Cháu Gái Của Siêu Sao

Chương 34: Bị bệnh



Chuyện cháu gái “rơi” của Lục Hoài Nhu tiếp tục được hâm nóng, đẩy trường tiểu học trực thuộc lên đầu nguồn dư luận.

Cách giáo dục của thầy Chung bị xã hội lên án nghiêm trọng. Cuối cùng ông ta bị đuổi ra khỏi trường vì hành động trừng phạt học sinh. Những học sinh trong lớp chọn cũng đã “thoát khỏi bể khổ”, được trở lại lớp học cũ và bắt đầu sinh hoạt học tập bình thường.

Đêm qua Lục Chúc Chúc không ngủ được vì bị câu chuyện của Lục Hoài Nhu dọa cho sợ chết khiếp, cô gái nhỏ không dám ngủ đến tận khuya, nửa đêm ôm gối, run rẩy trèo lên giường ngủ cùng Lục Tuyết Lăng.

Sáng hôm sau, Lục Chúc Chúc thức dậy với hai con mắt thâm quầng, chạy đến trước cửa phòng Lục Hoài Nhu, gân cổ lên mà gào thét ca hát.

Cô bé ngủ không ngon, cho nê thủ phạm Lục Hoài Nhu cũng không được sống yên nữa!

Giọng hát của cô bé không rõ ràng, nhịp điệu loạn xạ, mấu chốt là cô bé hát những bài hát trong album mới của Dương Kéo.

Lục Hoài Nhu tức giận mở cửa: “Im miệng cho ông!”

Thấy không ổn, Lục Chúc Chúc bỏ chạy, còn Lục Hoài Nhu vội mặc quần dài vào đuổi theo.

Lục Tuyết Lăng bị hai người đánh thức, ngơ ngác dụi mắt, vừa bước ra khỏi phòng thì thấy hai ông cháu diễn trò “Mèo vờn chuột” trong nhà –

“Lục Chúc Chúc, dừng lại, ông nói là con sắp chết chắc rồi!”

“Ai bảo ông nội kể chuyện ma làm con mất ngủ!”

Lục Hoài Nhu cuối cùng cũng bắt được cô bé để dạy cho một bài học. Nhưng Lục Chúc Chúc nằm lăn ra mặt đất, trợn mắt giả vờ đã ngủm củ tỏi.

Thấy cô gái nhỏ bất động, Lục Hoài Nhu dùng ngón chân chạm vào: “Này!”

Vẫn tiếp tục giả chết.

“Này!!!”

Lục Hoài Nhu vội vàng quỳ xuống kiểm tra hơi thở của cô bé, cơn buồn ngủ hoàn toàn biến mất, ôm “cái xác” mềm nhũn lên: “Không sao đâu, cố gượng nhé ông nội gọi 120 liền!”

Lục Hoài Nhu run rẩy lấy điện thoại ra, lòng bàn tay toát mồ hôi lạnh, không ngờ cô gái nhỏ lại lợi dụng tấn công anh từ phía sau, cắn vào cánh tay anh, tạo nên dấu răng mờ nhạt, sau đó chạy đi mất.

Lục Hoài Nhu tức giận đến mức bốc khói, đuổi theo hét lên: “Con nhóc này chết chắc rồi!”

Lục Tuyết Lăng lười biếng ngáp một cái, ngồi xuống bàn, tự mình rót một ly sữa: “Hai người mới sáng sớm mà tràn đầy năng lượng quá nhỉ.”

Bữa sáng, Lục Chúc Chúc và Lục Hoài Nhu nhìn nhau chằm chằm, vẻ mặt đầy oán hận, không ai thua ai.

Có lẽ vì chiến đấu với Lục Hoài Nhu nguyên cả một buổi sáng nên khi đến trường, Lục Chúc Chúc cảm thấy kiệt sức, trong lớp cũng uể oải, người yếu ớt chỉ muốn đi ngủ.

Cả tiết Toán và Ngữ văn cô bé không nghe được chữ nào. Giờ thể dục còn phải chạy, cô bé không cử động được nên chỉ có thể ngồi trên ghế cạnh sân chơi nhìn các bạn bắt đầu chạy.

Thật khó chịu.

