Cháu Gái Của Siêu Sao

Chương 45: Khắc tinh



Edit: Mintt

Beta: Thùy Linh

Ngày kế, dưới sự hướng dẫn của tổ chương trình, đoàn người tiến vào khu rừng rậm, mở ra một đoạn kịch bản “Phiêu lưu mạo hiểm trong rừng ”.

Loại kịch bản chương trình thực tế như vậy, Dương Kéo và Lục Hoài Nhu đều không thấy kinh ngạc.

Nhưng với bạn nhỏ Lục Chúc Chúc là lần đầu tiên tham dự, thì hứng thú dâng cao, mặc cái áo phông rằn ri do tổ chương trình phát, đội mũ rằn ri, trên mặt còn sơn màu xanh lá cây đậm, như thể trinh sát rừng rậm, kéo Lục Hoài Nhu chạy vào trong rừng rậm ――

“Xông lên! Đi tìm kho báu!”

Lục Hoài Nhu níu lấy cô bé: “Chậm một chút.”

Ống kính dừng trên người Lục Tuyết Lăng, cô mặc một cái áo T-shirt rộng rãi lộ rốn, quần dài bó sát người tôn lên đường cong mông hoàn mỹ của cô, cánh tay trắng nõn mơ hồ có thể thấy đường nét của cơ bắp.

Cô đứng dưới ánh mặt trời, cả người tỏa ra sức sống thanh xuân và khí thế hấp dẫn.

Người hâm mộ vì body của Lục Tuyết Lăng mà ồn ào —-

[Chị ơi, đây là cái vóc dáng thần tiên gì thế này!]

[Body đẹp quá đi, không biết nếu em tới tuổi như chị rồi có được đẹp như vậy không!]

[Người ta nói phụ nữ không có dấu hiệu tuổi tác, chị chính là ví dụ!]

[Đây sẽ là động lực của tôi! Từ nay chăm chỉ tập thể dục thôi!]



Lục Tuyết Lăng quay đầu lại, đón ánh mắt nóng bỏng của Dương Kéo.

Anh ấy cười yếu ớt, không hề keo kiệt tán dương cô: “Chị Lục đẹp thật đấy.”

Lục Tuyết Lăng tăng bước chân đi qua anh ấy, sợ hết hồn hết vía.

Dương Kéo và Lục Hoài Nhu không giống nhau, từ trước đến nay Lục Hoài Nhu ở trước màn ảnh chưa hề thu lại tính cách, nghĩ sao nói vậy. Nhưng Dương Kéo sẽ kiềm chế bản thân, sẽ không nói ra bất kỳ cái gì không đúng lúc.

Hôm nay lá gan của anh ấy quá lớn rồi!

Đúng như dự đoán, mặc dù chỉ là mấy chữ ngắn gọn, cũng bị khán giả lưu ý đến ――

[Gì, tôi mới nghe nhầm hả?]

[Lầu trên béo ú kia, cậu nghe không nhầm đâu. Phút 15 giây 34, Dương Kéo khen chị Cherlyn đẹp.]

[Hình như đây là lần đầu tiên Dương Kéo công khai khen một cô gái.]

[Không phải hình như, mà là chắc chắn! Lần trước tham gia chương trình anh ấy sẽ không nói quá 3 câu với phụ nữ đâu! Giữ mình trong sạch đến mức tức giận thật sự! Có thể nói là người sạch nhất trong showbiz!]

[Thế tại sao lại khen chị ấy? Tại sao! Tại sao!]

[Chỉ có tôi là nghĩ vậy thôi à?]

[Đừng nghĩ nhiều, chị ấy đẹp thật mà. Đẹp thì khen thôi.]

[May quá Lục hoài Nhu không nghe được. Không thì bình giấm chua lại đổ!]



Lục Hoài Nhu đã sớm bị trinh sát rừng Lục Chúc Chúc kéo vào rừng rồi.

Khắp cả khu rừng đều  có hồ nước, ánh mặt trời chiếu xuống mặt hồ, phản chiếu sự dao động ánh vàng lung linh như vảy cá.

Giữa hồ có một đảo nhỏ, dựa theo bố trí của tổ đạo diễn, họ phải đi tìm kho báu ở ngay trên đảo.

“Ông nội, bên kia có thuyền kìa!”

