Cháu Gái Của Siêu Sao

Chương 43: Đây là một đạo nộp mạng đề



Môi trường bên trong ngôi nhà vô cùng trang nhã, đa số đồ nội thất làm bằng gỗ, phong cách đơn giản, phía sau bức bình phong chạm khắc có chiếc bàn gỗ Trung Quốc, trên bàn có một đoạn gỗ thơm, chìm mà nhạt.

Xưa nay Dương Kéo là người có cuộc sống rất đẳng cấp, nhất là khi anh ấy đã đến tuổi này, càng thích thêm thích phong cách đơn giản và retro hơn.

“Tiền bối Lục, tôi để dành cho anh căn phòng lớn nhất, anh có muốn lên đó xem thử không.” Dương Kéo lễ phép nói với Lục Hoài Nhu.

“Không cần.” Lục Hoài Nhu cự tuyệt: “Tôi ở phòng bên cạnh Lục Chúc Chúc là được.”

Đừng tưởng rằng anh không biết trong lòng Dương Trà xanh tính toán cái gì, không phải anh ấy muốn thay vị trí của anh, cướp cháu gái của anh đi sao.

Nằm mơ đi.

Dương Kéo không kiên trì, dẫn Lục Chúc Chúc tới phòng ngủ ở tầng hai, giới thiệu: “Đây là phòng dành cho trẻ em tôi chuẩn bị cho Chúc Chúc nhỏ.”

Phong cách trang trí gian phòng này hoàn toàn khác với phong cách của cả biệt thự, giấy dán tường màu kẹo, giường công chúa hình tròn, rèm che màu hồng sát xuống dưới đấy, đầu giường bày đầy các loại búp bê sang trọng.

Cửa sổ đẩy ra, có thể thấy núi non xanh thẳm cùng với mây mù lượn lờ quanh núi, phong cảnh rất đẹp.

Lục Chúc Chúc thán phục: “Căn phòng này tuyệt vời quá đi!”

“Nếu như Chúc Chúc sợ ngủ một mình, có thể ở đây với chị Lục.”

Lục Chúc Chúc nằm trong người Lục Tuyết Lăng, còn hơi giống fan nhỏ nhìn thấy thần tượng nên xấu hổ, cũng không dám đối mặt với Dương Kéo.

Lục Hoài Nhu hận không thể tự đâm vào mắt mình.

Anh nuôi cô gái nhỏ này hai năm, cũng không thể thấy cô bé lộ ra biểu cảm mắc cỡ với anh như vậy bao giờ.

Tức giận.

Làn đạn bay qua ――

[Dáng vẻ thẹn thùng của của Chúc Chúc nhỏ, cực kỳ giống lúc tôi một mình gặp thần tượng.]

[Mặt Lục Hoài Nhu xanh hết cả lên rồi.]

[Ghen đó! Ha ha ha]

[Khổ cực nuôi lớn cháu gái lớn đến từng này rồi, sống không bằng chết?]

...

Lúc này, đạo diễn tổ chương trình lại e sợ thiên hạ chưa loạn nên hỏi thêm một câu: “Chúc Chúc, cháu cảm thấy phòng Dương Kéo chuẩn bị cho cháu, cùng với phòng của cháu ở nhà ông nội, cháu thích cái nào hơn?”

Tầm mắt của Dương Kéo và Lục Hoài Nhu đồng thời đặt lên cô bé.

Lục Chúc Chúc nhìn Dương Kéo một chút, lại nhìn về phía Lục Hoài Nhu một chút, một người mỉm cười như gió xuân ấm áp, một người thì im lặng bẻ khớp ngón tay uy hiếp.

Lục Chúc Chúc sâu sắc cảm nhận được, đây là một câu hỏi chết chóc.

Dưới làn đạn, cư dân mạng nhìn biểu tình khổ sở của Lục Chúc Chúc nhỏ, cười nghiêng ngã ――

[Chúc Chúc, em có thể trả lời tốt mà!]

[Ông nội và thần tượng, đều không thể đắc tội.]

