Cháu Gái Của Siêu Sao

Chương 39: Búp bê khiêu vũ với gấu nâu



Edit: Mintt

Beta: Bông

Sau khi kỳ nghỉ hè kết thúc, Lục Chúc Chúc chính thức bước vào năm lớp một. Chương trình học dần đi vào nề nếp, các học sinh cũng bắt đầu tìm hiểu nội dung chương trình học của lớp một.

Trong một năm nay, Lục Chúc Chúc đã có những thu hoạch vô cùng vui vẻ, vượt xa tất cả những ký ức từ trước tới nay của cô bé.

Chẳng mấy chốc đã đến Ngày quốc tế thiếu nhi.

Vào Ngày quốc tế thiếu nhi năm nay, trường học tổ chức cuộc thi tài năng cho các bạn nhỏ và có rất nhiều bạn hăng hái đăng ký tham gia.

Tương Thanh Lâm biết tin đầu tiên, cô bé hứng khởi đi đăng ký.

Lục Chúc Chúc: “Cậu tuyệt quá đi!”

Tương Thanh Lâm: “Đúng đó đúng đó!”

Lục Chúc Chúc: “Mình thực sự bội phục cậu luôn, cậu dũng cảm quá!”

Tương Thanh Lâm vỗ vai cô bé: “Đúng đó đúng đó! Bởi vì mình đã đăng ký giúp cậu rồi!”

Lục Chúc Chúc:!!!

Đây là loại bạn bè gây hại gì vậy trời!

“Mình không biết hát cũng không biết múa, luyện đàn dương cầm cũng chỉ nửa vời thôi, mình biết biểu diễn cái gì đây chứ!”

Dù gì cũng không thể biểu diễn làm đề toán tại chỗ cho mọi người xem được.

Nhưng Tương Thanh Lâm vẫn cố chấp nói: “Chúc Béo, cậu phải có lòng tin, nhìn ông nội cậu bùng nổ trên sân khấu như thể nào đi kìa! Dù gì đi nữa thì mình nhất định phải thấy được buổi biểu diễn xuất sắc của cậu vào ngày quốc tế thiếu nhi mùng 1 tháng 6! Cố gắng lên!”

Lục Chúc Chúc: …

Cậu thật là làm khó con hổ mập [*] là tớ đây quá.

[*] Con hổ mập là một ngôn ngữ mạng phổ biến ý chỉ những người có tính cách như nhân vật Chai-en trong phim Doraemon: bề ngoài thì có vẻ hung dữ nhưng thực chất lại đơn thuần, hiền lành.

Dưới sự mong chờ quá mức của cô bạn xấu Tương Thanh Lâm, Lục Chúc Chúc đành “bắt vịt lên kệ” [*], bắt đầu chuẩn bị cho đêm hội văn nghệ mừng ngày quốc tế thiếu nhi mùng 1 tháng 6.

[*] ‘Bắt vịt lên kệ’ là một từ vựng tiếng trung, là một phép ẩn dụ để chỉ việc bị buộc phải làm một việc mà chắc chắn sẽ không thành công.

Ban đầu, cô bé định lên sân khấu ngâm bài thơ 《Tạm biệt Khang Kiều》của Từ Chí Ma, nhưng sau khi Lục Hoài Nhu nghe xong thì chê: “Ngâm thơ ai mà không biết? Chỉ có ai không có tài năng mới lên sân khấu ngâm thơ thôi.”

Nhưng Lục Chúc Chúc kiên quyết bảo vệ tôn nghiêm của việc ngâm thơ của cô bé: “Không phải đâu, đọc thơ thì mọi người đều biết, nhưng không phải ai cũng có thể đọc thơ hay được đâu!”

Lục Hoài Nhu ngồi dưới giàn nho cầm một chén trà xanh, hờ hững nói: “Ồ vậy luôn.”

Lục Chúc Chúc thấy anh không tin bèn bắt đầu đọc đầy cảm xúc: “Cành liễu vàng ven song; Như nàng dâu trong hoàng hôn; Thân hình nàng in trên mặt nước; Bồng bềnh trong trái tim tôi.” [*]

[*] Trích bài ‘Tạm biệt Khang Kiều’ của Từ Chí Ma, bản dịch của Ngọc Ánh.

