Cháu Gái Của Siêu Sao

Chương 42: Đại mạo hiểm



Edit: Mintt

Beta: Thùy Linh

Vì Lục Chúc Chúc vẫn chấp nhất, Lục Hoài Nhu không thể làm gì khác ngoài việc ký hợp đồng chương trình nghệ thuật với đạo diễn Bối.

Chương trình tên là 《Tôi phiêu lưu mạo hiểm cùng ông nội 》, năm nay là mùa thử nghiệm, áp dụng kế hoạch quay trực tuyến, theo dõi toàn bộ hành trình.

Tuy chương trình vẫn chưa phát sóng, nhưng vì độ nổi tiếng của khách quý mang đến, đã trở thành chương trình truyền hình hấp dẫn được mong đợi nhất trên Internet, và số lượng đặt xem trước trên các trang mạng video lên tới hàng triệu.

Lục Hoài Nhu là một người rất coi trọng sự riêng tư, vì vậy, cho nên tổ chương trình đã dự tính rất nhiều cái hạn chế, ví dụ như không thể gắn máy quay ở nhà, thời gian quay chương trình phải tập trung lại, từng buổi một.

Vì vậy, ở mỗi tập tổ chương trình lại ra một chủ đề khác nhau.

Chủ đề tập một của chương trình là phiêu lưu trong thiên nhiên hoang dã.

Đúng lúc Lục Chúc Chúc đã nghỉ hè, nhân cơ hội này đưa cô bé ra ngoài đi du lịch một chuyến, cảm nhận sự kỳ diệu của thiên nhiên bao la, cũng là một cơ hội tương đối hiếm có.

Buổi tối trước khi lên đường một ngày, Lục Chúc Chúc hưng phấn đến mất ngủ, buổi sáng trời còn chưa sáng đã tóm Lục Hoài Nhu dậy, bắt đầu thu dọn quần áo và hành lý.

Lục Hoài Nhu ngáp ngủ, bỏ hành lý hình nhân vật hoạt hình của cô bé vào trong xe nhỏ màu đen.

Lục Tuyết Lăng đeo một cái găng tay trong suốt tương tự, mang theo một cây dù nhỏ, bước xuống lầu.

Lục Hoài Nhu thấy Lục Tuyết Lăng cũng thu dọn hành lý, kinh ngạc hỏi: “Đây không phải chương trình gia đình của em với Chúc Chúc sao!”

Lục Tuyết Lăng: “À, chị không tham gia quay chương trình.”

“Không quay chương trình thì chị đến hóng hớt à?”

Lục Chúc Chúc từ ló đầu nhỏ ra cửa sổ, hưng phấn hô lớn: “Bà cô nói muốn làm trợ lý cho cháu!”

“Chị ấy làm trợ lý cho con?”

“Đúng đó! Bà cô là trợ lý kim bài của cháu.”

Lục Hoài Nhu quay đầu, nhìn Allen đang soi cửa kính xe để sửa kiểu tóc.

Allen sờ kiểu tóc bóng loáng của anh ấy, bỗng nhiên cảm nhận được luồng gió lạnh lẽo sau lưng. Quay đầu, quả nhiên phát hiện Lục Hoài Nhu đang nhìn anh ta, trong ánh mắt còn mang theo ẩn ý, trong không trung còn có ý chê trách nhàn nhạt.

Allen: …

Tôi đã làm gì sai ư?

**

Trong tập đầu tiên của chương trình, Lục Tuyết Lăng thành trợ lý của bạn nhỏ Chúc Chúc, điều đó đủ để khiến người xem thấy hưng phấn ――

[Có thể sử dụng đến trợ lý cấp bậc như Cherlyn, thì dù Chúc Chúc nhỏ còn chưa vào giới cũng đã đứng trên đỉnh núi rồi.]

[Tôi đã có thể nhìn ra địa vị trong gia đình của anh rồi.]

[Cả nhà đều vô cùng cưng chiều bạn nhỏ Chúc Chúc đó.]

[Tôi mong chờ chuyến đi này quá đi!]



Đoàn xe của tổ chương trình được lái ra khỏi thành phố, ra khỏi đường cao tốc, lái vào một miền núi yên tĩnh và vắng lặng.