[Hương hoa nhà hay là hương hoa dại, bạn nhỏ Chúc Chúc em nghĩ xong câu trả lời chưa!]

Lục Tuyết Lăng biết tổ chương trình cố ý làm việc xấu, vì vậy giải vây nói: “Được rồi, có ai như mấy người lại làm khó trẻ con chứ, bên ngoài có tốt, thì dĩ nhiên trong nhà cũng tốt.”

Lục Chúc Chúc vội vàng nói: “Bà cô nói đúng!”

Lục Hoài Nhu vỗ đầu nhỏ của cô bé: “Con trừ việc nói bà cô nói đúng, thì còn nói gì nữa.”

Lục Chúc Chúc lẩm bẩm nói: “Vốn dĩ là do bà cô nói đúng mà.”

...

Buổi tối, Dương Kéo tự mình xuống bếp, làm một bữa ăn tối thịnh soạn, chiêu đãi mọi người.

Tay nghề của anh ấy, bằng mắt thường cũng có thể thấy tốt hơn Lục Hoài Nhu rất nhiều, ước chừng Lục Chúc Chúc ăn một chén cơm lớn, còn chuẩn bị muốn ăn thêm cơm.

Lúc này, tổng biên tập lại lơ đãng hỏi một câu: “Chúc Chúc, ông nội nấu cơm ngon hơn, hay thần tượng nấu cơm ngon hơn?”

Lời vừa nói ra, ánh mắt của Lục Hoài Nhu và Dương Kéo, lại lần nữa rơi xuống người Chúc Chúc.

Mặt Lục Chúc Chúc lập tức biến sắc, lặng lẽ thả đũa xuống.

Mấy người trong chương trình này bị làm sao vậy? Để người ta yên ổn sống qua ngày không được hả?

Làn đạn ――

[Ha ha ha, tổ tiết mục nhiều chuyện quá đi!]

[Dô dô!]

[Tui có cảm giác là mấy ngày sau bạn nhỏ Chúc Chúc sống không nổi nữa đâu.]

[Giá mà tui đổi tên được, để được hai ảnh đế cưng chiều.]

...

Sau cơm tối, tổ chương trình đặc biệt vì Lục Chúc Chúc và Dương Kéo chuẩn bị một buổi đàm đạo riêng, hai người ngồi dưới giàn nho, trò chuyện không ngớt.

Lục Chúc Chúc chuẩn bị rất nhiều câu hỏi, những thứ này là phúc lợi cô bé đã đồng ý với các bạn trong lớp, họ kính nhờ Lục Chúc Chúc nhất định phải hỏi anh Dương Kéo.

Lục Chúc Chúc cầm tờ giấy nhỏ, hỏi từng câu:

“Dương Kéo anh đã xem《 Heo Peppa 》 chưa.”

“Anh Dương Kéo thích ăn quả dương mai à.”

“Dương Kéo, nếu Lục Hoài Nhu đưa giải ảnh đế cho anh, anh có cảm thấy xấu hổ không?”

Lục Chúc Chúc đọc chỗ này của tờ giấy nhỏ, bỗng nhiên ngừng câu chuyện: “Bỏ qua, bỏ qua!”

Đây tám phần là do Tương Thanh Lâm xấu xa viết đây mà, Lục Chúc Chúc sẽ không giúp cô bé hỏi vấn đề này đâu!

Xa xa, Lục Hoài Nhu khoanh tay, dựa vào cột, nhìn Dương Kéo và Lục Chúc Chúc.

Vẻ mặt bất mãn không cần lộ ra trong lời nói luôn

Lục Tuyết Lăng đi đến bên cạnh anh, ngửi: “Nhà ai làm đổ bình giấm vậy, chua quá đi!”

Lục Hoài Nhu liếc mắt, nói: “Ghen á, đời này cũng không thể.”

“Vậy thì em canh ở đây làm gì.”

“Em ở đây hóng gió, không được à.”

Lục Tuyết Lăng cười nói: “Vào một ngày đêm tốt đẹp như vậy, chị muốn gửi tặng em một ca khúc.”

