Cháu Gái Của Siêu Sao

Chương 37: Trèo tường



Edit: Mintt

Beta: Thùy Linh

Mấy ngày nay, Lục Hoài Nhu dường như không hề có tam trạng quay phim, tính tình cũng cực kỳ nóng nảy.

Trong buổi họp báo lúc sáng, lại gặp fan nam giả nữ kích động, lao ra khỏi đám người, vượt qua sự cản trở của bảo vệ, định táy máy chân tay sàm sỡ anh. Sao Lục Hoài Nhu có thể chịu được việc này, bắt cổ tay của fan nam đó lại, không nói hai lời, nắm lấy cổ tay người đó, trực tiếp bẻ gãy.

Chuyện này lại gây nên một trận náo loạn phong ba không nhỏ trên Internet.

Khoảng thời gian này, người nóng nảy như Lục Hoài Nhu đã bắt đầu từ từ thay đổi, không nghĩ tới lại xuất hiện chuyện này, mọi người rối rít xúc động ――

“Giang sơn dễ đổi, bản tính khó đổi.”

“Hoài gia vẫn là Hoài gia.”

Người hâm mộ không hiểu tình hình, chỉ có người bên cạnh Lục Hoài Nhu biết, anh năm lần bảy lượt mất khống chế, là vì đã làm mất điều quý giá nhất.

Allen thấy Lục Hoài Nhu buồn bã, uể oải không phấn chấn, rất sợ người này lại gây ra việc thiêu thân lớn hơn. Vì vậy nhận cho anh một thư mời đến buổi biểu diễn thời trang ở Paris, nửa tháng mười ngày không về được, để anh ở đất khách quê người giải sầu, lòng bình yên tĩnh lặng lại, có lẽ nỗi đau mất con gái có thể được nguôi ngoai.

Lục Chúc Chúc trở về cuộc sống bình thường.

Mặc dù ba mẹ vẫn bận rộn công việc như cũ, nhưng cũng may là mỗi đêm cũng sẽ về nhà, cũng có đầy đủ thời gian bầu bạn bên cô bé, thậm chí cuối tuần sẽ đưa cô bé đến khu vui chơi, hoặc là đi dạo trong trung tâm mua sắm.

Hẳn vì thế mà Lục Chúc Chúc phải cảm thấy mừng rỡ... Nhưng luôn không thể vui lên.

Ngay cả người bạn nhỏ Tưởng Thanh Lâm cũng chú ý tới, Lục Chúc Chúc gần đây không thường hay cười nữa, tan học cũng không thích đi phố ẩm thực để ăn vặt nữa.

Trong giờ học, Lục Chúc Chúc định gửi cho Lục Hoài Nhu một tin nhắn: “Chỉ là... Con nhớ ông lắm, có thể đến gặp ông được không ạ.”

Tin nhắn này tuy đã soạn xong, nhưng cô bé vẫn do dự, chần chừ không gửi đi.

Thực ra đã rất lâu rồi cô bé không gặp anh, mỗi ngày chỉ có thể từ chỗ vị bát quái nhỏ Tưởng Thanh Lâm biết thay đổi mới nhất của anh.

Biết anh tham gia chương trình truyền hình, rồi nhận phim mới, còn bay sang Paris tham gia show thời trang...

Từ chỗ của Tưởng Thanh Lâm, Lục Chúc Chúc còn biết, ông nội không chỉ diễn xuất giỏi, ca hát giỏi, mà còn nổi tiếng khắp thế giới, thế giới đều biết anh, cũng không ít cô gái nước ngoài đều là người hâm mộ của anh.

Sự nghiệp của ông nội rất thành công, là người vô cùng lợi hại. Quá khứ vì chiếu sóc cô, ông mới cự tuyệt phần lớn lời mời, thậm chí không ra nước ngoài.

Xem ra là như vậy, khi cô bé ở trong nhà ông nội, thật sự đã trì hoãn sự nghiệp của ông nội.

Quên đi.

Lục Chúc Chúc xóa từng chữ trong tin nhắn.

Cứ như vậy đi, để cho tất cả trở về như cũ đi, cô bé cũng không nên suy nghĩ bậy bạ nữa. Bây giờ có ba mẹ quan tâm thương yêu cô bé, họ sắp kết hôn rồi, đây chẳng lẽ không phải cuộc sống mà quá khứ cô bé thường mơ ước hay sao.