Hết tiết, Lục Chúc Chúc định đến gặp giáo viên để xin nghỉ vì mình không được khỏe. Lúc đi ngang qua lớp 3, cô bé tình cờ gặp Cảnh Tự cầm bình nước đi ra.

“Anh trai Cảnh Tự.” Lục Chúc Chúc ngăn cậu lại: “Em… hơi khó chịu trong người.”

Cảnh Tự thấy cô bé yếu ớt, sắc mặt hơi đỏ, môi thì trắng bệch.

Cậu bước tới hỏi: “Em bị sao vậy?”

Lục Chúc Chúc uất ức nói: “Tại ông nội hết á, tối hôm qua dọa em làm em không ngủ được, đến hôm nay thì kiệt sức luôn rồi.”

Cảnh Tự đưa tay đặt lên trán cô bé, thăm dò nói: “Hơi nóng, em phát sốt rồi.”

Lục Chúc Chúc lại gần cậu theo bản năng, giọng nói nũng nịu: “Em khó chịu.”

Cảnh Tự đặt bình nước xuống, nắm lấy tay cô gái nhỏ: “Anh đưa em đến phòng y tế.”

Lúc rời đi, lớp trưởng thỏ đầu ra ngoài cửa: “Cảnh Tự, thầy giáo nói tiết sau sẽ kiểm tra.”

“Lát nữa quay lại.”

Cảnh Tự phớt lờ lời cảnh báo của lớp trưởng để đưa Lục Chúc Chúc đến phòng y tế. Cô y tá đo nhiệt độ cho cô bé, đúng là bị sốt.

“Chắc là do hôm qua đi chơi ngoại thành nên bị trúng gió. Không có gì nghiêm trọng, chỉ cần nghỉ ngơi thôi.”

Cô y tá kê thuốc cho Lục Chúc Chúc, sau đó để cô bé nằm trên giường ngủ.

Cảnh Tự ngồi trên chiếc ghế nhỏ, chờ cô chủ nhiệm của cô bé lại đây.

Lục Chúc Chúc đưa tay ra, Cảnh Tự nắm lấy, lòng bàn tay cô bé đổ đầy mồ hôi.

“Hôm qua gió lớn, em có mặc nhiều áo không đó.”

“Em không biết.” Lục Chúc Chúc nhẹ giọng nói: “Anh Cảnh Tự, bị sốt có làm hư não em không?”

Cảnh Tự đưa tay xoa tóc cô bé: “Em cũng có thông minh đâu mà sợ.”

Cô bé cau mày: “Nhưng mà, nếu bị hư thì em không để làm Toán, cũng không làm nhà khoa học được.”

Cảnh Tự cong môi: “Em muốn thành nhà khoa học à?”

“Em không muốn làm ông nội thất vọng.”

Cảnh Tự lấy tay áo lau mồ hôi trên mặt cô bé: “Đừng nghĩ nhiều, sốt là chuyện bình thường đối với con nít thôi mà.”

“Anh Cảnh Tự có từng bị chưa.”

“Rồi, ngày mai là khỏe lại.”

“Nhanh như vậy hả.”

“Ừm, vậy nên em không cần lo lắng đâu.”

“Anh Cảnh Tự, ngồi lại gần em đi.” Lục Chúc Chúc bị sốt vô cùng bám dính cậu: “Ngồi bên cạnh em.”

Cảnh Tự đừng dậy, ngồi xuống bên giường: “Như vậy hả?”

“Dạ!” Có anh ở bên cạnh em… là tốt rồi.”

Lục Chúc Chúc từ từ nhắm mắt lại.

Phòng bệnh trắng tinh, gió nhẹ thổi qua tấm rèm, ánh nắng dịu nhẹ tràn vào trong khung cửa sổ, thời gian như đang ngừng trôi.

Cảnh Tự ngồi bên mép giường, không làm gì cả, cũng không nghịch điện thoại, cứ như vậy ở bên cạnh cô bé.

Ngay sau đó, cô Trần vội đến phòng y tế rồi liên lạc với phụ huynh.

Lục Tuyết Lăng vội vàng chạy tới, chuẩn bị đưa Lục Chúc Chúc đến bệnh viện.

Lục Chúc Chúc nằm trên vai Lục Tuyết Lăng nhìn Cảnh Tự, giọng yếu ớt: “Anh trai Cảnh Tự, buổi tối đến thăm em nha.”

Cảnh Tự gật đầu.