“Bài gì?”

“Hẳn tôi phải ở dưới gầm xe, chứ không phải ở trên xe.”

Lục Hoài Nhu:...

Im miệng đi, cám ơn.

Đối với việc đàm đạo với thần tượng trong tối nay, Lục Hoài Nhu không hề phản đối hay ngăn trở, làm cho Lục Chúc Chúc thở phào nhẹ nhõm.

Nhưng rất nhanh, Lục Chúc Chúc đã phát hiện ra cô bé rất ngây thơ.

Mặc dù Lục Hoài Nhu không ngăn cảm việc nói chuyện, nhưng anh luôn chạy đến để tạo cảm giác tồn tại của mình, ví dụ như lấy thêm cho Lục Chúc Chúc một ly nước ấm, gọt táo để cô bé ăn, cuối cùng là tự tay bứt sợi chỉ ở đôi vớ của cô bé đang mang.

“Mọi người tiếp tục đi, coi như là tôi không tồn tại.”

Lục Chúc Chúc sắp bị anh làm cho tức chết rồi.

Dương Kéo nhìn thấu ý nghĩ kiêng kị tỏa ra trên dưới người Lục Hoài Nhu, mỉm cười nói: “Bạn học Lục Chúc Chúc, hôm nay muộn rồi, để chị Lục đưa em đi ngủ, ngày mai chúng ta lại trò chuyện tiếp, có được không?”

“Không cần cậu quan tâm, mỗi tối của con bé, đều phải nghe tôi kể chuyện trước khi ngủ mới ngủ được.” Lục Hoài Nhu xách cổ áo cổ gái nhỏ, dẫn cô bé đi.

Làn đạn ――

[Trò chuyện một lát thôi mà, làm như người ta sẽ bắt cóc cháu gái anh ấy!]

[Hoài gia không có nhiều cảm giác an toàn đâu đó.]

[Che chở như vậy, thì tương lai Chúc Chúc nhỏ lập gia đình thế nào đây.]

[Đau lòng cho cháu rể tương lai.]

[Lầu trên không cần lo cho tôi, tôi gánh được.]

???

[Tôi cũng gánh được.]

[Tôi cũng...]

[Mấy người đủ rồi đó!]

Buổi tối, Lục Hoài Nhu một hơi đọc cho Lục Chúc Chúc năm câu truyện cổ tích, so với hồi kia thì nhiều hơn hai câu truyện, sau khi Lục Chúc Chúc nghe xong, hài lòng nhắm hai mắt lại.

Lục Hoài Nhu ngồi ở mép giường rất lâu, tắt đèn ngủ, đứng dậy ra cửa.

Lục Tuyết Lăng dựa vào trên hành lang, lật lại bình luận của người xem.

Vào lúc này truyền hình trực tiếp đã kết thúc, cho nên lúc họ nói chuyện cũng không cần phải cố kỵ gì nữa.

“Ngay cả cư dân mạng cũng nhìn ra được em không có cảm giác an toàn.”

“Em không có cảm giác an toàn, chị nói đùa à.”

“Em cứ mạnh miệng đi.” Lục Tuyết Lăng vào phòng, quay đầu lại nói: “Chị đã sớm nói rồi, không phải em đang chăm sóc cho Lục Chúc Chúc lớn lên, mà là Lục Chúc Chúc, con bé đang chăm sóc em đấy.”

Lục Hoài Nhu im lặng.

“Cho nên, em cũng phải tin tưởng con bé, tin tưởng rằng trên thế giới này, không người nào có thể thay thế vị trí của em trong lòng con bé, bởi vì em là ông con bé mà!”

“Có thể đừng nói mấy lời buồn nôn như vậy không? Cám ơn.”

Ngày kế tiếp, Dương Kéo đưa mọi người đi du ngoạn khung cảnh của thung lũng.

Hai bờ suối bên thung lũng dài mướt, dòng nước xanh chảy êm ái, tiếng nước róc rách bên tai, kèm theo đó là tiếng chim hót thanh thúy.

