Cháu Gái Của Siêu Sao

Chương 40: Bỏ quyền đề cử



Lễ trao giải Tinh Quang còn chưa bắt đầu, gương mặt Lục Hoài Nhu đã đem xám xịt, không nói một lời nào.

Allen đánh giá gương mặt của Lục Hoài Nhu, im thin thít, bắt đầu lo lắng về tiền lương kỳ này của mình.

Kỳ này sóng gió đã phủ lên đầu ông chủ của anh ta, anh ta cũng đừng mong mình yên ổn.

Dương Kéo ngồi bên cạnh thì lại đang có tâm trạng tốt, vui vẻ nói: “Tôi cũng muốn có cháu gái.”

Lục Hoài Nhu liếc nhìn anh ấy: “Cậu biết muốn có cháu gái thì đầu tiên phải làm gì không?”

Dương Kéo khó hiểu: “Cái gì.”

“Phải có con trai trước.”

“…”

Dương Kéo im lặng vài phút, sau đó nói tiếp: “Nếu như tôi có một đứa cháu gái dễ thương như Chúc Chúc, thì chắc chắn tôi sẽ ở nhà chơi với cô bé cả ngày.”

Lục Hoài Nhu: “Có được rồi thì đừng có hối hận, chỉ làm náo loạn cuộc sống của cậu thôi, thà làm việc cật lực còn hơn.”

Dương Kéo: “Thật ra thì phải đến độ tuổi đó chúng ta mới biết được. Dù có làm việc chăm chỉ đến đâu thì sự nghiệp cũng không có hồi kết, nhưng gia đình là mái ấm duy nhất. Gia đình chính là bến đỗ cho tâm hồn mệt mỏi của mình đấy. Đàn anh Lục, anh nghĩ sao.”

Khóe miệng Lục Hoài Nhu giật giật.

Fan Dương Kéo gọi Dương Kéo là “(cục phát) hooc môn di động” nhưng giờ này Lục Hoài Nhu thấy đừng gọi là hooc môn nữa là đổi thành “canh gà cho tâm hồn di động” luôn đi.

Phải nói rằng Lục Hoài Nhu là người luôn coi sự nghiệp là toàn bộ cuộc đời của mình, cho đến khi Lục Chúc Chúc bước vào cuộc đời anh. Ngày nào cũng quay phim, đến trường quay, ngay cả thời gian cho bản thân cũng không có chứ đừng nói chi đến gia đình.

Sự xuất hiện của Lục Chúc Chúc buộc anh phải sống chậm lại và quan tâm đến cuộc sống của người khác đến từng chi tiết, từ việc đi học đến việc học thêm, đến cơm ăn áo mặc và mọi thứ anh cần phải lo lắng, bởi nếu anh mặc kệ thì chẳng ai quan tâm.

Lúc đầu, anh chỉ chăm sóc cô bé vì tinh thần trách nhiệm, nhưng sau này, cô gái nhỏ dường như đã trở thành một phần không thể thiếu trong cuộc sống của anh.

Cảm giác được người khác dựa dẫm và cần mình… thật tuyệt.

Lục Chúc Chúc giống như như một tia sáng trên trời xuất hiện trong thế giới hỗn loạn của anh. Từ đó, con đường phía trước rõ ràng, vạn vật thức tỉnh.

Ngay khi Lục Hoài Nhu đang chìm trong suy nghĩ, người dẫn chương trình đã lên sân khấu và công bố các ứng cử viên cho danh sách rút gọn nam diễn viên chính xuất sắc nhất năm nay.

Không có gì bất ngờ, Lục Hoài Nhu và Dương Kéo đều có tên trong danh sách đề cử.

Cả hai đều có những tác phẩm ăn khách, gây tiếng vang, doanh thu phòng vé năm nay, và lượng bình chọn trực tuyến luôn bằng nhau.

Hai người dẫn chương trình đang trêu đùa nhau trên sân khấu, cùng đoán xem vương miện Ảnh đế của Tinh Quang năm nay sẽ là ai.