Lục Chúc Chúc phát hiện có hai thuyền nhỏ đậu ven hồ, dẫn đầu chạy đến trước.

Trên thuyền đặt bốn bộ phao cứu sinh màu đỏ, nhìn có vẻ, là muốn họ chèo thuyền đến đảo nhỏ ở giữa hồ.

Lục Chúc Chúc hưng phấn chạy đến, lại bị Lục Hoài Nhu nắm chặt cổ áo: “Gấp cái gì, thuyền ở đây cũng không chạy mất đâu, mặc áo phao vào trước đã.”

“Nhanh lên đi mà!”

Lục Hoài Nhu kiên nhẫn mặc cho cô bé phao cứu sinh size trẻ em, vẫn chưa yên tâm, lại đeo lên cho cô bé một cái phao bơi nhỏ.

“Con muốn nhanh chóng chèo thuyền, chơi thật vui luôn.”

“Yên tâm, chờ lát nữa ông sẽ khiến con hoa mắt đến buồn nôn luôn.”

Lục Hoài Nhu dắt tay cô gái nhỏ lên thuyền, để cô bé ngồi lên ghế trẻ em: “Ngồi đi, không được lộn xộn, không được đứng lên.”

“À... Vâng ạ.”

Trong ngày thường cô gái nhỏ hay nghịch ngợm, nhưng lúc nên nghe lời, thì vẫn rất ngoan không chịu được, ngồi trên thuyền không nhúc nhích, nhìn Lục Hoài Nhu cầm tay lái thuyền.

“Mau xuất phát đi! Mau xuất phát đi!” Cô bé thúc giục: “Chúng ta đi trước có thể tìm ra khi báu trước!”

“Gấp cái gì, chờ bà cô của con tới rồi cùng đi.”

Lục Tuyết Lăng và Dương Kéo cùng đi ra khỏi rừng, ở chỗ sườn núi, thậm chí Dương Kéo còn ôm Lục Tuyết Lăng một chút: “Chị Lục coi chừng, chỗ này là cát mịn, rất trơn.”

Dương Kéo một câu lại “Chị Lục “, như thể so với em trai là anh còn thân thiết hơn, trong lòng Lục Hoài Nhu cực kì khó chịu.

Cháu gái cũng muốn cướp, chị gái cũng muốn cướp!

Đây là khắc tinh … của nhà anh sao!

Lục Chúc Chúc không ngừng thúc giục: “Ông nội, mau chèo thuyền đi!”

“Đừng nóng vội.” Lục Hoài Nhu đứng dậy nói với Lục Tuyết Lăng: ” Chị, lên thuyền đi.”

Lục Tuyết Lăng đã mặc xong áo phao của cô, đi tới chỗ họ, có một cô gái trong tổ đạo diễn nhắc nhở cô: “Cô Cherlyn, xin hãy chú ý an toàn đi ạ, một chiếc thuyền bè chỉ có thể ngồi hai người thôi.”

“Chỉ có thể ngồi hai người thôi?” Lục Hoài Nhu không thể tin nổi: “Cô đùa gì thế, chị tôi đương nhiên phải ngồi chung với tôi rồi.”

Chẳng lẽ còn chung thuyền với Dương Kéo kia sao!. Truyện Linh Dị

Cô gái biên tập khó xử nói: “Vậy … để cho Chúc Chúc và anh Kéo ngồi chung một chiếc thuyền đi?”

“Được đó ạ! Ông nội con lớn tuổi rồi, chèo thuyền nhất định sẽ chậm hơn.” Lục Chúc Chúc vội vàng đứng dậy: “Con ngồi cùng anh Dương Kéo!”

“Con ngồi đàng hoàng lại cho ông!” Lục Hoài Nhu dắt Lục Chúc Chúc, tức giận nói với cô gái biên tập: “Tổ chương trình mấy người cố ý thiết kế ra cái tình huống này đúng không!”

“Thầy Lục, chúng tôi thật sự không mượn được thuyền lớn, chỉ mượn được hai cái chiếc thuyền nhỏ này thôi, một thuyền ngồi hai người, đây cũng là cân nhắc an toàn thôi.”

Lục Hoài Nhu nhìn Chúc Chúc, lại nhìn sang Lục Tuyết Lăng.

Đây chính là hai câu trả lời khó lựa chọn trong “Cả hai cùng rơi xuống nước cứu ai trước” đây mà.

