Cháu Gái Của Siêu Sao

Chương 38: Muốn ở lại



Cuối cùng Lục Chúc Chúc cũng trở về biệt thự nhà họ Lục thân thuộc.

Khi Lục Tuyết Lăng biết Lục Chúc Chúc về, cô đã kết thúc sớm việc quay show tạp kỹ vào buổi tối, vội vàng về ăn tối với Lục Chúc Chúc.

Lục Hoài Nhu vẫn nấu món mì đặc sản của mình.

Lục Chúc Chúc dùng đũa đảo sợi mì trong nước mì, bỏ vào miệng nếm thử.

Cuối cùng kỹ năng nấu ăn của ông nội cũng được cải thiện, không còn ngọt nữa.

Khóe mắt Lục Chúc Chúc hơi đỏ lên.

Trước đây cô bé không thèm ăn đồ ông nội nấu, nhưng bây giờ thì không có để mà ăn.

Lục Hoài Nhu từ phòng bếp đi ra, thấy cô gái nhỏ đang ăn mì với đôi mắt đỏ hoe, anh hỏi Lục Tuyết Lăng: “Chị chọc con bé khóc à?”

“Chị đâu có phải người nào đó đâu mà chọc con bé khóc.” Lục Tuyết Lăng  nói: “Rõ ràng là bởi vì mì của em làm cho con bé khóc!”

“Làm sao có thể!”

Lục Chúc Chúc dụi mắt, gạt nước mắt, lẩm bẩm nói: “Con khóc vì mì của ông nội không ngon.”

“Sói mắt trắng nhỏ(*), ông nội tự tay nấu cho con mà con còn đòi hỏi à.”

(*): vong ân phụ nghĩa

Lục Hoài Nhu ra vẻ định lấy lại tô mì của cô bé: “Không ăn thì thôi.”

Lục Chúc Chúc vội cầm lấy lại: “Con chưa ăn xong mà! Không được lãng phí đồ ăn!”

Mặc dù… mùi vị rất lạ nhưng đó là hương vị độc nhất vô nhị của Lục Hoài Nhu — ông nội của cô bé nấu.

Lục Chúc Chúc húp nước mì, ăn không sót lại một giọt nước.

Lục Tuyết Lăng nhìn dáng vẻ ăn sạch sẽ của cô bé, thở dài: “Trông con có vẻ đói quá, ba mẹ không cho ăn đầy đủ sao con?”

Lục Chúc Chúc còn chưa trả lời, Lục Hoài Nhu hừ lạnh một tiếng, “Tụi nó thì biết gì về cách chăm con.”

“Tụi nó không biết chắc em biết.”

Lục Hoài Nhu tự tin nói: “Đương nhiên em biết nhiều hơn tụi nó, nếu không thì tại sao bé Lục nhỏ lại thích đồ ăn của em hơn đồ của ba mẹ chứ, đúng không bé Lục nhỏ.”

Lục Chúc Chúc gật đầu liên tục.

Lục Hoài Nhu luôn gọi cô bé à bé Lục nhỏ, đó là sự thân thiết không giải thích được.

Khóe mắt Lục Tuyết Lăng hiện ý cười, “Cũng chỉ là một tô mì của em thôi mà, khoe khoang cái gì chứ…”

Sau khi ăn tối, Lục Hoài Nhu và Lục Tuyết Lăng chơi game cùng Lục Chúc Chúc, Lục Chúc Chúc hợp tác với Lục Tuyết Lăng đánh Lục Hoài Nhu ngã lăn quay, anh chỉ có thể trơ mắt nhìn.

Ngay sau đó, Lục Tùy Ý và Đường Thiển lái xe đến đón Lục Chúc Chúc về nhà.

Đương nhiên hai người đã thấy hot search, không những thấy bé con nhà mình đến sân bay với bạn chen chúc đón người, cặp vợ chồng son cứ nghĩ sẽ bị Lục Hoài Nhu mắng cho một trận, nên đã chuẩn bị tâm lý.

Không ngờ Lục Hoài Nhu không tức giận hai người, còn nói chuyện với Lục Tùy Ý vài câu tâm sự, nói hắn thay đổi, tập nấu ăn đi.