Con người chính là như vậy, đã có được gì thì sẽ muốn nhiều hơn, vĩnh viễn chẳng thể thỏa mãn.

Cô bé vẫn không nên quan tâm đến điều đó...

Chuông vào học vang lên, Lục Chúc Chúc mở sách vở ra, chuyên tâm nghe giảng.

Tưởng Thanh Lâm quan sát cô lúc lâu, thấy cô bé còn chưa vui vẻ, vì vậy ghé vào tai, nhỏ giọng hỏi: “Chúc Chúc, có phải cậu rất muốn gặp ông nội cậu không.”

Lục Chúc Chúc bĩu môi: “Không phải có muốn hay không, mình không thèm muốn gặp ông.”

“Thật sự không muốn sao.” Tưởng Thanh Lâm bày vẻ mặt không tin: “Gần đây cậu cũng không hay cười.”

“Đó là vì không có gì buồn cười cả.” Lục Chúc Chúc chắp hai tay đặt lên bàn, nghiêm túc đứng đắn nói: “Mình trưởng thành rồi, không thể giống con nít lúc nà cũng hì hì ha ha.”

“Hóa ra lớn lên cũng không sung sướng gì đâu nhỉ, vậy thì mình vĩnh viễn không muốn lớn lên.”

Lục Chúc Chúc lại càng thêm phiền muộn.

Từng bao nhiêu lần, cô bé cũng đã nói như vậy, vĩnh viễn không muốn lớn lên.

Lục Hoài Nhu cũng đã nói, chỉ cần ở lại cạnh ông, cô bé có thể vĩnh viễn chỉ là người bạn nhỏ.

“Tên lừa gạt.” Ánh mắt Lục Chúc Chúc hơi chua xót: “Ông cũng không muốn con, con cũng sẽ không muốn ông đâu!”

Tưởng Thanh Lâm kéo dài giọng, cố ý nói: “Cuối tuần này Lục Hoài Nhu từ Paris về nước, ở sân bay quốc tế Bắc Thành, mình còn nghĩ là... Có nên mang cậu đi đón máy bay không, nếu cậu không nhớ ông, thì cũng không phải đi nữa.”

“Đi đón?” Lục Chúc Chúc không thể tin nói: “Lá gan cậu đúng là lớn thật đấy, lại dám đến sân bay.”

“Nếu cậu muốn gặp ông, mình sẽ bảo anh mình đưa chúng ta đi.”

“Anh cậu á, anh cậu có đồng ý không?”

Lục Chúc Chúc biết anh trai của Tưởng Thanh Lâm là học sinh trung học, trước kia anh cô bé cũng đưa mấy người bạn nhỏ các cô bé đi khu vui chơi, cho nên Lục Chúc Chúc biết anh ấy.

“Ban đầu thì không, nhưng mình đồng ý giúp anh ấy rửa bát một tuần, nên cũng đồng ý rồi.” Tưởng Thanh Lâm dụ dỗ bên tai Lục Chúc Chúc: “Sao, có đi không vậy?”

Lục Chúc Chúc có hơi do dự: “Nhỡ bị ông nội mình phát hiện, sẽ rất mất mặt. Ông ấy không gọi điện thoại cho mình, mình cũng sẽ không để ý ông ấy đâu.”

Hai người đã xa nhau được một hai tháng, một cuộc điện thoại cũng không gọi, một tin nhắn cũng không gửi.

Lục Chúc Chúc vẫn còn muốn giận dỗi phân cao thấp với anh.

“Sẽ không bị phát hiện đâu.” Tưởng Thanh Lâm tin chắc nói: “Đến lúc đó sân bay tấp nập người hâm mộ, sao có thể chú ý tới người nhỏ như cậu được.”

“Nói cũng phải.” Lục Chúc Chúc động lòng.

“Chúng ta chỉ nhìn ông ấy ở xa xa thôi, nhìn xong lập tức rời đi, sẽ không để cho bất kỳ ai phát hiện đâu!”

Lục Chúc Chúc đã rất lâu không thấy Lục Hoài Nhu, thậm chí ngay cả cơ hội nhìn anh từ phía xa cũng không có, nói không nhớ, chẳng qua chỉ là nói lẫy ở ngoài miệng mà thôi

          Cô bé muốn gặp ông nội, muốn đến phát ngốc, chỉ cần tan học ucngx sẽ nhìn ra ngoài cổng tường tìm hình bóng anh.