Anh tức giận nói: “Dù sao chị tôi cũng không thể ngồi cùng thuyền với Dương Kéo được, gây ra scandal tổ chương trình mấy người có phụ trách không.”

Làn đạn ――

[Để Dương Kéo ngồi với Lục Tuyết Lăng đi! Chúng tôi sẽ không bàn tán gì đâu!]

[Thật đó, chúng tôi chắc chắn sẽ không truyền ra scadal đâu! Ngoan ngoãn. Jpg]

[Năn nỉ luôn á, muốn nhìn Dương Kéo và chị Tuyết Lăng ngồi cùng một thuyền!]



Cuối cùng, Lục Hoài Nhu vẫn phải thỏa hiệp, dẫu sao đây cũng là chèo thuyền trên nước, quả thực anh không yên tâm giao bạn nhỏ Chúc Chúc cho bất kỳ ai.

Dương Kéo có biết bơi không anh không biết, dù sao Lục Tuyết Lăng cũng là một con vịt cạn, nếu thật sự xảy ra bất ngờ gì, Lục Hoài Nhu có thể sẽ không chịu nổi.

Cô gái nhỏ còn phải tự bảo vệ mình.

Vì vậy Dương Kéo được như ý nguyện, ngồi cùng thuyền với Lục Tuyết Lăng.

“Lên đường đi!” Lục Chúc Chúc tựa như thuyền trưởng nhỏ, ngồi trên mũi thuyền, chỉ huy nói: “Thuyền phó Lục, mau mau khởi hành đi! Kho báu đang chờ chúng ta!”

Lục Hoài Nhu rất không yên tâm nhìn Dương Kéo: ” Này, chị tôi không biết bơi, cậu cẩn thận một chút...”

“Yên tâm đi.” Dương Kéo đỡ Lục Tuyết Lăng lên thuyền, mỉm cười nói: “Tôi sẽ bảo vệ Chị Lục.”

“…”

Nhìn nụ cười thâm trường của anh ấy, Lục Hoài Nhu càng không thể yên lòng.

Dương Kéo chèo thuyền đúng theo tốc độ rùa bò, Lục Hoài Nhu cùng Chúc Chúc đã đến đảo ở giữa hồ rồi, mà thuyền của họ vẫn còn đang chậm rãi trên mặt hồ.

Cứ đi theo tốc độ như vậy, trời tối cũng không nhất định có thể lên bờ được.

Tự nhiên tổ quay phim cũng đi theo toàn bộ hành trình với hai ông cháu Lục Hoài Nhu và Lục Chúc Chúc, dẫu sao hai người này mới là nhân vật chính của chương trình.

Vì vậy sau khi lên bờ, họ lập tức lao vào trong rừng, đi tìm cái gọi là “kho báu”.

Lục Tuyết Lăng biết Dương Kéo đang cố ý đi chậm, dứt khoát tháo tai nghe xuống, nói: “Cậu lại làm cái trò gì vậy?”

Dương Kéo buông mái chèo xuống, từ trong túi của anh ấy đổ ra một loại đồ ăn nhẹ đầy màu sắc.

Lục Tuyết Lăng:?

“Cậu trộm đồ ăn vặt của Chúc Chúc à!”

Dương Kéo cầm một viên kẹo lên, bóc vỏ, đưa ra: “Đây là kẹo sô cô la chị thích nhất nè.”

“Tôi không ăn, toàn đường, sẽ bị già đi mất.”

Anh ấy chống lên mạn thuyền, đi tới, đút sô cô la vào miệng cô: “Chị ăn đi, một viên kẹo thôi mà, sao có thể lập tức già đi được chứ.”

“…”

Cho dù là người phụ nữ nửa đời luôn bình tĩnh như Lục Tuyết Lăng, đối mặt với khuôn mặt anh tuấn đầy sự dụ dỗ của Dương Kéo, cũng không khả năng không dao động ở đáy lòng.

Trong giới giải trí anh ấy nổi danh là quân tử nhẹ nhàng, chỉ có Lục Tuyết Lăng biết, quý ông duyên dáng này tính rất tệ.

Cô cho rằng anh ấy đã thay đổi, nhưng lần tiếp xúc này, từ một ánh mắt Lục Tuyết Lăng cũng biết, anh ấy vẫn là thiếu niên khoe khoang không hề trói buộc năm đó.