Lục Hoài Nhu: “Ngừng, là cô dâu chứ không phải mới lạnh [*]. Ngay cả âm N và L không phân biệt được mà cháu cũng có dũng khí lên sân khấu ngâm thơ, ông ngưỡng mộ nhân tài như cháu luôn đó.”

[*] Chữ tân nương (cô dâu mới) trong tiếng Trung có phiên âm là /xin niang/, còn Lục Chúc Chúc lại phát âm là /xin liang/, mà liang ở đây nghĩa là mát (lạnh), nên Lục Hoài Nhu mới nói cô bé không phân biệt được âm N và L.

Lục Chúc Chúc: “…”

Lục Hoài Nhu nhấp một ngụm trà, khoan thai thở dài: “Dù gì mình cũng là một siêu sao, sao lại có thể có một cô cháu gái ngay cả thơ cũng không thể đọc tốt nhỉ?”

Lục Chúc Chúc bị anh trêu đến mức tức giận giậm chân: “Sao ông có thể tạt nước lạnh lên công chúa Chúc Chúc vậy hả ông nội!”

Lục Tuyết Lăng đi vào sân, xoa đầu nhỏ của Lục Chúc Chúc: “Chúc Chúc, đừng để ý tới ông, con hãy suy nghĩ xem mình muốn biểu diễn tài năng gì đi rồi bà cô dạy con.”

“Con cũng không biết, con đang chuẩn bị ngâm thơ.” Lục Chúc Chúc bĩu môi: “Nhưng Hoài Nhu thúi nói cháu còn chẳng phân biệt được âm N và L.”

“Chuyện không phân biệt được âm N và L cũng không phải mới ngày một ngày hai, vậy thì con đừng biểu diễn ngâm thơ nữa, múa thì sao nào?”

“Nhưng con không biết múa.”

“Không biết thì có thể học mà.” Lục Tuyết Lăng vỗ ngực, tự tin nói: “Bà cô biên đạo cho con, bảo đảm con sẽ là người xinh đẹp nhất trong bữa tiệc mừng ngày Quốc tế thiếu nhi mùng 1 tháng 6 của trường.”

Lục Hoài Nhu cười nói: “Bà cô của con là một trong những dancer hàng đầu cả nước, chỉ đứng sau ông thôi đó.”

“Em biết xấu hổ chút đi, giải thưởng múa của chị còn nhiều hơn của em đó!”

“Đó là vì ông đây phải quay phim, không có thời gian đi lấy giải, nếu không thì chị làm gì có cửa.”

“Ừ ừ!”

Lục Tuyết Lăng lười cãi vã với Lục Hoài Nhu, cô về phòng thay bộ quần áo rộng thùng thình rồi đưa Lục Chúc Chúc đến phòng múa để biên đạo múa cho cô bé.

Lục Tuyết Lăng thực sự là một nhân vật kỳ cựu trong làng múa nước nhà, có không ít chương trình tìm kiếm tài năng và ngôi sao đều mời cô làm biên đạo, và phí biên đạo của cô cũng cao ngất ngưỡng làm cho người ta kinh ngạc.

Trải qua một buổi trưa cải biên và luyện tập, Lục Tuyết Lăng đã dùng bài Ballad 《 Búp bế khiêu vũ với gấu con 》 để biên đạo một điệu nhảy thiếu nhi theo phong cách waltz cho cô bé.

Cân nhắc đến việc Lục Chúc Chúc không có bất kỳ nền tảng vũ đạo nào, cho nên động tác đơn giản dễ bắt đầu, và quan trọng nhất là dễ thương đến mức bất khả chiến bại!

Đến lúc đó, Lục Chúc Chúc mặc bộ đồ ren bánh bèo theo phong cách búp bê, đây cũng là do Lục Tuyết Lăng tỉ mỉ thiết kế.

Nhưng bài múa này tên là 《 Búp bê khiêu vũ với gấu nâu 》, nên tự nhiên phải cần hai người phối hợp mới có thể hoàn thành được.

Búp bê có rồi, gấu nâu thì ở đâu đây?