Sức lực tràn trề của Lục Chúc Chúc còn chưa hết, đi theo Dương Kéo ở tuốt đằng trước.

Tựa hồ Dương Kéo có rất nhiều kiến thức về tự nhiên rộng lớn, cho nên dọc theo đường đi đều giải thích mối nghi hoặc của Lục Chúc Chúc, mấy tảng đá bên kia từ góc độ nào, thì giống như con voi; những ngọn núi ở đây trông giống khủng long như thế nào...

Lục Chúc Chúc nhìn theo sự chỉ dẫn của anh ấy, luôn luôn phát ra những tiếng thán phục.

Lục Hoài Nhu đi cuối cùng, nỗi mất hứng viết trên mặt, vì vậy, anh quay phim cũng không dám tiếp xúc với anh.

Lục Tuyết Lăng đã để cho anh bình tâm lại, đây là cơ hội hiếm có mà Lục Chúc Chúc có thể tiếp xúc với thần tượng của cô bé, trong lúc nhất thời có ý nghĩ đi chơi với anh ấy là bình thường. Nói không chừng sau khi tiếp xúc quá nhiều, hào quang thần tượng biến mất, có lẽ sẽ không thích như vậy nữa.

Lục Hoài Nhu tin lời cô, chờ hào quang thần tượng của Dương Kéo biến mất.

“Anh Dương Kéo anh hiểu biết nhiều thật đó.”

“Em cũng rất giỏi.”

“Khi lớn em cũng phải giống như anh vậy đó, kiến thức uyên thâm.”

...

Lục Hoài Nhu phiền não nhấp một hớp nước suối.

Nhìn biểu tình sùng bái của cô bé tràn đầy trong mắt với anh ấy, hào quang thần tượng không biết biến mất trong chốc lát được.

Chương trình tuyền hình phá hỏng tất cả!

Lục Hoài Nhu quay đầu, phẫn nộ nhìn chằm chằm vào anh trai đang nâng máy quay phim, anh trai đó né tránh ánh mắt của anh, lau mồ hôi, đỡ máy quay phim đi về phía trước.

Làn đạn ――

[Hoài gia anh đừng phát tiết với tổ chương trình.]

[Tổ chương trình gánh không nổi.]

[Cháu gái ta không để ý thì phát tiết lên anh quay phim, ha ha ha.]

[Đau lòng cho tổ chương trình.]

[Đau lòng cho tổ chương trình + 1]

...

Nửa giờ sau, Dương Kéo đưa Lục Chúc Chúc đến một danh lam thắng cảnh – Cầu thủy tinh.

Cây cầu thủy tinh này kéo dài từ cả hai đầu của hẻm núi, những vách đá và dòng sông chảy xiết bên dưới. Cầu thủy tinh làm bằng toàn thủy tinh, kính, đứng ở trên có thể thấy những vách đá dưới chân có tầm nhìn bao quát, hồi hộp mà thú vị.

Lục Chúc Chúc sợ độ cao, mới vừa đạp lên, chân bụng cũng bị sợ mềm nhũn.

“Không được, anh Dương Kéo, em sợ.”

Dương Kéo khích lệ cô bé, nói: “Không sao đâu Chúc Chúc nhỏ, ở đây rất an toàn, nào, bước lên hai bước đi, không nguy hiểm gì đâu.”

Cô bé không muốn khiến cho Dương Kéo cụt hứng, nhìn vách đá thẳng đứng dưới chân, miễn cưỡng đứng lên, đi mấy bước lại chỗ ở giữa cây cầu.

“Á, không được đâu không được đâu! Sợ lắm!” Quả thực Lục Chúc Chúc không vượt qua được sự sợ hãi trong lòng, trực tiếp ngồi chồm hổm xuống, nhắm chặt hai mắt không dám nhìn phía dưới: “Cao quá, em... Em muốn về.”

Cô bé chảy hết cả mồ hôi hột, giọng nói lúc nói chuyện cũng đang run rẩy: “Ông nội, ông nội của em đâu! Ông nội!”