Vì quá khứ cha mẹ quá bận rộn với công việc, Lục Chúc Chúc rất ít khi có cơ hội ra ngoài du lịch, lần này phải khó khăn lắm mới được ra ngoài chơi, cô bé cực kỳ hưng phấn, trực tiếp dẫm lên đùi Lục Hoài Nhu, nhảy lên chỗ cửa xe bên phải, ngắm nhìn thung lũng hai bên bờ sông cạnh vách đá thẳng đứng.

Lục Hoài Nhu vốn đang nhắm mắt nghỉ, kết quả còn bị Lục Chúc Chúc đạp lên bắp đùi, anh khó chịu nói: “Con có thể dừng lại một chút được không!”

Lục Chúc Chúc nhoài người ra chỗ kính xe, lấy điện thoại ra chụp ảnh, lại chê Lục Hoài Nhu cản trở, thuận tay đẩy mặt anh: “Đừng ngăn cản con chụp phong cảnh.”

Nhan sắc bất khả xâm phạm của Lục Hoài Nhu cứ như thế bị cô bé đè xuống gối, anh thở thì thào không thể phản kháng, cứ thế chịu đưng để cô bé chụp ảnh “tách tách”.

Cuồng phong bắt đầu nổi lên khắp màn hình ――

[Toàn bộ chỗ phát sóng trực tiếp chỉ sợ cũng chỉ có mình bạn nhỏ Chúc Chúc, dám trực tiếp đẩy mặt Lục Hoài Nhu đi!]

[Như vậy mà không tức giận sao? Tôi vừa có nhận thức mới về Lục Hoài Nhu rồi!]

[Vỏ quýt dày có móng tay nhọn, anh đã nếm đủ uất ức suốt mấy năm qua chưa hả!]



Xe dừng lại dưới chân núi ở trong thung lũng, khách sạn ở lưng sườn núi. Vì vậy tiếp theo phải leo núi để lên.

Lục Hoài Nhu nhìn cầu thang đá dài đến vô hạn, quay đầu lại hỏi máy quay phim: “Phải leo núi thật sao? Nói đùa à!”

Người quay phim lắc đầu: “Tổ chương trình chúng tôi chưa bao giờ làm trò đùa cả, thầy Lục, xin mời.”

Lục Chúc Chúc đeo chiếc cặp nhỏ màu vàng trên lưng, nhấc chân chạy đến chỗ đó, vận động làm nóng người trước khi leo núi, nhìn dáng vẻ đã có thể thấy không thể chờ nữa muốn bắt đầu

Lục Tuyết Lăng cũng đổi sáng bộ đồ vận động rộng thùng thình thích hợp với việc đi leo núi, mang theo Lục Chúc Chúc dẫn đầu đi vào đường mòn của dãy núi.

“Lên đường nào!”

“Ông nội mau lên đi!”

Lục Hoài Nhu nhìn con đường lên núi dài vô tận, đe dọa chỉ vào máy quay, biểu cảm vô cùng khó chịu.

Làn đạn bay qua ――

[Ha ha ha, Lục cáu bẩn lại nói gì với tổ tiết mục vậy?]

[Tổ tiết mục đáng thương quá đê.]

[Lập team bảo vệ tổ tiết mục thôi.]

[Anh trai quay phim bị mắng đến thông não rồi hả.]

“Ông nội, sao ông vẫn còn ở phía sau!” Tinh thần của Lục Chúc Chúc dâng cao đến mười phần, đứng ở trên sườn núi hô to với Lục Hoài Nhu: “Mau lên đi!”

Lục Hoài Nhu không thể làm gì hơn, chỉ có thể nhắm mắt đi lên núi.

Tất cả hành lý lớn đều dùng xe cáp [1] đưa đến sườn núi, nhưng mỗi người vẫn phải lấy đồ mang theo bên người và nước, để giả làm túi đeo lên lưng để leo lên núi.

[1] Xe cáp: loại phương tiện vận chuyển, dùng cáp quay trên bàn tời để chuyển vật liệu qua các đoạn đường dốc hoặc có chướng ngại vật

Lục Chúc Chúc ban đầu rất có sức lực, nhưng cái sức lực đó cũng chẳng kéo dài được bao lâu, đã mệt mỏi đứng yên thở hồng hộc.

Nhìn lại Lục Hoài Nhu, mặc dù anh không nguyện ý leo núi, nhưng thể lực thì không thể không nói, đi lên cả trăm nấc thang, ngay cả hô hấp cũng không loạn.

“Ông nội... Chúc... Chúc Chúc không được rồi.” Lục Chúc Chúc kéo cánh tay Lục Hoài Nhu, ngồi dưới đất thở hổn hển: “Không bò nổi!”