Ánh mắt mang vẻ trông chờ của Lục Tuyết Lăng và Lục Chúc Chúc đồng thời liếc sangLục Hoài Nhu đang dựa vào cạnh cửa.

Lục Hoài Nhu thầm nghĩ không ổn bèn co cẳng chạy đi, ai ngờ lại bị Lục Tuyết Lăng níu lấy cổ áo kéo trở lại ――

“Nhìn nè, không phải có sẵn gấu con rồi đây sao!”

Lục Chúc Chúc thấy gấu trắng trên vai ông nội đứng thẳng người, ngây ngô nhìn cô bé, đáng yêu quá đi!

“Ông nội con là gấu lớn rồi.”

“Vậy chúng ta đổi ca khúc thành《 búp bê khiêu vũ với gấu lớn 》, bà sẽ làm thêm cho con một đoạn múa vòng vòng và điệu nhẩy valse nữa, cuối cùng Chúc Chúc sẽ có một đoạn solo, vậy là hoàn mỹ!”

“Tốt lắm, cứ quyết định như vậy đi.”

Lục Hoài Nhu khoanh tay, khó chịu nói: “Quyết với định cái gì! Ai quyết định với con! Sao ông có thể nhảy cái điệu nhảy ngây thơ như vậy được.”

Lục Tuyết Lăng biết Lục Hoài Nhu không bỏ được lớp vỏ thần tượng, dẫu sao trước mặt người hâm mộ, anh thức sự yêu dáng vẻ của anh, giả làm người lạnh lùng, hơn nữa tuổi tác còn cao, nếu để người hâm mộ hoặc gia đình ở đối diện thấy anh nhảy điệu nhảy thiếu nhi thì nhất định sẽ bật cười.

“Không muốn thì thôi.” Lục Tuyết Lăng không miễn cưỡng Lục Hoài Nhu: “Lục gia chúng ta là gia đình nghệ thuật, chẳng lẽ còn thiếu vũ công sao!”

Nói xong, cô trở tay gọi một cú điện thoại cho Lục Tùy Ý.

“Tiểu Ý, có rảnh không?”

Lục Tùy Ý đang thương lượng định giá sản phẩm với bên kinh doanh, anh nhận được điện thoại của Lục Tuyết Lăng thì vội vàng đi lên sân thượng, ân cần nói: “Cô tìm cháu ạ, có thời gian ạ!”

“Có thời gian thì tốt, vậy bây giờ đến đây đi.”

“Đến đâu ạ?”

“Đến làm vũ công cho con gái cháu, ngày quốc tế thiếu nhi mùng 1 tháng 6 lên sân khấu biểu diễn.”

Lục Tùy Ý ném hội nghị lại cho trợ lý của anh rồi vội vã lái xe đến nhà họ Lục.

Ngày trước anh vì công việc mà luôn bỏ bê con gái để rồi con gái không gần gũi với anh mà chỉ hòa thuận với ông nội.

Thế nên bất tri bất giác Lục Tùy Ý hối hận không kịp nữa, nên bây giờ chỉ cần con gái cần anh thì anh phải đến ngay lập tức! Không thể trì hoãn một chút nào được!

“Ba!” Lục Chúc Chúc vẫy tay với anh từ cửa kính sát đất trong phòng nhảy trên tầng ba: “Mau lên đây đi! Con đang chờ ba đó!”

“Chờ ba một chút, để ba thay áo rồi lên ngay!”

Lục Tùy Ý lấy áo nỉ vận động của anh ra, nhanh chóng thay trong xe, nhanh chóng chạy đến phòng nhảy.

“Được rồi! Muốn ba nhảy cái gì thì cứ gọi là được.”

Lục Tuyết Lăng kéo Lục Tùy Ý qua, liếc nhìn Lục Hoài Nhu đang tựa vào cạnh cửa, khinh bỉ nói: “Đây mới là có chút dáng vẻ quan tâm nè.”

Lục Hoài Nhu liếc mắt, không nói một từ: “Để nó nhảy đi, để em xem nó nhảy thành cái dạng gì.”