Một người đàn ông tập nấu ăn thì cũng sẽ tập thay đổi tính khí của mình.

Lục Tùy Ý liếc nhìn tô mì trên bàn, trong lòng thầm nói chắc tính khí ba mình cũng chẳng ra gì.

Nhưng khi nói chuyện với ba hắn thì lại nịnh nọt, gật đầu lia lịa, hứa sẽ chăm sóc Lục Chúc Chúc để ba không phải lo lắng.

Lục Chúc Chúc nhảy khỏi ghế cao, biết mình chuẩn bị phải về nên hơi thất vọng, đi được ba bước thì quay đầu lại nhìn Lục Hoài Nhu.

Lục Hoài Nhu đi đến cửa liền dừng bước.

Lục Tuyết Lăng không ngừng nhắc anh, “Nói đi, nói rõ rằng con bé muốn ở lại với em. Không phải em cũng muốn vậy sao!”

Lục Hoài Nhu nắm chặt tay, mím môi không nói.

Đối với trẻ nhỏ, ở với ba mẹ là tốt nhất…

Lục Chúc Chúc thở dài, cuối cùng cũng theo ba mẹ lên xe.

Hôm nay được gặp ông nội đã là điều bất ngờ rồi, cô bé không nên đòi hỏi nhiều.

Chiếc xe từ từ chạy đi.

Lục Tuyết Lăng nhìn chiếc xe đang rời đi, bất lực nói: “Em cũng không phải là con bé, làm sao biết được như thế nào mới là lựa chọn tốt nhất.”

“Em không biết, vậy chị biết không?”

“Ba mẹ luôn giúp trẻ nhỏ đưa ra quyết định. Đôi khi họ cũng nên để cho bọn trẻ quyết định chứ? Suy cho cũng thì đây cũng là sự trưởng thành của con bé và cuộc sống của nó.”

Lục Hoài Nhu nghiêng đầu nhìn Lục Tuyết Lăng: “Chết tiệt.”

Lục Tuyết Lăng giơ tay đề phòng: “Em làm sao vậy! Muốn đánh lộn hả?”

Lục Hoài Nhu: “Chị gái tôi già như vậy rồi mà bây giờ mới nói được đạo lý đấy.”

Lục Tuyết Lăng:???

Cô chưa kịp phản ứng thì Lục Hoài Nhu đã lao ra như một mũi tên, đuổi theo chiếc xe đang dần đi.

Lục Chúc Chúc thấy Lục Hoài Nhu qua gương chiếu hậu, vội vàng hét lên: “Dừng lại! Dừng lại!”

Lục Tùy Ý cũng nhìn thấy Lục Hoài Nhu, ngạc nhiên vô cùng: “Cái ông ba này đã già rồi mà, xương cốt vậy mà chạy được đến thế ư!”

“Ba dám nói trước mặt ông nội như vậy không.”

“Không dám…”

Lục Tùy Ý dừng xe bên đường.

Lục Chúc Chúc vội vàng mở cửa xe, vui vẻ hỏi: “Ông nội có chuyện gì hả!”

Lục Hoài Nhu chạy tới gần, chống tay lên đầu gối, thở gấp: “Ông muốn hỏi, con, con…”

Lục Chúc Chúc nhìn anh đầy mong đợi.

Lục Hoài Nhu đỏ mặt khó hiểu, lắp bắp: “Ông chỉ muốn hỏi… con có để quên cái gì không?”

Lục Chúc Chúc thất vọng: “Không có, con không để quên cái gì cả.”

Lục Hoài Nhu cắn môi, mặt càng đỏ hơn.

Lục Tùy Ý thò đầu ra khỏi cửa xe, hét lớn: “Ba, có chuyện gì gọi điện cho con cũng được mà? Tự dưng đích thân đuổi theo làm gì…”

Lục Hoài Nhu hung dữ quát: “Im miệng!”

Lục Tùy Ý im ngay lập tức.

Lục Chúc Chúc lại hỏi: “Hình như ông nội còn chuyện khác, ông nội có muốn nói cho con biết không?”

Lục Hoài Nhu do dự, nhưng không hề nói ra, sắc mặt đỏ bừng.