Lục Tuyết Lăng đưa Lục Chúc Chúc đến bệnh viện thành phố, sau khi bác sĩ kiểm tra thì kê đơn thuốc hạ sốt, dặn dò phải đến bệnh viện truyền nước nếu ngày mai vẫn không khỏe lên.

Sau khi về đến nhà, Lục Tuyết Lăng bế cô bé nằm lên giường, lấy khăn ướt đắp lên trán cho cô bé.

Sau khi uống thuốc, Lục Chúc Chúc cảm thấy khỏe hơn nhiều. Cô bé lấy ipad của Lục Hoài Nhu chơi chém hoa quả.

“Bà cô ơi, ông nội đâu ạ?”

“Ông nội đang quay phim ở trên phim trường rồi, đêm nay chắc ông không về đâu. Con nghỉ ngơi sớm đi, đừng đợi ông.”

“Chúc Chúc bị bệnh mà ông cũng không về sao.”

Lục Tuyết Lăng chưa nói cho Lục Hoài Nhu biết Lục Chúc Chúc bị sốt, bác sĩ nói không có gì nghiêm trọng, trẻ con sốt là chuyện bình thường nên cô cũng không muốn quấy rầy Lục Hoài Nhu.

Lục Tuyết Lăng ngồi xuống bên giường, nhẹ giọng hỏi: “Có muốn ông nội vè với con không?”

“Ừm… Chúc Chúc không hay bị bệnh, nhưng hiếm lắm mới bị một lần mà.”

Lục Tuyết Lăng cười: “Không phải sáng nay vừa đánh nhau sao? Cứ tưởng Lục Chúc Chúc ghét ông nội lắm chứ.”

“Con ghét ông!” Lục Chúc Chúc vung nắm đấm, tức giận nói: “Nhưng Chúc Chúc bị bệnh có thể tùy ý bắt nạt ông nội, ông nội cũng không đánh trả.”

“Đúng ha, là một cơ hội hiếm có trong đời.”

“Dạ.”

Mặc dù thường ngày hai ông cháu đánh nhau nhưng Lục Chúc Chúc khá dựa dẫm vào Lục Hoài Nhu.

Hồi kia, cô bé cử lủi thủi một mình, cho đến khi ở với Lục Hoài Nhu thì mới cảm nhận được tình cảm thiêng liêng.

Vì vậy khi cô gái nhỏ bị ốm rất mong anh quay về ở bên cạnh cô bé, không ai có thể thay thế được.

Lục Tuyết Lăng gọi điện cho Lục Hoài Nhu: “Chúc Chúc bị ốm rồi nhưng bác sĩ nói không có gì nghiêm trọng, chỉ bị sốt thôi. Em về nhà sớm chút nhé.”

Lục Hoài Nhu nhớ lại cảnh cô bé giả chết vào sáng sớm, liền cười nhạo: “Chị coi em là đồ thiểu năng hả?”

“Rụp!”

Đã cúp máy.

Lục Tuyết Lăng: …

Đồ thiểu năng này!

Buổi tối, hai anh em Cảnh Triết và Cảnh Tự đến thăm Lục Chúc Chúc. Triệu Tư Gia biết Lục Chúc Chúc bị ốm nên đã nấu cháo nhờ Cảnh Triết mang qua.

Bởi vì Cảnh Triết ở đây nên Lục Chúc Chúc không nói gì nhiều với Cảnh Tự, hai anh em ngồi trong phòng một lúc rồi rời đi.

Thức ra bị sốt cũng khá chán, tuy có thể được xem hoạt hình, nghịch ipad, không cần làm bài tập nhưng chơi hoài thì cũng hơi khó chịu.

Lục Chúc Chúc chán nản cầm ipad nhấn vào Weibo. Dù là mục thông báo hay bình luận thì tất cả đều là con số 999+ màu đỏ.

Đây là Weibo của Lục Hoài Nhu.

Để ipad ở nhà mà không đăng xuất Weibo, là vì anh có trí nhớ ba giây của cá vàng, không thể nhớ nổi mật khẩu.

Lục Chúc Chúc nhấn vào mục bình luận. Toàn là fan của anh chiếm đóng, mấy cái ở đầu hầu hết là khen ngợi anh, nhưng càng lướt xuống thì có mấy cái chửi rủa —

“Ngày nào cũng hỏi: Sao Lục Hoài Nhu lạnh lùng mãi thế.”