Luôn cảm giác ông nội đang trong nhà chờ cô bé, có lẽ sẽ đón cô bé về nhà họ Lục nhỉ.

Lục Chúc Chúc đồng ý với Tưởng Thanh Lâm, cuối tuần này đến sân bay đón ông nội.

Cô bé suy nghĩ, đứng ở chỗ xa nhìn là được rồi.

Ngày cuối tuần hôm đó, Lục Chúc Chúc dậy thật sớm, cố ý thay áo phông và quần yếm denim vừa dễ vận động lại tươi tắn, đội mũ nhỏ của cô bé lên, nói với Đường Thiển là đi ra ngoài chơi với Tưởng Thanh Lâm, đi từ sớm.

Ở cửa tiểu khu, Tưởng Thanh Lâm và anh trai cô bé đứng trước xe máy, vẫy tay từ xa về phía Lục Chúc Chúc: “Chúc Béo, đây này!”

Anh của Tưởng Thanh Lâm tên là Tưởng Anh Kiệt, là học sinh lớp mười hai, là một thiếu niên có thành tích không tốt lắm, mặc quần jean rách, ăn mặc lòe loẹt, còn xỏ khuyên trên tai.

Lục Chúc Chúc vẫn cảm thấy, anh Anh Kiệt siêu cool, cô bé vẫn luôn muốn có một người anh cool như vậy.

Nhưng sau đó có Lục Hoài Nhu, cô bé cũng không hâm mộ Tưởng Thanh Lâm nữa.

Ông nội cô bé mới là người đàn ông cool nhất trên đời này.

“Lên xe đi.”

Xe của Tưởng Anh Kiệt là xe máy mô tơ ba bánh, có ba chỗ ngồi, bình thường mẹ của Tưởng Thanh Lâm đi xe này ra ngoài đi làm. Hôm nay mẹ ra ngoài có việc, hai anh em lập tức đem xe máy ra đi chơi.

“Chúc Béo, cậu ngồi bên cạnh đi.” Tưởng Thanh Lâm nói: “Mình ngồi phía trước với anh mình.”

“Được.”

Hai cô gái nhỏ vững vàng ngồi lên xe máy, Tưởng Anh Kiệt đạp cần ga, điều khiển xe máy chạy ra ngoài.

Trên đường, loại xe máy ba bánh này khá hiếm gặp, cho nên ở ngoài đường  vô cùng thu hút, nhất là trên xe gắn máy còn ngồi hai bánh bao nhỏ phấn điêu ngọc trác, thì càng thêm khiến người khác chú ý.

Tưởng Anh Kiệt trên đường không quên nhắc nhở Tưởng Thanh Lâm: “Đưa em đi gặp thần tượng, việc rửa chén tuần sau, em nhận.”

“Nhận làm thì nhận làm, dù sao em cũng chỉ đồng ý rửa chén giúp anh thôi, còn mâm, chậu, nồi... Đều là việc của anh.”

“Này! Con nhỏ chết tiệt! Em lại dám chơi xấu!”

“Em chơi xấu lúc nào, rõ ràng chỉ đồng ý rửa chén giúp anh thôi, anh cũng đồng ý rồi mà.”

“Anh nói ‘rửa chén’, nghĩa là cả nồi chén gáo chậu đều phải rửa luôn!”

“Vậy là do anh không nói rõ, kệ nhé, dù sao em chỉ rửa ‘chén’ thôi.”

Tưởng Anh Kiệt sắp bị em gái mình chọc cho tức chết: “Có tin anh không đưa em đi nữa không, bái bai em luôn.”

Tưởng Thanh Lâm không hề sợ hãi: “Bái bai thì bái bai. Dù sao xe đều đã ‘trộm’ đi rồi, em sẽ đưa Chúc Chúc đi đón máy bay.”

“Thôi đi.” Tưởng Anh Kiệt giễu cợt nói: “với cánh tay với bắp chân nhỏ của em, chỉ sợ ngay cả cần ga cũng không đạp tới.”

“Chân dài thì giỏi lắm à!”

“So với em thì tốt hơn một chút.”

“Hừ!”

