Cháu Gái Của Siêu Sao

Chương 44: Quá khứ chẳng tựa như mây khói



Edit: Mintt

Beta: Thùy Linh

Trên đường về, trong lòng Dương Kéo luôn cảm thấy áy náy, đi cuối cùng trong đám người.

Lục Tuyết Lăng bước hai ba bước đến bên cạnh anh ấy, an ủi: “Không sao đâu, trẻ con bây giờ cũng hay sợ cầu thủy tinh mà, cậu cũng không biết Chúc Chúc bị sợ độ cao, không thể trách cậu được. Chẳng qua là tôi trai tôi luôn luôn trân trọng cháu gái cưng của nó, bình thường bị đụng đầu, cũng sẽ lo lắng rất lâu.”

Dương Kéo ngẩng đầu nhìn bóng lưng hai ông cháu, nói: “Tôi hiểu, nếu như nhà tôi cũng có đứa trẻ đáng yêu như Chúc Chúc, tôi cũng sẽ rất thương yêu, thật sự là hâm mộ tiền bối Lục.”

“Đúng vậy, có đứa cháu gái vừa đáng yêu lại hiểu chuyện như Chúc Chúc, ai có thể không hâm mộ chứ.”

Dương Kéo khẽ mỉm cười: “Tôi không chỉ hâm mộ anh ấy có Chúc Chúc, còn hâm mộ anh ấy có người chị như chị Lục.”

Lục Tuyết Lăng bỗng nhiên ngạc nhiên.

Thời điểm Dương Kéo ngắm nhìn cô, trong ánh mắt không che giấu được sức nóng, khiến cho tim cô đập nhanh.

Cô theo bản năng quay đầu nhìn máy quay phim.

Tổ chương trình luôn đi theo hai nhân vật chính là Lục Hoài Nhu và Lục Chúc Chúc, cũng không chú ý tới họ.

Lục Tuyết Lăng thoáng yên tâm.

“Yên tâm đi, chị Lục, tôi có chừng mực mà.”

“Cũng đã nhiều năm như vậy rồi.” Lục Tuyết Lăng nhỏ giọng nói: “Cậu còn…”

“Cũng đã nhiều năm như vậy, tôi không có scandal, cũng không hề động tâm với bất kì ai.” Dương Kéo nghiêm túc nói: “Tôi chỉ thích chị.”

“Dương Kéo!”

Lục Tuyết Lăng muốn dừng câu chuyện của anh ấy lại, nhưng Dương Kéo rất vất vả mới tìm được cơ hội nói chuyện riêng với cô, như phải đtôi tất cả những lời trong lòng nói ra: “Mỗi đêm tôi đều nằm mơ thấy chị, nằm mơ đến việc thấy chị vào năm đó, mơ đến chị của hiện tại, nằm mơ thấy năm đó chị dẫn tôi vào đoàn, nói với tôi, con đường này trải đầy ánh sao, cũng trải đầy chông gai, chị khiến tôi không còn sợ nữa.”

“Những năm này tôi vẫn luôn đuổi theo chị, tôi giống như không còn thấy sợ hãi nữa, bởi có gặp phải bất kì cái gì đi chăng nữa, tôi cũng sẽ thấy chị ngay trước mặt, và chỉ nghĩ đến việc đuổi theo chị.”

Lục Tuyết Lăng vẫn còn nhớ, tình hình vào năm Dương Kéo mới ra mắt.

Đó là mất năm cô mất mác nhất, trạng thái tâm lý rất tệ, có một đoạn thời gian rất dài không thể lên sân khấu, lui về phía sau màn làm nghệ sĩ ở hậu trường.

Sau đó công ty đưa một người còn trẻ ủy nhiệm cho cô, để cô huấn luyện cậu ấy tham gia tuyển chọn nhóm nhạc nam.

Người mới đó là Dương Kéo.

Vì là cô nhi, không có cha mẹ quản thúc, nhiều năm buông thả, ngang ngược mà lớn lên, nên cho tới bây giờ đều không chịu quản thúc, khiến cho công ty nhức đầu về nghệ sĩ này.

Mà ai cũng biết, tính cách Lục Tuyết Lăng cứng rắn, chuyên trị mấy loại không phục, vì vậy công ty giao Dương Kéo cho cô.

Ngày đó lần đầu tiên Lục Tuyết Lăng gặp Dương Kéo, thiếu niên nhuộm tóc màu xanh lục, ngồi trên bàn làm việc của cô, nâng cằm lên, ánh mắt mang theo sự lười biếng mà ngả ngớn: “Chị Lục, chị đẹp thật đó.”

