơi đàn. Tại sao mọi người có thể thích con được?”

“Bởi vì con là cháu gái của Lục Hoài Nhu, ông nội rất yêu con, cho nên mọi người cũng sẽ yêu con.”

“Là vậy sao.”

Lục Chúc Chúc trầm ngâm gật đầu: “Chỉ cần bọn họ không vì Chúc Chúc mà ghét ông nội là được rồi ạ.”

Lục Tuyết Lăng ngồi xổm xuống, ôm lấy cô gái nhỏ, giả vờ cảm thán: “Giờ mới biết được Chúc Chúc thương ông nội đó nha.”

Lục Chúc Chúc nói nhỏ: “Suỵt! Đừng nói cho ông biết!”

“Được rồi, bà cô hứa sẽ không để cho ông nội biết, nhưng bà hỏi con một chuyện.”

“Dạ, bà hỏi đi.”

“Nếu danh tính của ông nội khiến con phải bất tiện trong cuộc sống hằng ngày như đeo khẩu trang khi đi ra ngoài, bị các chị gái nhận ra, không được tự do đi chơi khắp nơi, con có sẵn sang chịu đựng những điều này không?”

Lục Chúc Chúc nhíu mày, ra vẻ đăm chiêu.

“Phiền phức thật ấy ạ.”

“Đúng vậy.”

“Nhưng giữa chuyện này và ông nội thì con chọn ông nội!”

“Vậy con đồng ý công khai quan hệ giữa con và ông nội đúng không?”

“Dạ, chỉ cần không làm mất mặt ông nội thì chuyện gì con cũng sẽ làm!”

Lục Tuyết Lăng cười: “Bé ngốc.”

Con không biết rằng, con chính là… niềm tự hào lớn nhất trong cuộc đời của ông nội con.

**

Bên ngoài sân, Allen lo lắng nói với Lục Hoài Nhu: “Hoài gia, hôm nay anh… bùng nổ rồi.”

Lục Hoài Nhu dưới giá nho bình tĩnh rót cho mình một tách trà: “Hoài gia của cậu có khi nào mà không bùng nổ.”

Anh đẩy tách trà đến trước mặt Allen: “Tiểu Ngải, bình tĩnh đi, trời cũng không sập đâu mà.”

Lục Hoài Nhu đúng là Lục Hoài Nhu, tư thế điềm tĩnh, cho dù trời có sập, e rằng cũng không chớp mắt.

“Nhưng mà, ít nhất anh cũng phải bàn bạc với công ty chuyện công khai chứ! Bây giờ… chúng tôi không thể kiểm soát được rồi. Tất cả mọi người đang mong ngóng tin chính thức của chúng ta đó! Anh nói đi, phải làm sao bây giờ?”

Lục Hoài Nhu nhìn Allen, trầm giọng nói:”Tôi không còn là thần tượng trẻ 17, 18 tuổi nữa rồi. Vì sự nghiệp mà tôi phải kết hôn trong bí mật, cả con trai cũng không thể công khai, 20 năm đó tôi đã tự trách mình rất nhiều. Tất nhiên, đây là lựa chọn của tôi nên không thể đổ lỗi cho ai cả, nhưng bây giờ, tôi không muốn phạm phải sai lầm nữa.”

Anh nhìn vào màn đêm âm u với ánh mắt kiên định vô song—

“Tất cả những gì tôi kiếm được, cho dù đó là danh vọng, tài sản,vinh quang, hay những tràng pháo tay cổ vũ, đều thuộc về bé con của tôi.”



Chín giờ tối, công ty của Lục Hoài nhu đã đưa ra thông báo chính thức cuối cùng, thông báo mối quan hệ giữa Lục Hoài Nhu và Lục Chúc Chúc. Tuy nhiên, để bảo vệ sự riêng tư nên những bức ảnh của hai người đã được lựa chọn rất kỹ càng. Trong số đó thường là những bức ảnh ít có chính diện, hầu hết là mang khẩu trang, chỉ lộ đôi mắt to tròn long lanh.

Tất cả những bức ảnh như thế này đã làm dậy sóng bao phen hú hồn của fan trên mạng –

“Tôi biết ngay cháu gái của anh Lục sẽ như nữ thần mà!”

“Con yêu! Mẹ yêu con! Mẹ sẽ vượt qua mọi trở ngại vì con!”

“Tôi cũng muốn có một cô con gái dễ thương như vậy huhu!”

..

Ngay lập tức, Weibo của Lục Hoài Nhu cũng lên bài –

“Đây là cháu gái của tôi, đáng yêu như tôi vậy.”

Chỉ vài chữ mà fan có thể ngửi thấy mùi khoe khoang của Lục Hoài Nhu.

Đúng là Lục Hoài Nhu rất chiều chuộng cô gái nhỏ.

Một số người hâm mộ đã để lại bình luận bên dưới: “Còn con trai anh thì sao? Anh có muốn công khai luôn không?”

Lục Hoài Nhu trả lời: “Nó không quan trọng.”

Lục Tùy Ý, người đang đọc tất cả các bình luận, trên mặt đầy dấu chấm hỏi.

????

Còn không xứng đáng để có một danh phận!