Từ những câu nói của họ, có vẻ như năm nay sẽ phân thắng bại, có người thắng và kẻ thua, chỉ có một ngôi vị Ảnh đế, Dương Kéo và Lục Hoài Nhu sẽ phải tranh nhau.

Hai người dẫn chương trình tiết lộ mập mờ làm khan giả hồi hộp. Trên internet, khán giả đang rất sốt ruột —

“Hai người đừng nói nhảm nữa, mau thông báo có được không!”

Đằng nào cũng phải công bố, thôi công bố nhanh mẹ nó luôn cho nhờ!

“Tôi đã chuẩn bị pháo sẵn rồi đấy.”

….

Trong khi hai người dẫn chương trình còn đang thông báo kết quả, điện thoại của Lục Hoài Nhu rung lên, nhận được tin nhắn của Lục Tuyết Lăng.

Cô gửi cho anh một đoạn video Lục Chúc Chúc đang diễn tập —

“Hello Nhu Nhu, tụi chị đang live stream. Hahaha, con trai em ngốc thật đó, biến điệu Waltz tao nhã thành kịch hề hước rồi. May mà tinh thần của Chúc Chúc cũng không tệ lắm, con bé bảo không quan trọng, quan trọng là có tham gia là được rồi, vậy nên em đừng căng thẳng, con bé không đạt giải thì thôi.”

Lúc này Lục Chúc Chúc đang mặc váy bánh bèo cũng đưa khuôn mặt nhỏ nhắn của mình vào màn hình: “Ông nội ơi! Tuy ông nội 99% không thể đánh bại anh Dương Kéo, không thể nhận giải Ảnh đế, nhưng ở nhà chúng ta, trong tim Chúc Chúc, ông là một siêu sao! Ông đừng buồn nha, để con xoa đầu cho ông.”

Lục Hoài Nhu: ….

Rất tuyệt vời, xin cảm ơn!

Đoạn video không dài, người dẫn chương trình còn đang nói mà đoạn video đã hết.

Mặc dù cô gái nhỏ không thể nói lời hay ý đẹp, nhưng trong lòng Lục Hoài Nhu vẫn thấy ấm áp lạ kỳ.

Không biết cô gái nhỏ là thật lòng hay chỉ đang an ủi, nhưng câu nói “Luôn là siêu sao của con” đã khiến anh ấm lòng.

Đôi khi Lục Hoài Nhu còn nghi ngờ rằng chính mình đã yêu thương cô gái nhỏ quá mực rồi.

Video tiếp theo Lục Tuyết Lăng gửi cho anh là một cảnh quay tập nhảy thật sự, âm nhạc vang lên —

“Búp bê và gấu con đang khiêu vũ, nhảy nào nhảy nào, chúng nó nhảy vòng tròn, nhảy nào nhảy nào, một bước hai bước…”

Đoạn video ngắn hơn 1 phút nhưng Lục Tùy Ý đã giẫm lên chân Lục Chúc Chúc đến ba lần, động tác của hắn cũng cứng ngắc, hành động như một đứa thiểu năng khi cô giáo gọi trả lời bài.

Bởi vì bị ba giẫm lên chân nên Lục Chúc Chúc nhăn mặt như gặp phải tai nạn, cũng không thèms sửa.

Đến mức độ này thì đã có vấn đề ở chỗ bắt thứ tự rồi, cứ cái trình độ như vậy thì Lục Hoài Nhu đã tưởng tượng ra cảnh 2 ba con bị người ta cười chê trên sân khấu.

Quả thật là không cần nhìn cũng biết.

Lúc này, Dương Kéo lại lên tiếng —

“Đàn anh Lục, anh đừng nhìn dáng vẻ cạnh tranh của chúng ta như thế này nữa. Thế nào không quan trọng, kết quả cũng không có gì to tát, Thật ra mà nói, nếu không tranh thắng thua thì chúng ta làm gì phải ngồi ở đây nhỉ.”

Lục Hoài Nhu cảm thấy Dương Kéo đang giả vờ giả vịt. Nhưng lời anh ấy nói cũng có đúng.