Sau đó, hai người sớm chiều ở chung. Lúc Lục Tuyết Lăng bị anh ấy chọc tức đến hộc máu, cũng đánh anh ấy rồi, mắng anh ấy rồi, Dương Kéo không đánh trả, chẳng qua là luôn nhìn về phía cô cười, còn lấy xe máy chở cô đi lên đỉnh núi xtôi mặt trời mọc.

Sau đó Dương Kéo số đỏ, nổi lên trong một đêm, trở thành người tình trong mộng của hàng triệu thiếu nữ.

Cũng chính ở đêm đó, anh ấy kéo Lục Tuyết Lăng lên sân thượng, đốt pháo hoa đầy đất, dùng cách thức quê mùa nhất của trai thẳng, thổ lộ với cô ――

“Tôi sẽ mãi mãi thích chị.”

Lục Tuyết Lăng không thể nào quên được cái đêm đầy ánh sao và pháo hoa đó, còn có cả lòng nhiệt tình mà thiếu niên đó giao cho cô.

Nhưng thời điểm đó Lục Tuyết Lăng không tin vào “mãi mãi”, càng không thể tin cái “mãi mãi” của thiếu niên nhỏ hơn cô rất nhiều tuổi.

Anh ấy có thể thấy qua cái sự phồn thịnh của giới giải trí, cũng không biết tương lai rự rỡ của anh ấy, sẽ có vô số cô gái vì anh ấy điên cuồng, say mê vì anh.

Tên của anh được khắc lên khắp các đường phố lớn…

“Mãi mãi” ở thời điểm đó, có thể dài bao nhiêu.

Nên Lục Tuyết Lăng chỉ cười vỗ vai anh ấy: “A Kéo à, mặc dù giới giải trí rất phức tạp, nhưng cậu nhất định phải là người ấm áp hiền lành, tốt cho con đường của chính cậu, chị ở đỉnh núi chờ cậu.”

Thuận miệng nói một câu tự cho là lạnh lùng nhất, cô lập túc đi vào vùng núi sâu không ai biết, làm một giáo viên âm nhạc bình thường ở trường tiểu học, lại cũng chẳng liên hệ với anh ấy.

Sau đó hơn mười năm dài đăng đẵng trôi qua, Dương Kéo không còn quấy rầy Lục Tuyết Lăng nữa.

Đúng theo lời như nói của cô, anh ấy đã cố gắng trở thành người ấm áp, cố gắng đóng phim, cố gắng ca hát, giành được nhiều giải thưởng trong và ngoài nước, không hề yêu đương, không kết hôn, thậm chí ngay cả một scandal cũng không dính.

Đã nhiều năm như vậy, Lục Tuyết Lăng cho rằng anh ấy đã từ bỏ.

“Chị Lục, tôi đã lấy được giải ảnh đế rồi.” Dương Kéo thấp giọng kéo suy nghĩ của Lục Tuyết Lăng trở lại: “Mặc dù cái này liên quan đến việc tiền bối Lục bỏ phiếu trống, nhưng nếu năm nay lại không lấy được, thì sang năm sau, tôi nhất định sẽ lấy được.”

“Chúc mừng cậu.”

“Tôi không muốn chị chúc mừng, chị đã từng nói, sẽ ở đỉnh núi chờ tôi. Cho nên bây giờ tôi muốn hỏi lại chị, tôi trèo lên đỉnh núi của chị rồi, chị có còn đang chờ tôi không?”



Lục Hoài Nhu cõng Lục Chúc Chúc xuống núi, khi về đến nhà, gục xuống đầy mệt mỏi, tê liệt ngồi trên ghế sa lon một câu cũng không muốn nói.

Lục Chúc Chúc giống như đang nghỉ phép, ôm một đống khoai tây chiên và snack Dương Kéo chuẩn bị cho cô bé, ngồi trên ghế sa lon, mở ti vi xtôi 《thiếu nữ ma pháp sư giải cứu thế giới 》.

Lục Hoài Nhu vỗ chân dài của anh, miễn cưỡng nói: “Tiểu Lục, đến bóp chân cho ông nội con coi.”

Lục Chúc Chúc nghe lời đứng lên, dùng đôi chân nhỏ đi tất cầu vồng giẫm lên đùi anh.

“Con không thể dùng tay à?”

“À.”

Lục Chúc Chúc liếm bàn tay nhỏ dính đầy bột ngọt của cô bé, định đi bóp chân của Lục Hoài Nhu, thì bị anh bắt lại: “Đi rửa tay đi, bẩn chết mất.”