Lục Hoài Nhu kéo bím tóc cô bé: “Không phải lúc nãy còn hăng hái lắm sao?”

“Người ta là trẻ em mà!”

Lục Hoài Nhu: “Trẻ em thì sao, ông là...”

Ba chữ “người lớn tuổi” cũng chưa phải chưa đến cổ họng, đã bị anh gắng gượng nuốt xuống.

Đạn bay qua ――

[Nói đi, anh định nói gì vậy?]

[Sẽ không phải là ba chữ tôi nghĩ đến chứ?]

[Không thể nào không thể nào, Lục ba tuổi của chúng ta có thể thừa nhận mình đã đến ba chữ đó rồi sao?]

[Hì hì hì hi, cháu gái nhà tôi đúng là có bí thuật võ truyền thâm sâu.]

Nhìn nụ cười giảo hoạt của Lục Chúc Chúc, Lục Hoài Nhu đã biết, cô bé lại đang “Đào hố” cho anh rớt xuống. Suốt hai năm qua, mỗi ngày anh đều phải đấu trí với mấy trò của Lục Chúc Chúc, đã sớm quen thuộc với các loại bẫy rập của cin bé, mắc lừa là không thể nào.

Lục Hoài Nhu sửa lại lời nói: “Tự chọn đường, cho dù có bò cũng phải leo lên hết cho ông!”

Lục Chúc Chúc thấy anh không nhận chiêu, vì vậy lại sử dụng chiêu làm nũng, gắt gao ôm cánh tay anh: “Ông nội, chân người ta muốn gãy luôn rồi.”

“Trong hai năm nay, trung bình ba ngày con đau chân một lần, ngày nào cũng phải gãy tay một lần khi rửa bát. Nhóc à, ông đây đề nghị con nên đổi lí do đi, như là bị làm rơi mất não ấy.”

“…”

Hai tay cô gái nhỏ chống nạnh, lớn lối nói: “Lục Hoài Nhu, cho câu trả lời chính xác đi, rốt cuộc có cõng con hay không!”

Sắc mặt Lục Hoài Nhu hơi trầm xuống: “Con kêu ông là gì hả, gọi lại lần nữa đi xem nào?”

Hai ông cháu giằng co hai mươi giây giữa sườn núi, cuối cùng vẫn là Lục Chúc Chúc dập tắt sự kiêu ngạo trước, tức đên khóc lên kéo ống tay áo anh ――

“Ông nội tốt nhất toàn thế giới này luôn.”

Cộng đồng mạng:???

[Lục Chúc Chúc, em có cốt khí chút có được không!]

[Cứng rắn lên! Đừng sợ!]

[Ha ha ha cứng rắn chưa đầy ba giây.]

Lục Hoài Nhu không khí thế oai phong lẫm liệt của cô gái nhỏ đánh bại, ngược lại thì bị câu nói “Ông nội tốt nhất toàn thế giới này” đánh bại, rốt cuộc anh cũng ngồi xuống, để Lục Chúc Chúc nhoài người trên lưng, cõng cô bé đi đến chỗ lưng sườn núi.

Khi cõng cô gái nhỏ, rõ ràng Lục Hoài Nhu đã tốn khá nhiều sức rồi, hô hấp cũng dồn dập. anh quay đầu nhìn người quay phim: “Đúng là thật sự bắt tôi phải leo lên mà.”

Người quay phim gật đầu: “Nếu không thì sao?”

“Không chỉnh sửa cắt ghép được hả? Anh cắt đoạn sau đi cũng được.”

Người quay phim: “Thầy Lục, xin hãy chú ý tới lời nói, chúng ta đang quay trực tiếp.”

“…”

Tức chết mất.

Đây là chương trình truyền hình người thân gì chứ, hay đây là chương trình biến thái điên khùng gì đây?

Lục Chúc Chúc nằm trên lưng ông nội, ngược lại vào lúc này đã khôi phục thể lực, tinh thần cũng quay lại, cầm điện thoại “Tách tách tách” chụp phong cảnh núi rừng.

“Ông nội, bình thường ông cũng làm công việc như vậy sao? Đi ra ngoài du lịch, rừng núi sông nước hả.”

Lục Hoài Nhu: “Nghĩ gì vậy, thiên hạ nào có công việc gì tốt như vậy.”