Gió làm rối tung mái tóc cô bé, Lục Chúc Chúc sờ lên bím tóc nhỏ rối loạn của mình, mắt đỏ lên.

Nghe Tưởng Thanh Lâm cãi vã cùng anh trai, cô bé không nói câu nào, trong đầu hiện ra không ít lần tranh chấp với Lục Hoài Nhu.

Cô bé cũng đặc biệt thích cãi vã với ông nội, khiến anh tức giận đến phát hỏa, thấy dáng vẻ nổi cơn tam bành của anh, Lục Chúc Chúc đã muốn cười ngay.

Nhưng bây giờ... chỉ muốn khóc.

Lục Hoài Nhu là ông nội cô bé, nhưng có nhiều lúc, anh giống như anh trai cô, cũng giống ba cô bé hơn.

Tất cả những gì cô bé thiếu sót, Lục Hoài Nhu đều đền bù cho cô bé.

...

Xe máy dừng lại ở hầm gửi xe của sân bay Bắc Thành, Tưởng Anh Kiệt dắt hai người bạn nhỏ, đi vào thang máy để lên tầng quốc tế ở lầu hai.

Dọc theo đường đi, Anh Kiệt cũng đang nhắc nhở hai người bạn nhỏ ――

“Lát nữa nếu quá nhiều người, các em nhất định phải nghe lời, không được chạy lung tung, không cho phép càn quấy, nếu không anh sẽ lập tức đưa các em về nhà!”

Hai bạn nhỏ kéo vạt áo nhau, ngoan ngoãn gật đầu: “Chắc chắn sẽ nghe lời!”

Lên đến sân bay quốc tế, đã sớm chật kín người, những người đang đứng ven đường đều là fan hâm mộ tới đón, các cô ấy cầm bảng hiệu neon dâu tây và đèn hình ngôi sao, lo lắng chờ đợi Lục Hoài Nhu về, chẳng khác nào buổi hòa nhạc rầm rộ.

Tưởng Anh Kiệt cùng hai cô em gái chen vào đám đông, cao giọng kêu lên: “Cẩn thận! Đi theo sau anh, nắm áo của anh đi, đừng để bị lạc!”

“Tưởng Thanh Lâm, em nắm tay Lục Chúc Chúc đi, nhiều người quá.”

“Đã nắm!” Tưởng Thanh Lâm siết chặt tay Lục Chúc Chúc.

Cho tới bây giờ cô bé cũng chưa từng ra đón sân bay, sao có thể tính trước được sẽ có nhiều người như vậy.

Lục Chúc Chúc đeo cái khẩu trang nhỏ đã cố ý chuẩn bị, tránh lại gây phiền toái cho ông nội.

Cũng không lâu sau, đám người đang nóng nảy chờ đợi bắt đầu sôi trào, có người hâm mộ đứng ở hàng trước hưng phấn hô to: “Tới rồi! Tới rồi! Anh ấy đi ra rồi!”

“A a a! Thấy rồi, anh mặc âu phục đẹp trai quá đi!”

“Chúa ơi! Tôi sắp chết rồi, tôi sắp chết thật rồi!”

“Lục Hoài Nhu em yêu anh! Em muốn làm bà nội của cháu gái anh!”

Lục Chúc Chúc nghe vậy, sợ hãi từ dưới đất ngẩng đầu nhìn lên chị gái xinh đẹp bên cạnh ――

“Đừng... Đừng nhé.”

Chị gái trẻ tuổi lại xinh đẹp như vậy, làm bà nội của cô bé đúng là quá chịu thiệt thòi.

Lục Hoài Nhu được vệ sĩ che chở, sải bước ra từ hành lang, không giao lưu với người hâm mộ một chút nào, đeo kính râm che miệng với mũi, thẳng hướng đi ra bãi đậu xe bên ngoài

Khí chất ôn nhu trên người anh đã tan thành mây khói, khôi phục lại sự lạnh lùng và kiêu ngạo, không phản ứng với bất kỳ người nào.

Những người hâm mộ ở hàng trước đã vui mừng sôi trào.

Nhưng đến chỗ của Lục Chúc Chúc, nhưng chỉ có thể nhìn thấy bóng lưng của các chị gái hàng trước, ngay cả bóng dáng của Lục Hoài Nhu cũng không được thấy.