Lục Hoài Nhu đang tức giận ngồi trên thềm đã phía xa, nghe thấy tiếng của cô gái nhỏ, nhảy dậy, xuyên qua nhân viên của tổ chương trình đang làm việc, chạy như bay đến chỗ Lục Chúc Chúc.

“Làm sao?”

Mắt Lục Chúc Chúc đều đỏ hết cả lên, há miệng run rẩy đưa hai tay về phía anh: “Ông nội, con sợ, ôm con đi...”

Lục Hoài Nhu bế cô bé lên, quay đầu lại nói về phía Dương Kéo: “Bé con  của tôi sợ độ cao, không thể tới chỗ như vậy, sẽ choáng váng đau đầu.”

Dương Kéo áy náy nói: “Xin lỗi, tôi không nghĩ tới bạn nhỏ có thể như vậy...”

“Được rồi.”

Mặc dù Lục Hoài Nhu khó tính, nhưng cũng là người biết phải trái, tất nhiên cũng biết người này không cố ý.

Anh ôm Lục Chúc Chúc đi thẳng xuống cầu thủy tinh, tới chữ khu phục vụ với phong cảnh bao la ngồi xuống.

Cô gái nhỏ ôm chặt cổ anh không chịu buông tay, trong lòng vẫn còn sợ hãi, màu sắc môi cũng trắng bệch.

Lục Hoài Nhu dùng ống tay áo lau mồ hôi cho cô bé, sau đó có nhặt một lá ngô đồng to quạt cho cô bé.

“Ông nội, do con sợ hãi, mới để cho ông nội chọc ông Dương Kéo thôi.”

Lục Hoài Nhu tức giận nói: “Này, sao lúc này lại đổi sang gọi ông rồi, không phải lúc trước cứ gọi là anh rất thân thiết à.”

“Cái này hả... Gọi anh là để cho anh ấy vui thôi, có ai không muốn làm người trẻ tuổi đâu.”

“Ồ, vậy bây giờ con cũng làm cho ông vui đi?”

Lục Chúc Chúc hì hì, chọc mũi Lục Hoài Nhu: “Ôi cái thằng nhóc này.”

Lục Hoài Nhu:?

...

Nửa đoạn đường du ngoạn cảnh khu sau đó, dư âm sợ độ cao của Lục Chúc Chúc đã qua đi, nhưng cô bé vẫn tựa nhờ trên lưng Lục Hoài Nhu, giả vờ bất tỉnh chân mềm, không chịu xuống.

Lục Hoài Nhu cũng không nói gì nhiều, một đường cõng cô bé xuống núi.

“Ông nội.”

“Ừ?”

“Không có gì ạ, tùy tiện gọi thôi.”

“Ông nội.”

“Ừ?”

“Ông nội ông nội ông nội ông nội.”

“Xong chưa! Phiền chết đi được!”

...

Lục Chúc Chúc ngắt một vài đóa hoa dại không biết tên trên cành và dây leo khi đi ngang qua, dùng kẹp tóc nhỏ của cô bé, kẹp vào tóc mai của Lục Hoài Nhu.

Lục Hoài Nhu mặc cho cô bé “hóa trang ” cho mình, trên đầu anh cài đầy hoa dại, không hề cự tuyệt.

Mọi người khiếp sợ ――

[Chỉ như vậy thôi sao, Hoài gia vậy mà lại không phản kháng!]

[Tôi chưa từng thấy Hoài gia dịu dàng như vậy!]

[bởi vì toàn bộ sự dịu dàng của anh đều dành cho một người.]

[ôi ôi ôi, tôi cũng muốn có ông nội như vậy.]

[ông cháu thần tiên.]

...

Tổ chương trình chộp được ánh tà chiều, bóng lưng của ông nội cõng cháu gái chậm chạp đi về phía trước, đẩy ống kính từ từ ra xa, ở một điểm mơ hồ cuối cùng, đánh ra một hàng chữ ――

“Trên thế giới này, không người nào có thể thay thế được anh trong lòng cô bé.”

“Vì anh là ông nội của cô bé.”