Khó trách Lục Hoài Nhu toàn gọi anh ấy là Dương trà xanh, khi anh ấy thỏa hiệp và dễ bảo, phần lớn thời điểm, đều là do giả vờ cả.

“Dương Kéo, vậy bây giờ chúng ta phải làm gì?”

Dương Kéo cũng tự đút cho anh ấy một viên sô cô la, phồng má, hỏi ngược lại: “Không phải đang dạo chơi à.”

“Dạo với chơi cái gì, đang quay chương trình, cậu có thể... cẩn thận chút không.” Lục Tuyết Lăng vừa nói vừa kiểm tra micro, xác nhận là đang tắt.

Dương Kéo nhìn hòn đảo ở giữa hồ: “Họ quay chương trình của họ, chúng ta hẹn hò của chúng ta, không ảnh hưởng gì cả.”

“Hẹn hò cái gì!” Lục Tuyết Lăng tức giận nói: “Tôi không hề đồng ý với cậu.”

Dương Kéo cười lên, khóe miệng nâng lên hiện ra lúm đồng tiền nhàn nhạt: “Chị cân nhắc của chị, tôi theo đuổi của tôi, không làm chậm trễ gì cả.”

“Dương Kéo, bây giờ sự nghiệp của cậu như đang ở đỉnh, đừng tự do phóng khoáng vậy...”

Dương Kéo cắt lời cô: “Sự nghiệp của tôi như đang ở đỉnh mấy năm nay rồi, chị chắc chắn muốn tìm cớ vậy sao.”

Nhất thời Lục Tuyết Lăng đành phải im lặng.

“Mấy năm chị đi, mỗi ngày tôi đều nhớ nhung đến muốn buông tha luôn, mà muốn đến tìm chị. Nhưng khi đó chị nói muốn trên đỉnh núi chờ tôi, tôi đã nghĩ, ráng nhịn chút nữa, cố gắng leo đến đỉnh núi. Tôi cũng nghe lời chị, làm một người hiền lành ấm áp. Chị muốn tôi làm gì... Tôi cũng có thể làm được.”

Anh ấy nhìn đến xoáy sâu vào Lục Tuyết Lăng, đôi mắt thành kính mà nghiêm túc: “Chị à, tôi đã đợi nhiều năm như vậy, có thể đừng cự tuyệt tôi nữa được không.”

Lục Tuyết Lăng nhìn làn sóng lăn tăn trên sông, lòng xoắn lại.

Cô không còn là thiếu nữ hai mươi mấy tuổi nữa, cô là một người phụ nữ thành thục đã trải qua mưa gió của cuộc đời, nhưng việc động lòng không hề quan hệ gì tuổi tác cả, những lời tỏ tình đó, thuở thiếu thời nghe thì sợ hãi, mà nay ngoài sợ hãi... còn có rất nhiều cảm động.

Người đàn ông trước mặt này, ước chừng đã đợi cô nửa cuộc đời rồi.

Lục Tuyết Lăng cắn nhẹ môi, khẽ gọi: “A Kéo...”

Dương Kéo nghe cách gọi này, cả người như bị giật điện, đã nhiều năm anh ấy không nghe được cô gọi anh ấy như vậy rồi.

“Tôi chỉ muốn chờ Chị Lục một đáp án thôi, nếu chị không thích tôi, tôi sẽ không nói đến chuyện này nữa, cũng sẽ không xuất hiện trước mặt chị nữa.”

Ánh mắt nóng bỏng của anh ấy không hề che đậy nhìn Lục Tuyết Lăng, tay đặt trên mạn thuyền, từ từ dời qua, đầu ngón tay nhẹ nhàng chạm vào mu bàn tay cô.

Cái đụng chạm trong nháy mắt này, hai người đều thấy ngứa ngáy trong lòng.

“A Kéo, sẽ không đơn giản như vậy.” Lục Tuyết Lăng đau khổ lắc đầu: “Ở bên tôi, không đơn giản như vậy.”

Rốt cuộc Dương Kéo cũng lấy được dũng khí, nắm tay cô, nắm thật chặt, dùng rất nhiều sức ――

“Chị à, tiền những năm nay tôi kiếm được, một đồng tôi cũng không phung phí.”