Lục Tùy Ý nghiêm túc học theo động tác của Lục Tuyết Lăng, học suốt hai tiếng, cũng không ngại phiền hà mà tràn đầy thành ý muốn gắn kết quan hệ thân thiết với Lục Chúc Chúc một lần nữa.

Trên nền nhạc valse gốc, Lục Tuyết Lăng tăng thêm một ít động tác hài hước dễ thương nên điệu múa không được tính là quá phức tạp.

Tuy nhiên, Lục Tùy Ý thật sự không có chút thiên phú nhảy múa nào cả, động tác và cơ thể không phối hợp với nhau, nhiều lần dẫm phải chân Lục Chúc Chúc, dẫm trúng khiến cho tiểu nha đầu gào khóc kêu lên  ―

“Đau quá đi!”

“Ba ngốc, sao lại dẫm trúng rồi!”

Lục Hoài Nhu khoanh tay, mặt đầy vẻ ghét bỏ nhìn Lục Tùy Ý.

“Sinh ra một đứa con trai ngu ngốc không thể phối hợp chân tay như vậy, đúng là làm hổ thẹn với danh hiệu ‘vũ vương Châu Á ‘ của em mà.”

Lục Tuyết Lăng: “Em đừng có đắc ý, có chị dẫn dắt nó, ngày mai sẽ thành nam vũ công tiêu chuẩn ngay thôi.”

“Ồ ồ, trong mơ thì cái gì cũng có.”

Sự thật chứng minh, cha bạn vẫn là cha bạn, không người nào có thể hiểu bạn hơn cha được.

Vốn Lục Tuyết Lăng ký thác kỳ vọng rất lớn với Lục Tùy Ý. Cô nghĩ nếu không có bánh mì bơ thì thôi bánh bao cũng được, ai ngờ cái dáng vẻ cứng ngắc vụng về này của Lục Tùy Ý, đừng nói là bánh bao, ngay cả con nít cũng không bằng.

Nếu để như vậy mà lên sân khấu, cô cũng ngại nói đây là do Lục Tuyết Lăng biên đạo.

“Hay là... suy nghĩ lại đi?”

Rốt cuộc Lục Tuyết Lăng vẫn phải hạ mình, đi đến bên cạnh Lục Hoài Nhu, nói: “Mỗi năm cháu gái em cũng chỉ trải qua một lần quốc tế thiếu nhi mà thôi, em lên sân khấu làm bạn nhảy với con bé, đó sẽ là cảnh tượng tuyệt biết bao.”

“Không phải chị nói Lục gia chúng ta là gia đình nghệ thuật, không thiếu vũ công sao.”

Lục Tuyết Lăng nhìn Lục Tùy Ý đứng trước gương, anh đã hoàn toàn quên động tác, toàn phát huy tùy ý, tăng thêm rất nhiều động tác múa không giải thích nổi lại vô cùng xấu xí.

Cô xoa xoa khóe mắt: “Được được được, chị thu lại câu nói vừa nãy, nhà chúng ta trừ ‘vũ vương Châu Á ‘ Lục Hoài Nhu trình độ cao ra thì hỏi còn có ai nữa!”

Lục Hoài Nhu là một người thích mềm không thích cứng, thỏa mãn nghe lời khén, đang muốn tỏ vẻ kiêu ngạo để đồng ý với cô thì ngay lúc này anh nhận được lịch trình do Allen gửi đến, lễ trao giải Starlight Awards sắp tới bị hoãn đến tối ngày mùng 1 tháng 6.

Lục Hoài Nhu giơ điện thoại lên, danh chính ngôn thuận nói: “Xin lỗi, em có một buổi lễ trao giải.”

Lục Tuyết Lăng thấy đó là lễ trao giải Starlight Awards thì cũng không miễn cưỡng anh nữa. Dẫu sao, lễ trao giải Starlight Awards đối với diễn viên mà nói thì cũng có thể coi như là cung điện với vinh dự cao nhất.

Lục Hoài Nhu và Dương Kéo đã đấu với nhau bởi vì giải Starlight Awards nhiều năm rồi, năm nay lại là năm cả hai gặt hái được nhiều tác phẩm hay nên họ đều quyết phải giành được giải Ảnh đế cho bằng được.