Lục Chúc Chúc: “Con còn muốn ăn snack đó!”

Lục Hoài Nhu lại gần, nói: “Đút cho ông nội một miếng.”

“Đây là thực phẩm rác rưởi, ông nội phải giữ vóc dáng, không thể ăn được.”

“Bớt nói nhảm đi.”

Vì thế Lục Chúc Chúc mò ra lấy một miếng tôm chiên, đút vào miệng Lục Hoài Nhu.

Những thứ quà vặt nhỏ này mặc dù không thể ăn nhiều, nhưng thỉnh thoảng ăn một lần, thì cũng khá ngon.

Vì vậy hai ông cháu ngồi chung một chỗ, vừa xtôi《thiếu nữ ma pháp sư giải cứu thế giới 》, vừa ăn đồ ăn vặt.

《Thiếu nữ ma pháp sư》 là một bộ phim live-action dành cho thiếu nhi, trong đó các diễn viên đều bị cường điệu hóa, đầu tóc đủ mọi màu sắc, kỹ thuật diễn cũng không thể nào lọt vào mắt của Lục Hoài Nhu được.

Ngược lại những bạn nhỏ như Lục Chúc Chúc, lại vô cùng hứng thú với nó.

“Thiếu nữ ma pháp sư, biến thân! Hãy để cho năng lượng của vũ trụ rót vào ma trượng của ta đi!”

Lục Chúc Chúc cũng đứng lên, chắp hai tay, làm động tác của nhân vật trong phim, hô to ――

“Thiếu nữ ma pháp sư! Biến thân!”

Lục Hoài Nhu như đang nhìn bệnh nhân thần kinh nhìn cô bé: “Học sinh tiểu học các con cũng hay xtôi mấy bộ phim như vậy à?”

Lục Chúc Chúc đặt hai tay trên đỉnh đầu: “Không được ồn ào, con đang hấp thu năng lượng của vũ trụ.”

“…”

“À, lại đây ông hỏi.”

Rốt cuộc Lục Chúc Chúc cũng đặt tay ngồi xuống, chê phiền: “Ông nội ồn đi quá, còn có thể để người khác yên tĩnh xtôi phim không!”

“Lúc thì biến thân lúc thì hấp thu năng lượng của vũ trụ, rốt cuộc ai mới ồn ào.”

Lục Chúc Chúc vẫy vẫy tay: “Ông có chuyện gì, mau hỏi đi.”

Lục Hoài Nhu chỉ vào thiếu nữ ma pháp sư trong ti vi: “Tại sao các cô ấy lại muốn bay lên không trung?”

“Vì chỉ có như vậy mới có thể biến thân đó?”

Lục Hoài Nhu lại hỏi: “Không có chút suy luận nào, trẻ con.”

Lục Chúc Chúc không phục: “Này, trẻ con ở đâu!”

“Chỗ nào cũng trẻ con.”

“Mời ông nội dùng chứng cớ để nói chuyện.”

“Ví dụ, trước khi các cô ấy biến hình, còn phải hô to ‘biến thân’, cái này rất không logic, chẳng lẽ không kêu thì không thể biến hình à!”

Trong lúc nhất thời Lục Chúc Chúc không có lời nào để chống đỡ, cô bé bực bội ngồi xuống, móc điện thoại ra tìm kiếm phim điện ảnh của Lục Hoài Nhu, say sưa xtôi.

Lục Hoài Nhu chú ý tới cô gái nhỏ đang xtôi phim điện ảnh của anh, cười nói: “Bây giờ thì biết đâu mới là biểu diễn nghệ thuật thật sự rồi à?”

Trong điện thoại củaLục Chúc Chúc đang mở một đoạn phim cổ trang anh đóng hai năm trước ――

“Lúc ông nội đóng phim, trước khi chết còn phải kêu ‘Ta chết đây’, cái này cũng rất không logic đó, chẳng lẽ ông không hô lên, thì không thể chết à.”

Lục Hoài Nhu: …

Lại không có lời nào để chống đỡ

Comment cư dân mạng lại sôi nổi ――

[Khóa mõm Lục Hoài Nhu, hay lắm!]

[Này thì bắt nạt con nít.]

[Ha ha, Chúc Chúc nhỏ quá thông minh!]

[Anh trai còn điều gì muốn nói không.]

Ngay tại lúc này, cửa phòng bị đẩy ra, Lục Tuyết Lăng và Dương Kéo đi trở về.

Lục Hoài Nhu bén nhạy chú ý tới, trên vai Dương Kéo... Lại đeo túi xách của Lục Tuyết Lăng!