“Tôi không giống tiền bối Lục mà có tài quản lý nên có thể thành lập công ty, tôi chỉ có thể cố gắng kiếm tiền, kiếm một phần giữ một phần, tôi muốn nếu có một ngày tôi mất hết tất cả, ít nhất, tôi có thể cho chị một cuộc sống có sung sướng.”

“Chị thích rừng núi, thích tự nhiên bao la, tôi mua cho chị một cái biệt thự trong núi, chị thích ngâm suối nước nóng, trong nhà lập tức lắp hệ thống nước nóng giả thiên nhiên, chúng ta còn có thể nuôi hai con chó... Chị, tôi có thể khiến cho chị hạnh phúc, chị phải tin tưởng tôi.”

Lục Tuyết Lăng sớm đã nghe đồn, trong cuộc sống Dương Kéo cực kỳ tiết kiệm, không cần xe xịn, không cần đồng hồ đắt tiền, thậm chí có chó săn chụp trang phục thường ngày của anh ấy, cả người trở xuống tuyệt đối không vượt qua bốn con số.

Cô cho rằng, từ nhỏ Dương Kéo đã quen với cuộc sống vất vả, không thích ứng với cuộc sống hào nhoáng sau khi trở thành tài tử.

Nhưng cô nào nghĩ đến, tất cả những gì anh ấy làm, cũng đều liên quan đến cô.

“Chị à, tôi muốn chị, nhớ nhung nhiều năm như vậy, chị thanh toán cho tôi đi.”

Giọng anh ấy như đang khẩn cầu, cũng mang theo sự hấp dẫn mênh mông là người ta nổi lên cơn sóng trong lòng.

Ngay tại lúc này, cô gái biên tập của tổ chương trình đứng ở đảo giữa hồ kêu lên với họ: “Anh Kéo, chị Tuyết Lăng, hai người không chèo được à? Có cần tổ tiết mục phái thuyền đến đón hai người không?”

Lục Tuyết Lăng lập tức bỏ tay anh ấy ra.

Dương Kéo cười, ném mái chèo đi, hô lên: “Mái chèo rơi xuống hồ rồi, phái thuyền tới đón tôi với Chị Lục đi.”

“Được rồi, hai người chờ chút, tới ngay đây.”

Lục Tuyết Lăng tức giận nhìn anh ấy.

Như vậy nhiều năm, cái cơ trí này cũng không thay đổi.

Một lần nữa Dương Kéo ngồi trên mạn thuyền, bất đắc dĩ nói: “Chị, thời gian mỗi lần chúng ta ở bên nhau đều rất ngắn, không thể chờ chị trả lời.”

“A Kéo, cậu cho tôi thêm chút thời gian đi.”

Dương Kéo biết tính tình của Lục Tuyết Lăng, cô sẽ không dễ dàng đáp ý cái gì, một khi cô đã cam kết, thì chính là đá mòn biển cạn cũng sẽ không thay đổi.

Nên Dương Kéo cảm thấy, kiên nhẫn chờ đợi nhất định sẽ đáng giá.

Khóe mắt anh ấy câu dẫn, rực rỡ như hoa đào: “Chị có thể cân nhắc, nhưng tôi không thể chờ quá lâu được đâu.”

Trong rừng, tay Lục Chúc Chúc cầm một tờ giấy bằng da dê, căn cứ vào bản đồ chỉ đường, làm như thật đi tìm kho báu: “Chắc là đi ở đây... Không không không, con đường này đi không thông được, đi sang bên này.”

Trong lòng Lục Hoài Nhu không thể bình tĩnh nổi, thỉnh thoảng lại quay đầu nhìn về phía sau: “Sao bà cô của con còn chưa tới, không lẽ bị Dương Kéo ức hiếp rồi.”

Lục Chúc Chúc cau mày trầm tư trong chốc lát, nói: “Nhất định là bà cô gặp hải tặc rồi.”

Lục Hoài Nhu gõ lên đầu cô bé: “Chúng ta ở trong núi, có một cái hồ nhỏ thôi, lấy đâu ra hải tặc, con dùng đầu óc chút đi.”

“Có đó!” Lục Chúc Chúc chỉ vào góc trong của bản đồ: “Nè, cái này nè! Hải tặc hung ác đó!”

Đúng như dự đoán, trên cuộn da dê có vẽ một hải tặc đơn giản, bên cạnh còn có một cái đầu lâu tỏ ý ―― cực kỳ nguy hiểm.