Lục Tuyết Lăng không nói thêm gì nữa, chỉ thở dài nói với Lục Tùy Ý: “Tối nay tập thật giỏi cho cô, nhảy không tốt thì không được ăn cơm tối!”

Lục Tùy Ý nhếch mép nói: “Cô vậy là quá độc ác.”

“Lên sân khấu làm trò cười cho thiên hạ, mất mặt cũng không phải cô, mà là con gái ruột cháu đó!”

Lục Tuyết Lăng cho họ thấy cô là một người thầy nghiêm khắc đến mức nào, cô liên tục tập đi tập lại cho Lục Tùy Ý.

Ngược lại Lục Tùy Ý cũng rất phối hợp, dẫu sao anh muốn xoay chuyển trái tim của con gái thì nhất định phải nghiêm khắc với chính anh mới được.



Buổi chiều ngày quốc tế thiếu nhi mùng 1 tháng 6, cách thời gian biểu diễn còn không tới hai tiếng, tất cả các bạn nhỏ đều tụ tập phía sau khán đài chuẩn bị hóa trang.

Lục Tuyết Lăng tự mình ra tay, cho Lục Chúc Chúc hóa thành một người xinh đẹp với trang phục múa.

Kỹ thuật trang điểm của cô đứng nhất, so với các bạn nhỏ xung quanh đắp trên mặt hai cái đèn lồng màu đỏ gắn thêm cái nốt ruồi mỹ nhân thì lối trang điểm nhẹ nhàng của Lục Chúc Chúc lại rất khác biệt, cô khoác trên mình cái váy ren bánh bèo, làn da trắng nõn càng trắng hơn.

Các bạn nhỏ xung quanh cũng không nhịn được len lén quan sát cô bé.

Không biết còn tưởng rằng là búp bê xinh đẹp nhảy từ kệ xuống chạy ra ngoài đó!

“Oa! Chúc Béo, hôm nay cậu xinh đẹp quá đó!” Tương Thanh Lâm khoa trương nói: “Không nói cái khác, cậu trang điểm lên hoàn toàn khiến tất cả các bạn khác không thể so bằng!”

Lục Chúc Chúc cười hì hì: “Bà cô trang điểm cho mình đó.”

“Hâm mộ thật đó, không hổ là chị Tuyết Lăng.”

Trương Hổ thấy Lục Chúc Chúc hôm nay đẹp như vậy, khuôn mặt nhỏ bé hơi ửng đỏ, nói chuyện có hơi lắp ba lắp bắp, chưa nói được mấy câu đã co cẳng chạy.

“Trương Hổ sao thế?” Lục Chúc Chúc hỏi: “Mình dọa cậu ấy à?”

Tương Thanh Lâm nhún vai: “Cũng có thể là do trai thẳng không biết thưởng thức đó.”

Lục Chúc Chúc không để ý tới Trương Hổ nữa, hỏi Tương Thanh Lâm: “Tối nay bọn anh Cảnh Tự có đến xem đêm hội quốc tế thiếu nhi không?”

Tương Thanh Lâm lắc đầu: “Hình như từ lớp bốn trở lên không thể xem buổi biểu diễn ngày Tết thiếu nhi nữa, hơn nữa trong khán phòng nhiều phụ huynh như vậy, cũng không thể ngồi được nhiều người.”

“Thì ra là vậy.”

Bất tri bất giác, anh Cảnh Tự cũng đã học lớp bốn rồi, thời gian trôi qua nhanh thật.

Lục Chúc Chúc đi lên hội trường diễn tập, vào lúc này buổi biểu diễn còn chưa bắt đầu, đã có không ít phụ huynh ngồi dưới sân khấu, đến cổ vũ cho con cái của họ.

Lục Chúc Chúc chỉ liếc mắt một cái đã thấy Cảnh Tự trong đám người, cậu xách theo một cái ghê đẩu có thể gập nhỏ lại, đứng chen chúc trong lối vào.

Lục Chúc Chúc xách váy bồng bềnh, chạy chậm về phía cậu: “Anh Cảnh Tự, họ nói từ lớp bốn trở lên không thể tham gia đêm hội được, sao anh lại tới?”