Không tranh giành thắng thua, tại sao phải ngồi đây;

Không tranh giành thắng thua, sao phải khổ luyện ngày đêm;

Không tranh giành thắng thua thì lên sân khấu làm gì?

Người dẫn chương trình còn chưa công bố nhưng đã thấy Lục Hoài Nhu đứng dậy, băng qua lối đi, bước ra khỏi khán đài.

Allen cố kéo anh lại nhưng không được —

“Hoài gia, anh đi đâu vậy! Kết quả vẫn chưa công bố kia mà! Đừng vội lên sân khấu. Nếu không phải anh thì nhục chết với cư dân mạng đấy!”

Lục Hoài Nhu phớt lờ lời khuyên của Allen, anh đi thẳng lên sân khấu.

Hai người dẫn chương trình hiển nhiên không ngờ lại xảy ra một màn kịch tính như vậy, nhất thời không biết nên phản ứng thế nào.

“Anh Lục, chuyện này… anh đây…”

Lục Hoài Nhu bỏ qua bọn họ, đi tới trước micro, trầm giọng nói: “Xin lỗi, tôi có một chuyện quan trọng phải làm ngay. Cho nên Ảnh đế Tinh Quang nắm nay, tôi tuyên bố bỏ quyền đề cử.”

Ngay sau khi dứt lời, các nghệ sĩ có mặt đều vô cùng sửng sốt.

Sau vài giây, cư dân mạng bùng nổ —

“Cái gì đó?”

“Có phải tôi nghe nhầm không, Lục Hoài Nhu muốn bỏ quyền đề cử sao?”

“Hay là nhận thua vì không đủ tự tin.”

“Lầu trên không hiểu Lục Hoài Nhu rồi, anh ấy hiếu thắng lắm đó, không có lúc nào tự nhận thua đâu.”

“Nói cách khác là anh ta bành trướng để che giấu việc anh ta thiếu tự tin.”

“Không biết tại sao anh ấy lại bỏ quyền.”

“Lấy cớ, lấy cớ cả, không thể thua nổi đâu!”

….

Lục Hoài Lễ không thèm đếm xỉa đến những ánh mắt và tin đồn của người khác, anh bước ra khỏi tòa nhà Tinh Quang, tài xế cho xe chạy qua, dừng lại ở ngã tư để đợi anh.

Sau khi lên xe, Lục Hoài Nhu nói với tài xế: “Đi thôi.”

Trên đường đi, Dương Kéo gọi anh:

“Đàn anh Lục, anh sao vậy! Anh như vậy… làm tôi rất xấu hổ.”

Lục Hoài Nhu: “Cậu nói đúng.”

Dương Kéo:?

Lục Hoài Nhu: “Thắng thua rất quan trọng.”

Dương Kéo: “Vậy sao anh bỏ quyền đề cử?”

Lục Hoài Nhu: “Tôi thì có thể thua, nhưng con bé thì không.”



Buổi chiều tổng duyệt, Ninh Dung Nhi mặc chiếc váy đen ngắn, nhảy điệu thiên nga dành cho trẻ em.

Cô bé có một số kỹ năng vũ đạo cơ bản, mặc dù biểu diễn của cô bé không đặc biệt xuất sắc, nhưng so với những đứa trẻ không có nền tảng thì cũng khá.

Mọi người đều đoán rằng Ninh Dung nhi sẽ thắng chắc.

Buổi tối tám giờ, cuộc thi chính thức bắt đầu, tiết mục của Lục Chúc Chúc được xếp ở giữa. Trước khi cuộc thi bắt đầu, Lục Tùy Ý mặc đồ hóa trang lông gấu màu nâu, lúng túng đứng ở hàng ghế đầu để xem các đối thủ.

“Không phải là thi tài năng à? Sao lại ngâm thơ?”

“Bạn học nhỏ này… sao lại vừa khóc vừa múa vậy chứ?”

“Ai da, điệu nhảy này chắc nhảy tụt quần.”

Lục Tuyết Lăng kéo tai hắn vào hậu trường: “Con còn mặt mũi đi nhận xét mấy người khac hả! Xem con đang nhảy cái gì đi này!”