Tất nhiên, dư luận không phải chỉ có một chiều, sẽ luôn có những anti fan, đặc biệt là với những người như Lục Hoài Nhu.

“Biết ngay mà, từ nay Lục Hoài Nhu sẽ trở nên lạnh toát cho coi.”

“Thần tượng có cháu gái, ha ha ha.”

“Từ fan chuyển qua anti, thế mà mặt dày gọi là anh này anh nọ.”

….

“Đừng có độc mồm như vậy, không phải anh ấy cũng đã chịu trách nhiệm hết sao? Còn muốn anh ấy làm gì nữa?”

“Gọi là anh vì chúng tôi thích thế đấy! Không phải vì anh ấy còn trẻ, càng không phải vì anh ấy có con, có cháu. Tất cả đều không liên quan!”

“Chắc có mình tôi để ý, trong video có ông thầy phạt học sinh ấy, anh không còn đá người lung tung nữa rồi! Gặp tôi là tôi cho vài đấm ấy!”

“Phải nói rằng Lục Hoài Nhu đã thành ông rồi, phải dịu dàng hơn chứ.”

“Im lặng, nghe tôi nói. Tôi là phụ huynh của bạn học lớp Lục Chúc Chúc. Tin hay không thì tùy nhưng mà Lục Hoài Nhu còn mời chúng tôi chơi Happy Landlord đấy nhé!”

“????”

“Lầu trên xạo quá.”



Không cần biết những cuộc cãi vã trên mạng là như thế nào, Lục Hoài Nhu không còn để ý nữa. Bởi vì dù bây giờ bão có to đến đâu thì cũng sẽ đi qua mất thôi.

Anh đến phòng Lục Chúc Chúc như thường lệ mỗi buổi tối, đọc truyện cổ tích ru cô bé ngủ.

Cách kể chuyện của Lục Hoài Nhu cũng mang đậm dấu ấn của Lục Hoài Nhu. Anh có thể đọc một câu chuyện cổ tích cảm động bằng giọng điệu máy móc.

Trong khi kể còn còn lúc chửi bậy —

“Đánh thức công chúa bằng một nụ hôn? Đây là câu chuyện thiểu năng trí tuệ gì vậy?”

“Nếu ông mà là cô bé Lọ Lem thì chắc chắn ông sẽ đấm vỡ đầu mẹ kế rồi!”

“Tại sao mái tóc của Bạch Tuyết màu đen? Bên Châu Âu ít người có mái tóc màu đen lắm. Chắc chắn Bạch Tuyết có tổ tiên là người Châu Á rồi!”



Một câu chuyện cổ tích ý nghĩa đã bị Lục Hoài Nhu chỉ điểm, giảng giải lại từ đầu.

Cuối cùng, Lục Chúc Chúc im lặng nằm xuống, xua tay nói: “Thôi đi ạ, ông nội đừng kể nữa, lui ra đi.”

Lục Hoài Nhu cốc đầu cô bé: “Lui cái đầu con.”

Lục Chúc Chúc nhoẻn miệng cười, nắm lấy tay anh, “Hoài Nhu thúi, ngủ ngon.”

Lục Hoài Nhu đi tới cửa, tắt đèn, sau đó khẽ nói: “Sadako và Saeki Kayako rất thích nằm ở dưới gầm giường. Nếu trong bóng tối mà nghe thấy tiếng động lạ thì con đừng mở mắt ra, biết chưa?” (*)

(*): Phim kinh dị, các chị tự search gg nha, tại nó khá ghê hmu hmu

Lục Chúc Chúc: …

“Cảm ơn ông nội! chúc ông nội ngủ giật mình đến rạng sáng!”

Lục Hoài Nhu cười, đóng cửa lại. Anh đi tới bên cửa sổ, nhìn màn đêm yên tĩnh bên ngoài.

Ngày mai là một ngày mới, hot seach có náo nhiệt đến đâu cũng sẽ phai nhạt, rồi sau bao nhiêu năm sau có lẽ chẳng còn ai nhớ đến anh.

Danh vọng và thành tựu không phải là vĩnh cửu, nhưng tình yêu phải là vĩnh hằng.

Hôm nay anh yêu cô bé, ngày mai, trăm năm sau, anh vẫn yêu thương cô bé rất nhiều.

Nửa đêm, Dương Kéo lên xe đi về sau khi quay phim xong. Trợ lý lướt ipad mở Weibo của Lục Hoài Nhu ra, nói với anh: “Luôn luôn có chuyện để hâm nóng, đúng là Lục Hoài Nhu. Thế mà rất có dũng khí khi công khai cháu gái như vậy.”

Dương Kéo cầm lấy ipad, nhìn cục bông trắng nho nhỏ trong ảnh với Lục Hoài Nhu, vẻ mặt anh hơi phức tạp, hình như đã gặp ở đâu đó.

Trợ lý vui mừng nói: “Bây giờ tài nguyên hay vai diễn của anh ta cũng chẳng thể đọ lại anh nữa rồi.”

Dương Kéo mặc kệ anh ta, nhìn chằm chằm cô gái nhỏ thật lâu, sau đó nói khẽ: “Chết tiệt, cháu gái của anh ta ngoan quá.”

Trợ lý:???

Nhìn biểu cảm của anh có vẻ là hâm mộ lắm.