Cảnh Tự giấu ghế đẩu nhỏ ra sau lưng, mặt không đổi sắc nói: “Ồ, đi ngang qua, nên vào xem một chút.”

“Vậy... em phải đi diễn tập ngay rồi, anh ở lại xem một chút nhé.”

“Để coi thời gian của anh đã.”

Cảnh Tự đánh giá cô gái nhỏ, da cô bé trắng nõn như sữa bò, môi đỏ thắm, trên người mặc váy ren ngọt ngào, trông như búp bê, vô cùng dễ thương.

Cậu ánh mắt lại, bên tai nóng lên.

Sau lưng, Lục Tuyết Lăng đang gọi Lục Chúc Chúc.

“Bà cô của em gọi em rồi, em đi trước đây.”

“Ừ.”

Cảnh Tự thu lại ánh mắt tìm thấy một khoảng trống bên cạnh lối đi, trên hành lang bèn ngồi xuống.

Lục Tuyết Lăng hỏi Lục Chúc Chúc: “Anh trai nhỏ đẹp trai kia là bạn con à?”

“Đây là anh Cảnh Tự nhà hàng xóm nhà mình mà, bà cô không nhận à.”

“Ôi, đúng là không nhận ra được, chàng trai nhỏ đang phát triển, khuôn mặt cũng tuấn tú, nếu trưởng thành rồi, chỉ sợ còn đẹp trai hơn ông nội con.”

Có lẽ mỗi ngày đều nhìn thấy, ngược lại Lục Chúc Chúc không có cảm thấy Cảnh Tự thay đổi nhiều bao nhiêu, chẳng qua là dáng người cao hơn, càng cao hơn thôi.

Hoa hồng nhỏ của cô vẫn luôn xinh đẹp.

Lục Tuyết Lăng lại đặc biệt cảm thấy hứng thú với quan hệ giữa Cảnh Tự và Lục Chúc Chúc, cười nói: “Cậu ấy đến xem cháu biểu diễn à?”

“Không ạ, anh ấy nói là đi ngang qua.”

“Đứa nhỏ ngốc này, cậu ấy nói đi ngang qua thì cháu sẽ tin à.” Lục Tuyết Lăng chọt vào đầu cô gái nhỏ: “Con thấy ai đi ngang qua mà còn mang theo ghế chưa.”

Lục Chúc Chúc quay đầu ngắm nhìn Cảnh Tự, một mình cậu co quắt ngồi trong một góc trên ghế đẩu, trông có hơi đáng yêu.

Ban đầu, Lục Chúc Chúc không cảm thấy quá khẩn trương, nhưng vào lúc Cảnh Tự cố ý sang đây xem cô bé thì khiến cho cô bé không yên.

Trong buổi tổng duyệt cuối cùng vào buổi chiều, Lục Tuyết Lăng đứng trước sân khấu, không ngừng lắc đầu sụp đổ.

Có thể thấy, Lục Tùy Ý đã cố gắng hết sức của anh, mỗi một bước, mỗi một động tác cũng rất cẩn thận, rất sợ phạm phải lỗi hoặc dẫm phải Lục Chúc Chúc.

Nhưng càng như vậy, động tác của anh càng thêm cứng ngắc, chỉ nhìn Walts và vòng vòng đến khi kết thúc, đã không còn là 《 búp bê khiêu vũ với gấu con 》nữa, mà đã biến thành như thể 《búp bê khiêu vũ với người máy 》.

Nhìn gớm quá đi!

Ai mà ngờ được một vị vua như Lục Tuyết Lăng lại mang theo một cái đồng thau không thể động đậy cơ chứ!

Sau một buổi tổng duyệt, Lục Tùy Ý mặc bộ quần áo gấu nâu dày cộm, đầu đầy mồ hôi, ngay cả tóc mái cũng ướt đẫm: “Cô, thế nào, khả năng múa của cháu có thể giành hạng nhất không?”

Lục Tuyết Lăng: “Gần gũi nhau trước, tranh giải thì để sau đi.”

Lục Tùy Ý:...