“Lục Hoài Nhu đi chết đi.”



Thấy những bình luận này, Lục Chúc Chúc tức giận đến mức muốn đấm vào đầu những anti fan này!

Tại sao lại chửi ông nội của cô bé! Chỉ có mình cô bé được bắt nạt ông nội thôi!

Lục Chúc Chúc xém chút nữa là dùng nick của Lục Hoài Nhu để đáp trả nhưng nhớ tới lời Tưởng Thanh Lâm nói, người nổi tiếng không để ý đến những bình luận ác ý này, bởi vì lời nói và hành động của họ phải thật cẩn thận.

Vì vậy, Lục Chúc Chúc thoát nick của Lục Hoài Nhu ra, sau đó tự mình đăng kí nick khác để chiến đấu.



9 giờ tối, Lục Hoài Nhu lên xe về nhà.

Khu vực bình luận của anh đã bị nổ tung. Có một vài fans mới anh không biết tên đã nổi trận lôi đình chửi anti fan giúp anh, làm cho đám anti fan nổi giận, kéo thêm người vào.

Lục Hoài Nhu không để ý, nhưng khi anh đọc qua thì thấy ngời bênh vực anh có vẻ trẻ con –

“Đồ mèo lớn ngu ngốc! Đồ chó lớn ngu ngốc!”

“Aaaa, đồ láo toét! Không được vu khống Lục Hoài Nhu!”

“Tức quá! Đồ xấu xí!”

Nhìn sơ cũng biết là học sinh tiểu học.

Lục Hoài Nhu đã sớm biết trong lòng, ngoại trừ cháu gái bé bỏng của anh thì không ai có thể chửi “Đồ chó mèo” một cách ngạo mạn như vậy.

Sau khi Lục Hoài Nhu vào nhà, anh hét lên đầy khí thế: “Lục Chúc Chúc, ai cho con lên mạng vào giờ này! Đã làm xong bài tập chưa! Đã luyện chữ xong chưa!”

Lục Tuyết Lăng vừa đi ra vừa mắng: “Hét gì đó, người ta vừa mới ngủ thôi.”

“Ngủ cái rắm! Trốn trên giường nghịch điện thoại tưởng em không biết sao!”

Lục Hoài Nhu hung hổ đi lên lầu đến phòng Lục Chúc Chúc.

Lục Tuyết Lăng đuổi kịp ngăn anh lại: “Chị nói rồi, hôm nay Chúc Chúc bị sốt, buổi chiều không đi học. Chiều chị mới đưa con bé đến bệnh viện, uống thuốc xong đã ngủ rồi, em đừng làm phiền con bé.”

Lục Hoài Nhu cười mỉa: “Hai người cấu kết với nhau coi em là đồ ngốc sao?”

Lục Tuyết Lăng: …

Bị điên!

Lục Hoài Nhu mở cửa bước vòa phòng, Lục Chúc Chúc quả nhiên đã ngủ nhưng thấy anh vào, cô bé nhanh chóng ngồi dậy: “Ông nội, ông nội về rồi.”

Lục Hoài Nhu bật đèn lên, liền thấy làn da của cô bé trắng bệch, môi tái nhợt, vẻ mất hồn.

“Bị bệnh thật sao?” Lục Hoài Nhu quay đầu lại hỏi Lục Tuyết Lăng: “Sao chị không nói sớm!”

Lục Tuyết Lăng dựa vào tường, giọng điệu lười biếng: “Không bị bệnh, lừa em đó.”

“Sao chị có thể nói dối mà không biết nặng nhẹ vậy!”

Lục Tuyết Lăng ngược lại tức giận hơn: “Lục Hoài Nhu, em kỳ lạ quá đấy! Ciị đã nói với em trước rồi đấy nhé, là ai bảo: “Trừ khi em ngốc mơi stin chị: hả. Giờ cũng biết sốt ruột rồi đó.”

“Em không muốn nói với chị nữa, chị đi đi.”

“Ai thèm.”

Lục Hoài Nhu ngồi xuống bên giường, sờ trán cô gái nhỏ rồi sờ trán mình, lo lắng hỏi: “Bây giờ con cảm thấy sao rồi?”