Lục Hoài Nhu: …

Qủa nhiên anh đã tham gia phải chương trình thiếu nhi rồi.

“Ông nội, chúng ta đi tìm kho báu trước, sau đó đi cứu bà cô!”

Lục Hoài Nhu nhìn cô gái nhỏ đang nhập vai, miễn cưỡng nói: “Con là thuyền trưởng Chúc Chúc, con định đoạt.”

Vì vậy Lục Chúc Chúc cầm cuộn da dê, làm dáng vẻ thăm dò con đường phía trước, tìm kho báu.

Tay Lục Hoài Nhu chắp sau ót, không lo lắng đi sau lưng cô bé.

Lục Chúc Chúc hét lên kinh ngạc: “Chậm lại đã! Để con nhìn lại hướng đi đã!” Nói xong thì mò lấy la bàn, nhìn hướng đi: “Hướng đi không sai, nhưng không loại bỏ việc từ trường kim loại ở quanh đây, làm nhiễu loạn hướng đi, chúng ta phải cực kỳ cẩn thận!”

Lục Hoài Nhu không nói nên lời: “Ông muốn tặng cho con một danh hiệu.”

“Vua rừng rậm ạ?”

“Nữ hoàng diễn kịch.”

“…”

“Cả khu rừng chỉ có một con đường này thôi, có cần diễn đến mức vậy không!”  Lục Hoài Nhu cốc đầu cô bé: “Diễn xuất quan trọng nhất là tự nhiên, dùng quá sức thì lại có vẻ không thực tế.”

Lục Chúc Chúc che đầu nhỏ của cô bé lại, bất mãn nói: “Người ta không diễn đâu, đây thật sự rất nguy hiểm mà!”

“Nguy hiểm cái gì.” Lục Hoài Nhu đi vào bụi cỏ phía trước, vừa đi vừa nhảy cóc nói: “Nguy hiểm ở đâu, con tìm ra cho ông.”

“Ông nội, đừng đi mà!”

Chưa dứt lời, đã nghe thấy tiếng “bộp”, chân trái của Lục Hoài Nhu đạp vào hố bùn nhớp nhớp, toàn bộ bắp chân hõm xuống.

Lục Chúc Chúc lật cuộn da dê, nói: “Bản đồ nói, gần đây có ao đầm ẩn núp, là cần phải tránh xa.”

“…”

[Ha ha ha, ngốc quá đi.]

[Này thì không tin lời trẻ con này! Cho chết!]

[Hiện trường vả mặt của Lục Hoài Nhu.]

Lục Hoài Nhu lê cái chân phải dính đầy bùn cỏ, khó khăn đi vào trong rừng, anh có bệnh sạch sẽ nhẹ, bây giờ trên đùi toàn là bùn, khiến cả đoạn đường này anh đều lạnh mặt.

Anh quay phim muốn quay cận cảnh anh, kết quả bị ánh mắt sắc bén của anh quét qua phải quay về.

Thôi... không quấy rầy nữa.

Rốt cuộc Lục Hoài Nhu bị thua thiệt đã có kinh nghiệm, không đi lung tung nữa, toàn bộ hành trình đi theo sau lưng Lục Chúc Chúc.

Lục Chúc Chúc căn cứ vào sự chỉ dẫn của bản đồ, thành công tránh được “Bẫy thú”, “Hố gấu”, đi đến miếu thần trước hang động.

“Kho báu nhất định là ở trong hang động rồi!”

Bất quá cửa hang động đen thui, không biết bên trong ẩn giấu cái dạng nguy hiểm gì không biết, Lục Chúc Chúc nhìn về phía Lục Hoài Nhu: “Ông nội, chúng ta phải vào thôi?”

Lục Hoài Nhu ngồi trên đá, dùng khăn giấy ướt lau bùn và cỏ dính đầy trên đùi phải của anh, miễn cưỡng nói: ” Chờ bà cô con rồi cùng vào.”

“Nhưng bà cô bị hải tặc bắt đi rồi, không chờ được, chúng ta phải đi cứu bà thôi.”

Lục Hoài Nhu nói: “Vậy cũng là tình tiết do con tự bổ não đó.”

“Không phải đâu.”

Mấy phút sau, Dương Kéo chạy vội từ trong rừng đến: “Nguy rồi! tiền bối Lục, xảy ra chuyện rồi!”