“Con… đâu có.” Lục Tùy Ý lo lắng nói: “Cô xem đứa nhỏ vừa khóc vừa múa lúc nãy đi, cười chết. Tiết mục của con với Chúc Chúc đương nhiên sẽ không tồi rồi.”

“Con chỉ có kém chứ không tồi!”

“Cô… quá cầu toàn rồi đấy. Mấy đứa nhỏ thi chỉ cần can đảm thôi là đủ rồi. Chỉ cần chúng ta đủ tự tin và giữ vững đà tiến lên thì vị trí thứ nhất sẽ không là vấn đề gì!”

Lục Tuyết Lăng đỡ trán.

Lục Túy ý, con lấy cái sự tự tin này ở đâu ra vậy. Lương Tĩnh Như sao

Lục Tùy Ý đã cố gắng hết sức, nhưng năng lực có hạn, ông trời sẽ không coi trọng miếng ăn này.

“Lục Tùy Ý, cô cảnh cáo, lên sân khấu không được làm bậy, không được phép tự do chơi đùa.”

“Được thôi ạ, lên sân khấu con sẽ cố gắng… cố gắng không mắc sai lầm hay làm cô cháu xấu hổ.”

Lục Tuyết Lăng thực sự xấu hổ: “Sớm biết kỹ năng của con như vậy thì cô đã cho con bé nhảy solo rồi, đêm nay ngôi sao 1/6 của Chúc Chúc đã bị con phá rồi.”

“Ơ, nhưng quan trọng là có tham gia rồi mà.”Lục Tùy Ý chỉ có thể tự an ủi mình như thế này: “Ý định ban đầu của ngày 1/6 là để tụi nhỏ độc diễn mà, không cho phép phụ huynh đi cùng. Bây giờ con đã đi với Chúc Chúc rồi, đã hơn cả mong đợi. Cho nên xếp hạng không quan trọng.”

Lục Tuyết Lăng chế nhạo: “Thật sự lươn lẹo.”

Lục Tùy Ý quay đầu lại hỏi Lục Chúc Chúc: “Bé Lục, con cũng thấy đúng đúng không?”

Lục Chúc Chúc đang khoanh tay tập múa vòng tròn: “Bà cô nói đúng ạ!”

Lục Tùy Ý: “Con có thèm nghe ba nói đâu, suốt ngày chỉ “Bà cô nói đúng”, quá vô phép tắc!”

Lục Chúc Chúc còn đang cố nhảy lên, sau đó cúi đầu, thở gấp: “Ba nói đúng ạ. Thứ hạng không quan trọng, quan trọng là có tinh thần tham gia.”

Lục Tuyết Lăng đi tới, lấy khăn giấy ra lau mồ hôi cho cô bé: “Thứ hạng không quan trọng vậy sao con còn cố tập mấy động tác khó như vậy?”

“Bởi vì đã lên sân khấu mà ạ.” Lục Chúc Chúc đỏ mặt nói: “Ông nội nói, phải trân trọng từng cơ hội biểu diễn trên sân khấu, cho dù chỉ có một khán giả, cũng phải cố gắng hết sức để trình diễn tốt nhất, hoàn hảo. Phải làm như thể một nghệ sĩ, hơn thế nữa là với tư cách của một con người. “

Lục Tuyết Lăng cười nói: “Đúng vậy, ông nội còn là người nghệ sĩ chân chính.”

Lục Tùy Ý hơi xấu hổ.

Nhìn thấy Lục Chúc Chúc chăm chỉ, hắn cảm thấy… có lẽ để cô gái nhỏ ở nhà ba hắn là đúng đắn.

Ngay cả bản thân anhắnh cũng không tự tin nói rằng có thể cho cô bé một nền giáo dục gia đình tốt nhất. Nhưng hắn tin rằng Lục Hoài Nhu có thể.

Suy cho cùng, người mà hắn ngưỡng mộ nhất từ ​​nhỏ chính là ba hắn. Ngay cả khi có những rạn nứt trong mối quan hệ sau này, nó không bao giờ ảnh hưởng đến sự tôn trọng ấy.