“Con khó chịu.” Lục Chúc Chúc ôm lấy anh: “Toàn thân con không có sức lực nữa, chỗ nào cũng đau.”

Lục Tuyết Lăng hỏi: “Không phải vừa nãy con mới nói đỡ hơn rồi sao?”

“Đau lại.”

Lục Tuyết Lăng thấy cô bé làm nũng liền biết là bởi vì Lục Hoài Nhu trở về nên bệnh tái phát.

“Thôi được rồi.” Lục Tuyết Lăng nói: “Quả nhiên ông nội mới là ruột thịt, để ông chăm sóc con vậy.”

Lục Hoài Nhu nhìn bộ dạng ốm yếu của cô bé, ánh mắt áy náy: “Đáng lẽ ông nội phải về sớm.”

“Không sao đâu ạ.”

Anh đắp chăn cho cô bé, rót một ly nước ấm, hỏi: “Con muốn ăn gì không, ông nội nấu cho.”

“Mẹ anh Cảnh Tự vừa nấu cháo cho con rồi.”

Lục Hoài Nhu buồn bực gõ đầu cô bé: “Ăn đồ ăn của người khác ngon qúa nhỉ.”

“Đáng ghét! Bà gọi ông mấy lần rồi mà, là do ông nội đâu có về.”

“Còn không phải là do con hả, làm cậu bé chăn cừu giả chết trước mặt ông, nếu ông mà tin con nữa thì không phải sẽ thành kẻ ngốc sao?”

Lục Hoài Nhu kéo tay áo lên, trên đó vẫn còn rõ dấu răng của cô bé.

“Con là chó hả.”

“Ai bảo ông nội bắt nạt con?” Lục Chúc Chúc đưa tay sờ vào dấu răng, cười nói: “Sau này không cắn ông nữa đâu.”

“Để xem.”

“Vậy ông không được kể chuyện ma nữa!”

“Ừm, là ông nội có lỗi.” Lục Hoài Nhu thành khẩn xin lỗi: “Sadako và Saeki Kayako sẽ không trốn dưới gầm giường, ông nội nói nhảm.”

Lục Chúc Chúc lại nổi đóa: “Ông… đừng nhắc hai cái tên đó!”

Anh cười ranh mãnh: “Mà thường treo cổ trong nhà vệ sinh.”

“Aaa! Lục Hoài Nhu! Dọa trẻ con vui lắm hả!”

“Ơ, ông nội lỡ miệng, không cố ý.”

Lục Tuyết Lăng đứng một bên xem.

Khi còn bé, thú vui của Lục Hoài Nhu là kể chuyện ma dọa cô, bây giờ thì  đến lượt cháu gái. Cái tính tình này không thể thay đổi được.

Trước khi ngủ, Lục Hoài Nhu kể chuyện cổ tích dỗ dành cô bé.

“Ông đi ngủ đây.” Anh xoa đầu cô bé: “Đắp chăn vào để ra mồ hôi, ngày mai sẽ khỏe.”

“Ông ơi, nếu ngày mai Chúc Chúc khỏe thì ông đưa Chúc Chúc đi công viên giải trí nhé.”

“Con nghỉ ngơi đi.”

“Vậy thì… cuối tuần nha?”

“Khỏe hơn rồi nói.”

Lục Hoài Nhu đứng dậy đi ra ngoài, không quên quay đầu lại khuyên nhủ: “Cũng đừng chửi nhau với anti fan trên mạng bênh ông. Ông quen rồi.”

“Ai… ai giúp ông chứ!” Mặt Lục Chúc Chúc đỏ bừng: “Không có đâu nhé! Hứ, con không chửi ông thì thôi chứ ai muốn bênh ông!”

“Thật không?”

Lục Chúc Chúc cực lực phủ nhận: “Không có!”

Lục Hoài Nhu cười lạnh: “Vậy [Lăng Nguyệt Lưu Tô] là ai?”

Lục Chúc Chúc: “Là… là bà cô!”

Lục Hoài Nhu: “[Trà chanh mùa hè] là ai?”

Lục Chúc Chúc lau mồ hôi, lươn lẹo: “Dạ… là chú Tiểu Ngải!”

Lục Hoài Nhu: “Vậy chắc [Cô phù thủy dễ thương] là Cảnh Tự sao.”

Lục Chúc Chúc: … QAQ

Chính ảnh!