Cuối cùng, Lục Tuyết Lăng không chịu nổi nữa, chạy tới nói: “Ông nội không muốn con rời đi. Bà hỏi con, con có muốn ở với ông nội không? Ông nội chỉ được cái yêu thương con hơn cả ba mẹ con mà thôi, chứ không ít. Nếu con ở lại, ông sẽ đối xử tốt với con.”

Những lời từ tận đáy lòng đã nói ra, khuôn mặt Lục Hoài Nhu như một cái ấm đun nước sôi ùng ục vì nhiệt.

Cái gì mà yêu với chả thương… quá xấu hổ!!

Lục Chúc Chúc không thể tin được, do dự hỏi Lục Hoài Nhu: “Ông nội thật sự muốn con ở lại sao?”

Lục Hoài Nhu giật cổ áo, dè dặt nói: “Con tự quyết định đi, muốn thế nào cũng được.”

Lục Chúc Chúc cúi đầu cười, lộ ra hai chiếc răng khểnh nho nhỏ.

Lục Hoài Nhu nhìn nụ cười của cô gái nhỏ, biết chắc cô bé đang cười chê nhạo mình nên hối thúc: “Không được đậu xe bên lề đường này đâu, quyết định nhanh lên.”

“Con…”

Lục Chúc Chúc chạy tới, ôm lấy anh: “Đương nhiên là muốn ở với ông nội mà!”

Lục Hoài Nhu mất cảnh giác, bị vật nhỏ lao tới, lảo đảo lùi lại vài bước, sau đó mới đứng vững.

Giờ phút này, ngay cả tai của anh cũng đỏ lên, trong lòng tràn đầy ấm áp mà xúc động.

“Nếu… Nếu con đã muốn chuyển về thì ông đây đành phải miễn cưỡng chăm sóc con một thời gian vậy.”

Lục Tùy Ý và Đường Thiển xuống xe, bất lực nhìn nhau.

Cô bé ôm chầm lấy ông nội không chịu buông, họ cũng hông thể ép cô bé được.

“Chúc Chúc, con muốn ở lại với ông nội sao?”

Lục Chúc Chúc gật đầu mạnh: “Vâng ạ, con muốn ở cùng ông bà.”

Đường Thiển hơi buồn bực: “Vậy con không muốn ở cùng ba mẹ à?”

“Ừm… ba mẹ đều bận nhiều việc, con không muốn trì hoãn công việc của ba mẹ chỉ để chăm sóc con.”

“Nhưng ông nội cũng rất bận!”

Nếu Lục Hoài Nhu thật sự bận thì còn bận hơn nhiều so với việc kinh doanh tầm thường của Lục Tùy Ý và Đường Thiển!

Lục Chúc Chúc nắm chặt tay Lục Hoài Nhu: “Nhưng mỗi ngày ông nội sẽ về nhà.”

Dù Lục Hoài Nhu bận rộn quay phim đến đâu thì ngày nào anh cũng về nhà, kể cả khi đi quay phim ở xa, hay đi ra nước ngoài, anh đều gọi video cho cô bé trước khi đi ngủ, còn đọc truyện cổ tích cho cô bé nghe nữa.

Lục Chúc Chúc dù chỉ là một đứa trẻ sáu tuổi nhưng cô bé có thể cảm nhận được ai là người quan tâm đến mình hơn, ai là người yêu thương mình nhiều hơn.

Lục Chúc Chúc không muốn rời đi, Đường Thiến và Lục Tùy Ý cũng không ép cô bé, cùng Lục Hoài Nhu bàn chuyện chăm sóc cô bé.

Hai người không muốn làm tổn thương tình cảm của con gái mình, ngay cả việc nguy hiểm như chạy ra sân còn dám làm, nếu bị ép phải tách Lục Hoài Nhu ra thì sẽ hại đến việc phát triển của cô bé.

“Vậy thì ba… con chỉ có thể nhờ ba chăm sóc con bé thêm một khoảng thời gian nữa.” Lục Tùy Ý lo lắng nói: “Khi nào Chúc Chúc lớn hơn, trưởng thành hơn thì con sẽ đón con bé về.”

Lục Hoài Nhu được hời mà kiêu, ra vẻ già dặn, nói: “Vậy thì ông đây chỉ còn cách chăm sóc con bé thôi.”