Thời gian biểu diễn sắp tới, Lục Chúc Chúc ngừng tập nhảy, ngồi trên ghế chờ, hồi hộp lẫn lo lắng chờ đợi.

“Ba ơi, con muốn đi vệ sinh.”

“Không phải con vừa mới đi sao.”

“Con muốn đi…”

Lục Tùy Ý vỗ vai cô bé: “Con quá căng thẳng rồi, những lúc vậy thì sẽ muốn đi vệ sinh.”

Lục Chúc Chúc nhắm mắt hít sâu một hơi.

Vẫn hồi hộp quá.

Suy cho cùng thì đây là lần đầu tiên cô bé biếu diễn trên sân khấu, trước nhiều bạn bè, phụ huynh, và cả anh Cảnh Tự…

Lỡ như bị ngã thì làm sao…

Không, không phải là lỡ, mà là hoàn toàn chắc chắn, ba lúc nào cũng tập sai nên chắc chắn sẽ bị ngã!

Lục Chúc Chúc thở dài.

Sau khi nhận thức được điều đó, cô bé chỉ có thể dựa vào dũng khí của mình để mà liều mạng.

Ngay sau đó, người dẫn chương trình đã gọi tiết mục “Búp bê Barbie và gấu bông” chuẩn bị.

Lục Chúc Chúc hít sâu một hơi, nắm tay Lục Tùy Ý đi lên sân khấu.

Ninh Dung Nhi mới vừa bước xuống sân khấu, đi ngang qua cô bé, tự tin nói: “Chiến thắng 1/6 này nhất định sẽ thuộc về mình.”

Lục Tùy Ý không phục: “Ồ, bé con này, ai cho con dũng khí như vậy, Lương Tĩnh Như hả.”

Ninh Dung Nhi: “Chính là hai người đó.”

Lục Tùy Ý: “Con bé này không biết lễ phép gì cả, có biết câu nói một là bạn, hai là thi đấu không.”

“Hứ!”

Lục Chúc Chúc còn chưa lên sân khấu, nhưng không hề kém cạnh về mặt khí chất, vì vậy cô bé nói: “Chưa biết được kết quả đâu.”

“Vậy ư, cậu nghĩ rằng cậu nhảy với ba mình là được hạng nhất hả?”

Lục Tùy Ý bất mãn: “Sắp diễn rồi mà còn láo nháo, coi chừng chú đánh bây giờ!”

Ninh Dung Nhi: “Thì đúng vậy mà, ba của Lục Chúc Chúc nhảy xấu tệ!”

Lục Chúc Chúc bình tĩnh nói: “Tuy ba mình nhảy xấu nhưng sẽ nhảy với mình, còn ba cậu thì sao?”

Lục Tùy Ý: “Thì sao?”

Ninh Dung Nhi cãi không lại, chỉ có thể nói: “Có gì đặc biệt chứ? Tự mình nhảy mới biết được chính thực lực của mình!”

“Mình không rảnh cãi với cậu.”

“Bởi vì cậu đâu bằng mình!”

Vào lúc này, có một giọng nói trầm thấp vang lên –

“Chưa chắc.”

Lục Chúc Chúc quay đầu lại, thấy Lục Hoài Nhu đang đi tới.

Điều khiến cô bé ngạc nhiên không phải là sự xuất hiện của anh, mà là anh đang mặc trang phục gấu con.

Bộ trang phục này là đồ dự bị Lục Tuyết Lăng chuẩn bị vì sợ Lục Tùy Ý làm hư.

Dáng người của Lục Hoài Nhu đẹp hơn Lục Tùy Ý rất nhiều, với bờ vai rộng, eo thon, anh không phải là một chú gấu nhỏ bé, mà là một chú gấu cao lớn.

Mấy đứa nhỏ thấy Lục Hoài Nhu trong trang phục thì không khỏi xôn xao —

“Úi!”

“Gấu lớn đáng yêu quá!”

Lục Hoài Nhu đến chỗ con trai mình, thờ ơ nói: “Né ra được không, đến lượt ba anh đây nhảy rồi.”