Mắt thấy Lục Hoài Nhu rất nhanh sẽ đi khỏi, Tưởng Thanh Lâm gấp gáp kéo Lục Chúc Chúc chen ra cửa: “Nhanh lên nhanh lên, anh ấy sắp phải đi rồi.”

Cơ thể Lục Chúc Chúc trừ xương ra vốn đã gầy đét, sao có thể chen ra được, ở trong đám người này thôi đã hít thở không thông rồi.

“Á, chị đạp phải em rồi!” Lục Chúc Chúc cảm giác được rõ ràng có người đạp vào chân cô bé: “Rõ là đau!”

Người hâm mộ ở hàng sau thấy Lục Hoài Nhu sắp lên xe, cũng điên cuồng chen về phía trước, hàng trước lại bị nhân viên an ninh bảo vệ toàn bộ, không để những người hâm mộ đến gần.

Lục Chúc Chúc bị dồn ở giữa, cảm giác cô bé như bánh trôi nước, bị nặn thành hình dạng kỳ quái ――

“Này... Đừng đẩy em!”

“Đau quá!”

Ngay tại lúc Lục Hoài Nhu bước một chân lên xe, bỗng nhiên quay đầu lại, nhìn về phía những người hâm mộ.

Giống như nghe thấy giọng của Lục Chúc Chúc.

Những người hâm mộ thấy Lục Hoài Nhu nhìn về hướng này, hưng phấn vẫy tay về phía anh ――

“Anh ấy đang nhìn tôi kìa!”

“Nói nhảm, rõ ràng là đang nhìn tôi!”

“Anh ơi, chỗ này, chỗ này nè!”

Trong đám người cũng không có bóng dáng của cô gái nhỏ.

Lục Hoài Nhu nhíu mày, hoài nghi anh xuất hiện ảo giác.

Allen bên cạnh thúc giục: “Hoài gia, mau lên xe đi, nơi này nhiều người quá, dừng lại lâu hơn một chút, nhỡ xuất hiện tai nạn không an toàn thì phiền phức lắm.”

Lục Hoài Nhu thu lại ánh mắt, lắc đầu, cảm thấy thần kinh anh quá nhạy, suy nghĩ quá nhiều.

Sao con bé có thể ở đây được.

Anh bước vào trong xe, chặn những huyên náo và ồn ào ở ngoài cửa kính.

Tài xế khởi động xe.

Lục Chúc Chúc như một tấm lục bình, bị đám người đùn đẩy thì thôi đi, ngón chân cũng không biết bị đạp bao nhiêu lần, khuôn mặt nhỏ nhắn lấm tấm mồ hôi ủng đỏ, quần áo cũng ướt mồ hôi.

“Anh ấy đi rồi.”

“Thật tiếc nổi là không thể nhìn thấy anh ấy.”

“Có ai chụp được hình rõ ràng không! Cầu chia sẻ!”

...

Xe đang chạy, Lục Hoài Nhu lấy điện thoại di động ra, bấm vào siêu thoại của anh, đang có người hâm mộ không ngừng chia sẻ hình của anh, anh tiện tay giữ mấy tấm hình coi như là đẹp trai.

Đột nhiên, đầu ngón tay anh dừng lại.

Từ một đám người trong hình, anh thấy bóng lưng của một cô bé gầy yếu, đeo túi nhỏ, đội mũ nhỏ, mặc quần yếm, đang cố gạt bức tường người chen chúc ra.

Đó là quần yếm anh mua cho cô bé.

Đáy lòng của Lục Hoài Nhu như treo lơ lửng, suy nghĩ đã loạn thành một nồi cháo.

“Quay lại.”

Allen không hiểu nhìn về phía anh: “Quay lại đâu.”

Lục Hoài Nhu kích động quát: “Quay lại sân bay!”

...

Đám người dần dần tản ra, cuối cùng Tưởng Anh Kiệt cũng chen được đến chỗ Lục Chúc Chúc và Tưởng Thanh Lâm: “Các em có thấy không?”

“Nhiều người như vậy, tất nhiên là không thấy được rồi!” Tưởng Thanh Lâm chán nản lắc đầu: “Anh thấy không?”

Tưởng Anh Kiệt cầm điện thoại nói: “Chỉ có một tấm hình có gò má ở chỗ xa thôi.”

Lục Chúc Chúc: “Cho em nhìn một chút đi.”