Đừng nói đến người biết múa cũng không nhìn nổi, ngay cả các bạn nhỏ không biết múa cũng không nhịn được len lén chế nhạo Lục Chúc Chúc, những bước nhảy của “gấu con” vụng về quá!”

Đến Đường Thiển ở hậu trường cũng không nhịn được oán trách Lục Tùy Ý: “Sao anh đần vậy chứ, nhảy một điệu cũng nhảy không tốt.”

Lục Tùy Ý áy náy nói: “Anh vốn không có thiên phú nhảy múa mà.”

Lúc mười bảy mười tám tuổi cũng có công ty nhìn trúng giá trị nhan sắc của Lục Tùy Ý, muốn ký hợp đồng nghệ sĩ với anh, vào nhóm nghệ sĩ nam phát triển. Ai ngờ sau khi đối phương nhìn thấy anh nhảy mộ đoạn nhảy đường phố thì quả quyết bỏ đi cái ý niệm đó.

“Anh đúng là quá ngốc mà, nhất định tối nay Chúc Chúc phải làm trò cười cho thiên hạ cho xem.”

Lục Tùy Ý bất mãn: “Em muốn thì lên mà làm, chỉ biết nói thôi.”

“Nếu không phải cần đàn ông thì em cũng lên làm!” Đường Thiển nói: “Em cũng có nền tảng múa hiện đại, nhất định có thể giúp Chúc Chúc giành một giải tối nay.”

Lục Tùy Ý cười nhạt: “Nói phét thì ai mà chẳng biết.”

Lục Chúc Chúc thấy ba mẹ sắp cãi vã thì vội vàng nói: “Không sao, quan trọng là tham dự, có lấy được giải không cũng không thành vấn đề.”

Thật ra thì ba đã chịu bỏ ra thời gian giúp cô bé luyện múa và tham gia tranh giải thì cũng đã khiến cô bé thỏa mãn lắm rồi.

“Được rồi, chúng ta quan trọng tham dự thôi.”

Lục Tuyết Lăng cũng là một người biết nhìn người, dẫu sao cũng đã trải qua nửa đời chìm nổi trong giới giải trí, tính tình cũng tự do thoải mái, sẽ không quá coi trọng danh dự: “Tối nay cứ việc chơi một trận đi.”

“Vâng!”

Đêm hội dưới ánh sao, ánh sáng chói lòa.

Lục Hoài Nhu ngồi ở hàng khách quý chính giữa, vị trí của anh tình cờ được sắp xếp cùng chỗ với Dương Kéo

Hiện trường livestream lập tức bùng nổ ――

“A a a, tôi có thể nhìn thấy hai người ở cùng một khung hình trong cuộc đời của tôi sao.”

“Đột nhiên nghĩ giữa họ đã xảy ra chuyện gì.”

“Tối nay không biết ai có thể tháo xuống vương miện ảnh đế nhỉ.”

“Anh cố gắng lên, dâu tây vĩnh viễn ở đây!”

“Anh ơi, Dương Mai cũng ở đây!!!”

“Còn nói nữa à, bất luận là về kỹ năng diễn xuất hay khí chất thì anh Dương Kéo nhà chúng ta cũng đánh bay Lục Hoài Nhu.”

“Đúng đó, bàn về bản lĩnh mở mắt nói dối thì cũng không ai có thể so với fan nhà các người.”

“Oai, alo 120, ở đây có người mù mắt nè.”

...

Trong khi fan hai nhà cãi nhau kịch liệt trong phòng livestream, ở ngoài Dương Kéo nhìn thấy Lục Hoài Nhu thì mỉm cười bắt tay với anh: “Thầy Lục, chào ngài, rất hân hạnh được gặp ngài.”

Lục Hoài Nhu không có biểu cảm gì, chỉ nhẹ nhàng bắt tay với anh ta.

Chỉ với tương tác nhỏ như vậy, fan hâm mộ lại nổ tung lần nữa ――

Dâu tây ――

“Dương trà xanh đúng là dương trà xanh! Một chữ ‘ngài’, trực tiếp kéo xa tuổi tác giữa anh ta và Lục Hoài Nhu!”

“Chỉ chênh lệch có sáu tuổi, mà lại dùng ngài! Tức chết mất!”