Lục Tuyết Lăng đi vào phòng khách, nói với hai ông cháu: “Tối nay bà xuống bếp, hai người muốn ăn gì?”

Lục Chúc Chúc giơ tay: “Con muốn ăn bánh mousse dâu!”

Lục Tuyết Lăng: “Đây là con muốn làm khó bà cô rồi, nơi núi hoang này bà đi đâu để làm bánh mousse dâu cho con chứ, đổi cái khác đi.”

“Vậy bà cô định làm gì?”

Lục Tuyết Lăng suy tính chốc lát, nói: “Mì ăn liền và sủi cảo đông lạnh, con chọn một cái đi.”

Lục Chúc Chúc: “Vậy thì hay là ông nội nấu cơm đi.”

Mặc dù khó ăn một ít, nhưng dầu gì cũng là thức ăn bình thường.

Lục Hoài Nhu đang tê liệt ở trên ghế sô pha: “Mời mọi người tự nhiên, tôi đây đã bỏ mạng ở dưới âm phủ rồi.”

“Ông nội!” Lục Chúc Chúc bò qua, điên cường đấm đầu cho anh:”Không được giả chết!”

“Xin con tôn trọng với thi thể một chút, cám ơn.”

Dương Kéo cười nói: “Hay là để tôi nấu cơm đi, nhà có đồ làm bánh ngọt, tôi làm bánh ktôi cho Chúc Chúc.”

Lục Chúc Chúc hoan hô: “Anh Dương Kéo giỏi quá!”

Lục Tuyết Lăng nói: “Cậu thực sự muốn làm bánh ngọt cho con bé à, phiền phức lắm.”

“Không phiền toái đâu, không phải chị cũng thích bánh ngọt à.”

Năm đó, nửa đêm cô đang biên đạo múa, thì đăng lên vòng bạn bè nói muốn ăn bánh ngọt. Sauđó Dương Kéo thấy, đứng ở chỗ cửa hàng bánh ngọt hai giờ đồng hồ, chờ đến sáu giờ để cửa hàng bánh mở cửa, là người mở hàng mua bánh ngọt, đưa qua cho Lục Tuyết Lăng.

Khi đó, Lục Tuyết Lăng còn tưởng rằng người mới này đang phí hết tâm tư lấy lòng cô.

“Cậu còn nhớ à.”

“Làm sao quên được.”

Lục Hoài Nhu nghe thấy lời đó, đầu lập tức nhạy cảm quay qua, nghi ngờ quan sát hai người.

Lục Tuyết Lăng đi theo anh ấy vào phòng bếp, bất đắc dĩ nói: “Vậy tôi làm cùng giúp cậu.”

“Được, chị Lục giúp tôi rửa trứng gà đi.”

“Không thành vấn đề, để tôi xử lí.”

Sau khi hai người vào phòng bếp, Lục Hoài Nhu lập tức đứng lên, nhẹ nhàng đi đến cạnh cửa phòng bếp, lắng tai nghe.

Không đúng, rất không đúng!

“Ông nội, ông đang làm gì vậy?” Lục Chúc Chúc không hiểu nhìn anh.

Lục Hoài Nhu làm thủ hiệu đừng có lên tiếng, Lục Chúc Chúc như đang thăm dò bí mật lớn, lập tức nhảy xuống ghế sa lon, chạy đến bên cạnh anh, tò mò hỏi

“Làm sao rồi làm sao rồi!”

“Dương Kéo và bà cô của con, không đúng lắm.”

“Chuyện gì vậy?”.

||||| Truyện đề cử: Tổng Tài Không Nhận Ra Vợ Mình |||||

“Nhóc con, nói con cũng không hiểu đâu.”

Trong phòng bếp, Dương Kéo và Lục Tuyết Lăng nghiên cứu cách làm bánh ngọt, cũng không có hành động đặc biệt gì.

Rất nhanh, Lục Chúc Chúc đã mất đi hứng thú, đi coi 《thiếu nữ ma pháp sư giải cứu thế giới 》 của cô bé.

Lục Hoài Nhu giống như mèo thám thính, toàn bộ hành trình đều lặng lẽ âm thầm quan sát hai người họ.

Quả nhiên Dương Kéo không tốt đẹp gì, không thể lừa gạt cháu gái anh, bây giờ lại thay đổi sách lược muốn đi lừa gạt chị của anh.

Thật là quá đáng!

Dân mạng lại khá sung sướng —

[Ăn giấm của cháu gái xong rồi, giờ đến lượt chị gái.]

[Anh tôi là chúa tể giấm chua của Châu Á.]