Lục Tùy Ý còn đang sợ sẽ làm Lục Chúc Chúc xấu hổ, thấy ba mình đến cứu thì nhẹ nhõm hơn hẳn.

“Ba tới đúng lúc quá!” Lục Tùy Ý lập tức đẩy Lục Chúc Chúc đến anh: “Con gái con giao lại cho ba ha!”

Lục Hoài Nhu nắm chặt tay Lục Chúc Chúc.

Bàn tay của ông nội khac với ba, bàn tay của ba tinh tế hơn, nhưng tay của Lục Hoài Nhu thì có những vết chai sần dày đặc, đó là dấu vết của việc ông nội chăm chỉ làm việc bấy lâu nay.

Tay của anh rắn chắc, làm cô bé thấy yên tâm hơn.

Lục Tuyết Lăng bước ra hậu trường, cô cũng bất ngờ khi thấy Lục Hoài Nhu.

Nhưng ngay sau đó, khóe miệng cô mím lại, lộ ra một nụ cười hiểu rõ.

“Ông nội chưa tập vũ đạo này mà.” Lục Chúc Chúc lo lắng: “Con hỏi ông một câu nha, ông nhảy được không?”

Lục Hoài Nhu cụp mắt, ánh mắt quét qua người cô bé: “Không thì kêu ba con lại nhé?”

Lục Chúc Chúc vội đổi lời: “Ông nội có thể nhảy! Ông nội của con là dancer giỏi nhất châu Á! Là dancer số 1 thế giới!”

Lục Tuyết Lăng đi tới, cười nói: “Chúc Chúc, con đừng coi thường ông nội, cho dù chưa luyện tập nhưng lúc ông nội xem con tập cũng đã thuộc động tác rồi đấy nhé!”

“Hừ!”

Mặc kệ Lục Hoài Nhu có nhảy được hay không nhưng có anh tham gia với cô bé là cô bé đã rất vui rồi.

Nhạc của tiết mục trước đã kết thúc, người dẫn chương trình giới thiệu tiết mục tiếp theo – “Búp bê và gấu con.”

Lục Chúc Chúc hít sâu một hơi, lo lắng nhìn Lục Hoài Nhu.

Lục Hoài Nhu diện trang phục gấu bự nắm chặt tay cô gái nhỏ bước lên sân khấu.

Không có gì ngạc nhiên, lúc anh bước lên sân khấu, tiếng ồn ào la hét của khan giả to đến mức có thể làm lật cả mái nhà.

Ai ngờ rằng đi tham gia cuộc thi thiếu nhi với con cái mà lại được gặp siêu sao Lục Hoài Nhu.

Mọi người lấy điện thoại ra, điên cuồng chụp ảnh và quay video –

“Trời mẹ ơi, tôi có nhìn nhầm không vậy!”

“Là anh ấy! Là anh ấy đó! Có hóa thành tro cũng không nhầm được đâu!”

“May mắn quá!”

“Chờ đã, không phải tối nay là lễ trao giải của anh ấy sao! Sao anh ấy lại ở đây!”

“Anh ấy là ông nội nổi tiếng của Lục Chúc Chúc đó!”

Ánh đèn chiếu vào khuôn mặt điển trai của Lục Hoài Nhu, khoảnh khắc âm nhạc vang lên, khóe miệng anh nhếch nhẹ, ánh mắt nhìn chằm chằm vào trái tim của mọi người trong phòng. Cách kiểm soát biểu cảm của anh… quá tuyêt vời, như thể anh được sinh ra để dành cho sân khấu vậy!

Hòa cùng với âm nhạc, Lục Hoài Nhu dẫn dắt Lục Chúc Chúc nhảy xoay tròn vô cùng đáng yêu.

Khả năng vũ đạo của anh khỏi phải bàn, cho dù chưa tập nhưng so với Lục Tùy Ý thì hơn nhiều. Với lại, anh có thêm vào vài động tác nhỏ để phù hợp với sự đáng yêu của Lục Chúc Chúc.

Trong những bước nhảy cuối cùng, anh nhấc cô gái nhỏ lên vai trái mình, giống hệt như gấu lớn ôm búp bê.