Tưởng Anh Kiệt đưa điện thoại cho Lục Chúc Chúc.

Trong hình Lục Hoài Nhu đeo khẩu trang che miệng, như thể che nửa gương mặt, mặc một bộ âu phục màu đen, người thẳng đứng, khí chất nghiêm nghị, hoàn toàn khác với hình tượng bình thường ở với cô.

Ông nội đẹp trai quá.

“Anh Anh Kiệt, tấm hình này có thể gửi cho em không.”

“Được, chờ lát nữa sẽ gửi cho em, chúng ta rời khỏi đây trước đã, anh mời các em ăn KFC.”

“Tốt quá đi.”

Lục Chúc Chúc đang định rời đi, thì chân đau xót, suýt nữa té ngã trên đất: “Ôi chao.”

“Sao thế?”

Cô bé ngồi xổm xuống, xoa chân, nói: “Lúc nãy có mấy lần chân bị dẫm phải, có hơi đau, để em đi từ từ lại.”

Tưởng Anh Kiệt và Tưởng Thanh Lâm đồng thời ngồi chồm hổm xuống, ân cần hỏi: “Có thể đi không? Có muốn em anh cõng em không.”

“Không cần ạ, nghỉ ngơi một chút là tốt thôi.”

Hai anh em Tưởng Anh Kiệt và Tưởng Thanh Lâm đỡ cô bé đến chỗ cầu thang, ngồi xuống nghỉ ngơi.

Lúc này, đám người chưa hoàn toàn tản ra lại sôi trào một lần nữa.

Lục Chúc Chúc quay đầu, thấy chiếc xe kia của Lục Hoài Nhu quay trở lại lần nữa, dừng ở bên đường.

Cửa xe mở ra, người đàn ông hoang mang rối loạn xuống xe, hết nhìn đông nhìn tây về phía đám người, ngay cả khẩu trang cũng quên đeo.

Những người hâm mộ chưa rời đi lập tức sợ hãi kêu ――

“Trời ơi!”

“Sao anh ấy lại quay lại rồi!”

“Đây là phúc lợi từ trên trời rơi xuống gì vậy!”

Lục Hoài Nhu bất chấp việc bị Allen lôi kéo, tìm kiếm khắp nơi, gân giọng la to: “Lục Chúc Chúc!”

“Lục Chúc Chúc! Con ra đây cho ông!”

“Lục Chúc...”

Lục Hoài Nhu vừa xoay người lập tức nhìn thấy cô bé, nửa đoạn tên còn lại mắc trong cổ họng.

Cô gái nhỏ ngồi trên cầu thang, tóc bết lại vì mồ hôi, đầu tóc rối bù xù, da còn chuyển sang màu vàng.

Ba mẹ cô bé chắc chắn chưa bôi kem dưỡng da cho, không thì lại là mua sản phẩm rác rưởi; tóc cũng không được chải tốt; cái áo đó cũng không biết đã mặc mấy ngày rồi; sao giày lại bẩn như vậy!

Tức chết mất!

Chỉ trong mấy giây ngắn ngủi, trong đầu Lục Hoài Nhu đã có hàng vạn suy nghĩ xuất hiện...

Lục Chúc Chúc đang xoa chân, thấy Lục Hoài Nhu, rõ ràng có hơi sửng sốt một chút.

Lần này không phải là ảo giác!

Lục Hoài Nhu như thể chạy chậm tới, chạy đến trước mặt cô, tức giận nói: “Sao con lại ở đây!”

Mắt Lục Chúc Chúc thấy  Lục Hoài Nhu nổi giận, cô cũng có phần tức giận lên, quay đầu buồn bực nói: “Người ta cũng không phải đến để gặp ông!”

Sắc mặt của Lục Hoài Nhu trầm thấp: “Ông hỏi, sao con lại ở đây?”

“Đã nói không phải đến để gặp ông! Ông cái người … không nói phải trái!” Lục Chúc Chúc giận đến mức hai mắt đỏ lên, không tự chủ khiến mấy giọt nước mắt lăn xuống, vội vàng dùng tay áo hung hăng lau sạch.

Tưởng Thanh Lâm cũng vội vàng giải thích giúp: “Anh, không phải... Chú, không không, ông Lục... ơ kìa, ông đừng mắng Lục Chúc Chúc! Là do cậu ấy nhớ ông, muốn đến nhìn ông! Không phải, đến khi có tin ông về nước, tụi con lập tức đi đón ông mà!”