Dương Mai ――

“Xin lỗi, đây là do lễ phép có được không.”

“Giang tinh ở khắp nơi, với nhà này thì có rất nhiều.”

...

Sau khi ngồi xuống, Dương Kéo luôn tìm cơ hội nói chuyện phiếm với Lục Hoài Nhu, nhưng Lục Hoài Nhu rất thận trọng, anh luôn duy trì thái độ lễ phép mà hời hợt, chỉ nhẹ nhàng đáp lại.

Ngược lại anh rất tò mò, sao Dương Kéo lại đột nhiên nhiệt tình với anh như vậy. Ai mà ngờ đề tài của cái người này hầu như chỉ xoay quanh cháu gái anh.

Dương Kéo: “Cháu gái ngài đúng là rất đáng yêu.”

Lục Hoài Nhu: “Đúng là khá dễ thương.”

Dương Kéo: “Có thời gian có thể hẹn đi chơi với nhau được không, tôi sẽ chuẩn bị quà cho con bé.”

Lục Hoài Nhu: “Việc học của nó bận rộn, không có thời gian đâu. Nó chuẩn bị thi vào trường đại học cấp bốn này, kỳ TOEFL, IELTS cấp 6 này và phỏng vấn Hàng không vũ trụ quốc gia nữa.”

Dương Kéo: “...”

Nhìn thấy căn bản Lục Hoài Nhu không muốn nói chuyện phiếm với anh ta, Dương Kéo trầm mặc mấy phút, nhưng vẫn không nhịn được tò mò trong lòng ――

“Tiền bối, cháu gái ngài tên là Lục Chúc Chúc đúng không, là cô bé hôm trước tôi đưa đến đồn cảnh sát đúng không?”

Lục Hoài Nhu: “Không phải.”

Dương Kéo: “Tôi còn nhớ con bé còn đến xem buổi lễ ra mắt của tôi.”

Lục Hoài Nhu: “Tất nhiên là không thể nào rồi, anh nhớ nhầm rồi, con bé không theo đuổi thần tượng đâu.”

Dương Kéo hơi thất vọng: “Vậy à, tôi nhớ chắc là con bé mà, lúc ở lễ ra mắt, con bé còn nói con bé là fan hâm mộ của tôi, xem ra là nhận lầm rồi.”

Lục Hoài Nhu nở nụ cười nghề nghiệp giả dối: “Ừm, có tôi đây, con bé không tài nào hâm mộ người khác được nữa đâu.”

“Nói cũng phải.” Dương Kéo ôn hòa nói: “Dẫu sao ngưỡng mộ ông nội mới là đúng nhất.”

“Dĩ nhiên rồi.”

Ngay tại lúc này, Allen mặc âu phục giày da đi đến đưa cho Lục Hoài Nhu một danh sách. Anh ta thấy Dương Kéo thì lấy cuốn sổ nhỏ từ trong túi xách của anh ta ra, đưa cho Dương Kéo: “Kéo ca, ngài có thể ký tên không?”

“Dĩ nhiên là không thành vấn đề.”

Lục Hoài Nhu hung hăng trợn mắt nhìn anh ta.

Trợ lý nhà anh xin chữ ký đối thủ, đúng là chẳng có tiền đồ gì cả!

Cảm nhận được ánh mắt muốn giết người của ông chủ, Allen không biết giải thích làm sao: “Hoài gia, anh đừng nhìn tôi, đây do vị tiểu tổ tông nhà anh đã giao phó, nhất định phải có được chữ ký của Dương Kéo cho cô bé, còn muốn chữ ký hơn mười lăm ký tự nữa.”

Dương Kéo cười hỏi: “Là cháu gái của Lục tiền bối à?”

Allen: “Còn không phải ư, con bé rất thích anh! Còn nói phải lấy anh làm gương, mỗi ngày đều lẩm bẩm muốn ông nội xin chữ ký giúp con bé, sao vậy, Hoài gia không nói gì ạ?”

“Anh ấy... Không nói.”

Allen: “Haiz, Hoài gia cũng cẩn thận quá đó.”

Lục Hoài Nhu:...

Dao của tôi đâu rồi?