Điều này làm khán giả đứng hình, vỗ tay không ngớt ở phía dưới.

Nghe thấy tiếng ồn ào náo nhiệt, Lục Tùy Ý đột nhiên nhớ ra điều gì đó, quay đầu lại, kinh ngạc hỏi Lục Tuyết Lăng: “Ơ cô, không phải tối nay là buổi trao giải rất quan trọng của ba con sao! Sao ba lại tới đây! Còn giải Ảnh đế Tinh Quang thì sao…?”

Lục Tuyết Lăng nghe thấy tiếng vỗ tay như sấm trong phòng, không khỏi tán thưởng: “Ảnh đế cái gì, còn quan trọng à?”

“Sao lại không quan trọng? Không phải mấy năm nay ba vẫn luôn cạnh tranh với Dương kéo sao?”

“Xem ra con vẫn chưa hiểu ba con lắm.”

Lục Tuyết Lăng đang nhìn Lục Hoài Nhu nhảy trên sân khấu, mỉm cười nói: “Giải thưởng lớn nhất của Lục Hoài Nhu đã nằm trong tay nó rồi.”

Vì Lục Hoài Nhu từ bỏ nên Dương Kéo được giải Ảnh đế.

Sau một tiếng khi Lục Hoài Nhu rời đi, toàn bộ internet đã bùng nổ, Dù antifan hay fan chân chính thì cũng bàn tán xôn xao vì sao Lục Hoài Nhu lại từ bỏ —

“Tôi nghĩ là anh ta rén rồi, rén vì không đọ lại Dương Kéo.”

“Sợ cái gì cơ, anh tao nhường cho Dương kéo đó, nghĩ mà xem, Dương Kéo có bao giờ được giải này không?”

“Kết quả thì cũng đã có rồi, phục không phục thì thôi.”

“Nhưng mà là được công bố sau khi Lục Hoài Nhu từ bỏ mà. Vẫn chưa biết được kết quả thật sự đâu!”

“Má! Tức thật chứ!”

“Không phục thì đi mà hỏi đi.”



Trận chiến trên internet kéo dài cả tiếng đồng hồ, cho đến khi topic #Búp bê khiêu vũ cùng gấu con # như một con ngựa ô, kéo thẳng lên hotsearch.

Một bài trẻ con như vậy mà no 1 hotsearch, người người tò mò nhấn vào thì thấy Lục Hoài Nhu dịu dàng nhảy với Lục Chúc Chúc trong chương trình thiếu nhi.

Có rất nhiều video trong topic này, tất cả đều được các vị phụ huynh quay lại từ góc độ khác nhau.

Mọi suy đoán và tranh cãi đều chấm dứt khi thấy điệu nhảy ấm áp này, mọi thứ đang dần lắng xuống.

“Thì ra anh ta bỏ lễ trao giải để tham gia chương trình thiếu nhi này hả?”

“Tuy hơi tiếc nhưng tôi vẫn thấy ấm lòng.”

“Trang phục gấu con với búp bê dễ thương quá!”

“Không biết sao chứ, người qua đường đã lọt hố thành fan rồi đây.”

“Lọt hố gì, tôi làm fan cứng luôn!”

“Lầu trên tôi nhớ mặt rồi đấy nhé! Vừa nãy mới mắng anh tôi đây mà, Dâu tây nhà tôi không cần fan như vậy đâu! Cút cút!”

“Đừng… đừng như vậy mà!”

Dương Kéo ngồi trong xe, không ngừng lướt Weibo, bên cạnh có chiếc cúp hình ngôi sao màu vàng, thuộc về giải Ảnh đế.

Chiếc cúp được làm bằng vàng ròng, tượng trưng cho vinh quang cao quý nhất của giải thưởng này, nhưng anh lại thản nhiên đặt nó sang một bên, hầu như không hề động đến …

Anh đã xem hết video búp bê khiêu vũ với gấu con hơn cả chục lần.

So với một cô cháu gái nhỏ đáng yêu như vậy thì tất cả giải thưởng Ảnh đế hay nam diễn viên xuất sắc nhất đều là mây khói.

Huhuhu, đáng yêu quá!