“Nhưng chương trình 《 Phiêu lưu mạo hiểm 》 của chúng ta là như vậy đó, đi ra ngoài du lịch, còn không phải dùng tiền mình bỏ ra, cũng không cần phải làm việc, rất thoải mái đó.”

Lục Hoài Nhu: …

Con ung dung như vậy, cũng không nhìn một chút xem đang ngồi trên lưng ai à!

Hai ông cháu chậm rãi bò lên núi, cho đến lúc hoàng hôn mới đến giữa sườn núi.

Lục Tuyết Lăng không quấy rầy hoạt động quay chương trình của hai người, một người đi nhanh như bay lên núi, không hề lo lắng ở trong vườn hoa nhỏ của biệt thự trên núi uống trà, chờ họ ――

“Mọi người đi chậm quá, bà ngồi đây chờ một giờ rồi.”

Lục Chúc Chúc nói: “Là do ông nội đi chậm đó.”

Lục Hoài Nhu tháo mũ lưỡi trai xuống, xoa mồ hôi trên mặt: “Lương tâm bị chó ăn rồi à!”

Cõng cô bé một đường, lại còn dám chê anh đi chậm..

Lục Chúc Chúc nhảy xuống từ trên lưng Lục Hoài Nhu, như một cơn gió chạy vào biệt thự, thở dài nói: “Nhà nhỏ đẹp quá! Chúng ta ở đây ạ!”

Lục Tuyết Lăng cười: “Đúng vậy, mấy ngày nay chúng ta sẽ đều ở đây.”

“Quá tuyệt vời đó!”

Căn biệt thự nhỏ này được thiết kế theo phong cách Hồi giáo với tường trắng và ngói xám, hàng rào vườn phủ đầy rau muống và củ cải xanh, trong sân còn có một cây cầu, phía dưới là nước chảy êm đềm, trong sân trồng các loại cây lan quý.

Phòng được trang trí theo chủ nghĩa tối giản, rất có cảm giác, nhìn qua vừa đơn giản lại vừa xa xỉ.

Lục Chúc Chúc hưng phấn nói: “Con có thể ở đây một trăm năm luôn!”

Lục Hoài Nhu quay đầu, hài lòng đối với máy thu hình nói: “Xem ra tổ chương trình mấy người nhận được không ít tài trợ.”

Anh quay phim muốn nói lại thôi, nhưng cuối cùng vẫn quyết định ―― ngậm miệng.

Lúc này, Dương Kéo mặc một cái áo sơ mi màu xám trắng, bước ra khỏi hành lang ở chỗ vườn hoa trước nhà đi ra, nhìn về phía mọi người nói:

“Chào mừng mọi người, cả đường cực khổ rồi, mau mời vào.”

Lục Hoài Nhu như phản xạ có điều kiện kéo Lục Chúc Chúc ra phía sau anh để bảo vệ, chỉ về phía Dương Kéo hô lớn: “Sao cậu lại ở đây!”

Dương Kéo khẽ mỉm cười: “Biệt thự này là biệt thự tôi thường ở lại khi nghỉ phép, vì hoàn cảnh bên này rất tốt, cho nên cho tổ tiết mục mượn quay chương trình.”

Đạo diễn thấp thỏm nói: “Chúng tôi mời thầy Dương Kéo như mời khách quý riêng, thầy Dương Kéo vừa nghe nói sẽ cùng bạn nhỏ Lục Chúc Chúc quay chương trình, đã đẩy tất cả lịch trình xuống, còn cho chương trình mượn biệt thự, thầy Lục, anh ấy đã rất có thành ý rồi.”

Lúc Lục Chúc Chúc thấy Dương Kéo, ánh mắt cũng toát ra các vì sao.

Nếu Lục Hoài Nhu không ngăn trước người cô bé, siết chặt tay cô bé hết sức, không để cho cô bé đến gần Dương Kéo, nên chỉ có thể đứng ở phía xa dùng ánh mắt để truyền tải tình cảm và sùng bái của cô bé.

“Bạn nhỏ Chúc Chúc, chào mừng con tới chơi.”

“Anh Dương Kéo, thật sự là anh sao! Em giống như đang nằm mơ vậy!”

Còn Lục Hoài Nhu thì cảm thấy anh như gặp ác mộng, trước mắt tối sầm, cảm thấy thế giới này cũng không tốt lắm.

Thậm chí anh có thể tưởng tượng được, bây giờ làn đạn trên phát sóng trực tiếp đều là —-

[Bất ngờ không bất ngờ không? Không ngờ tới chứ gì?]