“Không phải đâu, nhóc Lâm cậu đừng có nói bậy bạ.” Lục Chúc Chúc oan ức dùng ống tay áo lau mắt, buồn bực nói: “Người ta mới không thèm chúng ta đến sân bay đón đâu! Chúng ta đi thôi! Đừng để ý tới ông ấy!”

Trái tim của Lục Hoài Nhu cũng rối bời.

Anh vừa tức vừa lo âu vì nghĩ mà sợ, lại có hơi cảm động, mọi cảm xúc xông lên đỉnh đầu, nhất thời không biết nên biểu đạt như thế nào, ngơ ngác đứng trước mặt cô bé.

Anh có thể diễn đủ kiểu vai, nhân vật thật sinh động, trong phim, anh có thể rất tự nhiên cười to, cũng có thể chán chường mà khóc lớn, cơ hồ như anh đã hoàn toàn nhập tâm vào trong nhân vật, cảm thụ cuộc đời vui buồn của người khác.

Nhưng trong thực tế Lục Hoài Nhu... cho đến bây giờ không quen biểu đạt cảm xúc.

Lục Chúc Chúc thấy ông nội nhà mình lại ngây ra, cô bé nặng nề “Hừ ” một tiếng, xoa xoa chân mình, nói ――

“Đau chết mất.”

Lục Hoài Nhu rốt cuộc cũng có phản ứng, lật đật hỏi: “Đau ở đâu?”

“Chân chân.”

Lục Hoài Nhu ngồi xổm xuống, nâng chân cô bé lên, hỏi: “Chuyện gì xảy ra vậy.”

“Bị người ta dẫm lên chân, đau quá.”

Kỹ thuật nũng nịu của Lục Chúc Chúc là nhất, đẩy anh: “Đều do ông.”

Đẩy một cái lại càng khiến Lục Hoài Nhu cách cô gần hơn.

Anh đón nhận toàn bộ trách móc của cô bé, cũng không lo lắng về hình tượng, trực tiếp ngồi xuống bậc thang bên cạnh cô bé: “Để ông xem.”

Lục Chúc Chúc ngượng ngùng, Lục Hoài Nhu trực tiếp đặt chân cô bé lên đầu gối anh, thuần thục tháo giày vận động của cô ra, cởi tất SpongeBob yêu thích của cô bé xuống.

Chân nhỏ trắng nõn đúng là đã bị dẫm cho ửng đỏ, nhưng không có máu ứ đọng, không tính là vô cùng nghiêm trọng.

Lục Hoài Nhu cầm lòng bàn chân của cô bé, nhẹ nhàng xoa xoa: “Thoải mái không?”

“Có ạ.”

Lục Chúc Chúc không tức giận chút nào, cô bé hơi xấu hổ nhìn anh: “Ông nội, chân con có thối không?”

Anh thuận tay nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn đầy thịt của cô bé: “Thối hay không trong lòng con không biết được à?”

“Ơ kìa, ông sờ chân rồi lại bóp mặt con! Bẩn chết mất!”

Cuối cùng vẻ mặt lạnh như băng của Lục Hoài Nhu cũng tan rã, khóe miệng cũng giương lên một nụ cười, ánh mắt nhìn cô bé... cực kỳ dịu dàng.

Người hâm mộ vây xem lại hét chói tai một trận nữa, hoàn toàn bị tan chảy bởi dáng vẻ dịu dàng như nước của anh.

Họ rối rít cầm điện thoại lên chụp ảnh, khắc ghi khoảnh khắc ấm áp này lại, rồi phát tán lên Internet qua siêu thoại ――

“A a a, tôi đi sớm, không ngờ lại còn có phúc lợi như vậy!”

“Ánh mắt của Hoài gia, quá là cưng chiều luôn ý!”

“Ông nội và cháu quá là yêu thương nhau đó.”

“Ông nội như vậy tôi không xứng để có huhuhu.”

“Đặt cái chân nhỏ kia xuống đi, để em đến cho!”

“Xem ai còn dám anh chúng ta lạnh lùng không có hương vị nhân gian nữa.”

“Hoài gia của chúng ta không chỉ đá người khác, mà còn xoa chân chân cho cháu gái ruột nữa.”