Trong lòng Lục Hoài Nhu trầm xuống: “Chị tôi xảy ra chuyện gì!”

Dương Kéo: “Chị Lục bị hải tặc bắt đi rồi!”

“…”

Vậy nên ở đây chỉ có Lục Hoài Nhu anh bình thường thôi sao!

Làn đạn —

[Ha ha ha, Hoài gia lo lắng kìa, không hề giả trân xíu nào luôn!]

[Không định trèo tường đâu nhưng mà kỹ thuật diễn xuất của Dương Kéo vượt qua Hoài gia luôn rồi đấy!]

[Cả đoàn phim chỉ có mình tôi là không diễn được.jpg]

Dương Kéo nói tiếp: “Chúng ta phải tiến vào thần miếu sơn động, tìm bảo tàng bí mật, mới có thể cứu chị ấy được.”

Lục Chúc Chúc cắn răng nghiến lợi nói: “Dám bắt bà cô của con! Thiếu nữ ma phá sư con thề, nhất định phải cứu bà cô ra!”

Lục Hoài Nhu:?

Sao con có thể đọc lời thoại mà không xấu hổ chút nào vậy!

Dương Kéo cũng phối hợp với Lục Chúc Chúc, nói: “Tôi cũng thề, nhất định phải cứu về chị Lục của tôi về!”

Lục Hoài Nhu: …

Cái gì! Chị tôi thành của cậu lúc nào!

Trong toàn bộ kịch bản này, bóng ma trong lòng Lục Hoài Nhu ngày càng lớn. Mà hai người Lục Chúc Chúc và Dương Kéo sau một lúc thảo luận thương lượng, quyết định tiến vào thần miếu ở hang động đen thui.

Lục Hoài Nhu thật sự vô cùng ghét kịch bản như vậy, nhất là tiến vào nơi tối thui không biết, khiến cho anh nghĩ đến bệnh viện ma ở khu vui chơi đầu năm.

Ở cái nhà ma đó đã doạ anh gặp ác mộng ba buổi tối, một năm đi ngủ nhiều lúc không dám tắt đèn.

Anh chỉ hang động hỏi người quay phim: “Trong này... có nguy hiểm gì không.”

Máy quay lắc lắc.

Lục Chúc Chúc: “Ông nội, ông thật là trẻ con, đây là chương trình quay lên ti vi, sao có thể có nguy hiểm gì chứ.”

“…”

Lúc nãy khi con đóng vai thiếu nữ ma pháp sư, sao không nói là đang quay chương trình!

Dương Kéo thấy Lục Hoài Nhu sợ bóng tối, vì vậy mò đèn pin ra, nói: “Vậy tôi đi đằng trước dò đường, Chúc Chúc con ngoan ngoãn đứng ở giữa, tiền bối Lục cản ở phía sau.”

“Được.”

Lục Hoài Nhu vô cùng hài lòng với sự an bài này, đè bả vai Lục Chúc Chúc, đi theo họ... từng bước một tiến vào hang động đen thui.

Hang động này quan sát bên ngoài thì thấy bình thường không có gì lạ, nhưng bên trong lại khác, đường tắt quanh co, rất sâu, xung quanh cũng rất tối, dù có đưa tay lên cũng không thấy được năm ngón.

Lục Chúc Chúc nói: “Ông nội, không phải ông ở phía sau à, sao cứ ép về phía trước vậy.”

“Ông chen lấn à?”

“Chen lấn ạ.”

“Không thể nào.”

Dương Kéo: “Anh đang chen lấn đấy.”

Lục Hoài Nhu cố làm vẻ trấn định, kiên trì nói: “Tôi không hề.”

Lục Chúc Chúc hoài nghi hỏi: “Ông nội, không phải ông sợ chứ?”

Lục Hoài Nhu cười nhạt: “Sợ ư, có thể sao? Quay chương trình truyền hình thôi mà, ông sợ cái gì...”

Chưa dứt lời, bỗng nhiên, đèn pin cầm tay lóe sáng, rồi tắt, ba người lập tức lâm vào bóng tối vô tận.

Ngay cả khán giả cũng không nhịn được nín thở.

Năm giây sau, Dương Kéo truyền ra âm thanh rất là bất đắc dĩ ――

“Tiền bối Lục, xin anh... đừng ôm tôi như vậy được không.”