Anh chuyển chủ đề: “Cho dù Lục Chúc Chúc ở lại thì hai đứa cũng phải kết hôn. Suy nghĩ cho kỹ càng.”

Lục Tùy Ý lẩm bẩm: “Chuyện kết hôn của tụi con ba đừng quản như việc của Chúc Chúc, để tụi con tự quyết chứ.”

Nghe vậy, Lục Hoài Nhu tức giận, nhưng Lục Chúc Chúc ở đó làm anh kiềm chế lại: “Tôi cũng lười quản anh.”

Chỉ có Lục Tuyết Lăng biết Lục Hoài Nhu tuy miệng cứng cỏi nhưng không thể ngó lơ Lục Tùy Ý, dù sao cũng là con trai ruột của mình, người cha nào mà lại làm lơ chuyện lớn của con mình chứ.

Lục Tuyết Lăng nói: “Tiểu Ý, ý của ba con là kết hôn không phải chuyện nhỏ. Cô hy vọng con đừng kết hôn chỉ để chăm sóc cho Lục Chúc Chúc, Việc này là vô trách nhiệm với bản thân.”

Đường Thiển và Lục Tùy Ý nhìn nhau, nhất thời không biết nói gì.

Lục Tuyết Lăng tiếp tục: “Kết hôn chỉ có một lý do, đó là yêu nhau, và sẵn sàng cùng nhau già đi. Nếu không, tính cách bất đồng khó hòa hợp, con sẽ tùy tiện ly hôn, chuyện này đối với chính mình cũng không có trách nhiệm., cũng sẽ ảnh hưởng đến Chúc Chúc, con nghiêm túc xem xét đi nhé.”

“Bà cô nói đúng đấy ạ!” Lục Chúc Chúc gật đầu: “Ba mẹ đừng vì Chúc Chúc mà miễn cưỡng ở bên nhau.”

Dù sao thì cô bé cũng đã có ông và bà.

Đột nhiên, Lục Tùy Ý thức tỉnh, hiểu rõ rằng thực r aba hắn không thật sự kiểm soát và kiềm chế sự tự do của mình, chỉ mong hắn sống tốt hơn bất cứ ai khác.

“Ba, con và Đường Thiển sẽ nghiêm túc suy nghĩ về chuyện kết hôn. Tụi con sẽ chịu trách nhiệm với bản thân và con gái, ba đừng lo.” Lục Tùy Ý và Đường Thiển đứng dậy rời đi: “Vậy thì ba… Chúc Chúc giao lại cho ba.”

Lục Hoài Nhu xua tay, làm ra vẻ hết cách: “Phiền phức thật mà, hàng tháng nhớ đóng tiền sinh hoạt, tôi không trông con gái miễn phí cho anh đâu.”

“Ba đừng lo, con sẽ trả tiền đầy đủ cho Chúc Chúc.”

Sau khi hai người rời đi, Lục Chúc Chúc ngã lên ghế sô pha, thở dài: “Quả nhiên ở nhà mìnhlà tốt nhất, ghế sô pha đúng là mềm thật, thoải mái quá.”

Lục Hoài Nhu cười nói: “Bây giờ mới biết à.”

“Lục Hoài Nhu, đi, pha một ly trà sữa cho công chúa Chúc Chúc nào, một nửa sữa, 3 phần đường.”

“Nửa sữa, 3 phần đường sao, công chúa có phải hiểu lầm chuyện gì không?” Lục Hoài Nhu đi tới, bế cô gái nhỏ lên: “Đi pha trà cho ông!”

Lục Chúc Chúc nhớ lại cảnh ba mẹ ở nhà chăm chỉ đút bánh, rót nước ép cho mình, nhìn lại Lục Hoài Nhu.

Cô bé thức tỉnh.

Lục Hoài Nhu nhẹ nhàng đá cô bé một cước: “Còn không đi mau!!!”

Lục Chúc Chúc nhận ra hiện thực đẫm máu, lập tức hối hận kêu lên—

“Con muốn về nhà!”

Lục Hoài Nhu cười chế nhạo: “Muốn tới là tới, đi là đi, nghĩ chỗ này của ông là chỗ nào hả?”

Lục Chúc Chúc: …

QAQ