“Tôi có giấm, ai ăn giấm với tôi không.”

          “Giấm tinh giơ tay.”

...

Lục Hoài Nhu xoa chân cho Lục Chúc Chúc, sau đó ôm cô bé lên, quay đầu nói về phía Tưởng Thanh Lâm và Tưởng Anh Kiệt: “Tôi đưa mọi người về nhà.”

“Không, không cần đâu ạ.” Tưởng Anh Kiệt vội vàng nói: “Chúng cháu có xe, ông cứ đưa Lục Chúc Chúc đi ăn cơm đi ạ, khoảng thời gian này con bé rất nhớ ông.”

Tưởng Thanh Lâm phất tay về phía Lục Chúc Chúc: “Chúc Béo, thứ hai gặp lại ở trường nhé.”

“Ừ! Cám ơn nhóc Lâm với anh trai ạ.”

Lục Hoài Nhu nhét Lục Chúc Chúc vào trong xe, hỏi: “Buổi tối muốn ăn gì?”

“Muốn ăn... cơm ông nội nấu.”

Lục Hoài Nhu kinh ngạc hỏi: “Hôm nay không ăn KFC nữa à?”

Lục Chúc Chúc cười nói: “KFC có tìm ông nội con làm đại sứ thương hiệu không ạ?”

“Cái đó thì không có.”

“Vậy thì con không ăn KFC nữa.”

“Ô, con quan tâm đến ông như vậy cơ à.”

“Đương nhiên rồi! Con ủng hộ sự nghiệp của ông nội trăm phần trăm luôn! Phải ủng hộ ông mạnh mẽ! Sau này ông làm đại sứ cho cái gì, con sẽ lập tức ăn cái đó.”

Lục Hoài Nhu suy nghĩ, lấy một túi tỏi đen ra từ trong ngăn kéo, nói: “Đúng lúc gần đây ông làm đại sứ cho cái này, nên con ăn sạch giúp ông, nhé nhé.”

Lục Chúc Chúc:!!!

Cho con xuống xe!

Nửa giờ sau, đề tài # Lục Hoài Nhu xoa chân cho cháu gái # nằm trên hotsearch.

Lục Tùy Ý đang livestream bán hàng, đột nhiên một làn sóng lớn tràn vào, khu bình luận của anh nổ tung trong nháy mắt ――

“Anh Ý, con gái anh trèo tường rồi, anh đã biết chưa.”

Mọi người đều biết Lục Chúc Chúc là cháu gái ruột Lục Hoài Nhu, nghiễm nhiên, thân phận của Lục Tùy Ý cũng bị cư dân mạng soi ra.

Nhưng độ chú ý tới cũng không phải là quá cao, đúng như như lời của Lục Hoài Nhu, cháu gái tôi là Lục Chúc Chúc, còn con trai tôi là ai ư? Không quan trọng.

Mỗi ngày Lục Tùy Ý đều livestream bán hàng như cũ, doanh số bán hàng cũng tăng lên một chút, nhưng vẫn đi từng bước một, đi con đường của hắn, chống lại cái tự tôn đang lảo đảo lung lay sắp ngã, cứ thế không cọ nhiệt độ của ba hắn.

Đoạn thời gian trước, hắn đã khoe khoang trong lúc livestream, rằng cuối cùng cũng đã mang con gái Lục Chúc Chúc về rồi, sau này sẽ làm một ông bố siêu đẳng, kiếm tiền mua sữa bột cho con gái, vừa lấy lòng con gái.

Ai mà ngờ được chưa qua được mấy ngày, Lục Chúc Chúc đã muốn trèo tường rồi.

“Anh Ý, xin hỏi ba anh đã xoa chân cho anh bao giờ chưa?”

“Đau lòng cho anh Ý ba giây, tuy đã được anh đón về, nhưng cô gái nhỏ đúng là đang ‘thân ở Tào doanh, lòng ở Hán’.”

“Người đàn ông buồn nhất năm, không có được tình yêu của ba, cũng không giữ được lòng con gái.”

“Anh Ý, sao em lại cảm thấy không lâu nữa, anh lại phải ngoan ngoãn đưa con gái về nhỉ.”

“Nhìn anh Ý đáng thương quá, mặt nạ này tôi mua.”

“Tôi cũng mua, đau lòng thay anh Ý.”

Lục Tùy Ý:???