Cháu Gái Của Siêu Sao

Chương 46



Editor: Jas

Beta: Thùy Linh

Đèn báo hiệu trong hang động sáng lên, tuy vẫn không khá hơn trước bao nhiêu nhưng vẫn giúp Lục Hoài Nhu cảm thấy an toàn hơn so với cảm giác mờ tối đến mức không nhìn thấy năm ngón tay.

Lục Hoài Nhu sẽ không bao giờ thừa nhận anh đã ôm Dương Kéo trong bóng tối.

Anh đường đường chính chính giáo huấn Lục Chúc Chúc: “Nhóc con, có sợ cũng không được đi vào, con có thể ăn được đậu hũ của ảnh đế Dương sao?”

Lục Chúc Chúc cực kỳ vô tội: “Con có di chuyển chút xíu nào đâu!”

“Haha, nếu đã làm thì mau nhận đi, sẽ không ai trách con đâu.”

Cô bé dậm chân: “Nhưng con thực sự không làm!”

Làn đạn lại bắt đầu điên cuồng xoát màn hình ——

[Lục- ảnh đế đi lên từ thực lực, diễn viên đạt giải Oscar- Hoài Nhu.]

[Chỉ cần mình đến chết cũng không thừa nhận, người mất mặt sẽ không phải mình!]

[Cho dù có sợ đến mức run lẩy bẩy, mình cũng sẽ không ôm người ta.]

[Lục Chúc Chúc: “Vậy con không cần mặt mũi hả?”]

…..

Dương Kéo vươn tay đo chiều cao của Lục Chúc Chúc, rụt rè nói: “Cho dù Tiểu Chúc Chúc cao gấp đôi thì con bé cũng không đứng đến cổ tôi đâu.”

Lục Hoài Nhu giả bộ không nghe thấy lời Dương Kéo: “Phía trước có ánh sáng, đi thôi.”

“Được.” Dương Kéo cười: “Tiền bối Lục có muốn đi giữa không?”

“Không cần, cảm ơn.”

Lục Hoài Nhu bước lên trước, đi qua con đường độc đạo bên trong động, cuối cùng cũng nhìn thấy một hang động khá rộng rãi.

Hang động này đã được công nhân tu sửa lại, trên tường có dấu hiệu dùng lửa, sáng sủa hơn nhiều so với hang động tối tăm lúc trước.

Cả động chứa đầy ắp những thùng gỗ to nhỏ, Lục Chúc Chúc nhìn mấy cái thùng, vui vẻ reo lên: “Chúng ta tìm được kho báu của hải tặc này.”

“Con có chắc đây là kho báu không?”

“Chắc!”

Lục Chúc Chúc đi lên trước, mở một cái thùng.

Lục Hoài Nhu và Dương Kéo cũng bước mìnhi, hiếu kì xem xem “kho báu hải tặc” trong truyền thuyết là thứ gì.

Nắp thùng mở ra, bên trong không có ánh sáng lấp lánh của kim cương châu báu, tất cả đều là các loại… đồ ăn vặt.

Thạch, rong biển, khoai tây chiên, bánh quy, trái cây sấy, thịt heo khô…

Lục Hoài Nhu: “?”

Vậy kho báu đâu?

Chính nó! Chính nó đó!

Những loại bao bì màu sắc sặc sỡ khiến mắt Lục Chúc Chúc sáng lên, cô bé lăn vào đống bánh kẹo rồi sung sướng hét lên: “Kho báu này tuyệt quá đi!”

Lục Hoài Nhu: “Mấy thứ này mà là kho báu à!”

Dương Kéo bất đắc dĩ nói: “So với vàng bạc châu báu, chỗ bánh kẹo này mới chính là thứ trẻ con mơ ước đó.”

Lục Chúc Chúc vui vẻ hệt như chú chó vừa chạy được 800 cây số, chạy lung tung, không ngừng nhét đồ ăn vặt vào cặp sách: “Mấy thứ này cho Trương Hổ, rong biển thì cho nhóc Lâm… còn chocolate của anh Tự nữa!”

Lục Hoài Nhu nhắc nhở: “Tiểu Chúc Chúc, con nhìn thấy đồ ăn vặt là quên mất nhiệm vụ quan trọng nhất rồi sao?”

Lục Chúc Chúc ngây người: “Là gì ạ?”

“Bà cô của con đó!”

Lục Chúc Chúc giật mình: “Ôi, bà cô bị hải tặc bắt đi rồi, con phải đi cứu bà!”

Đúng lúc này, tiếng BGM của “Cướp biển vùng Carribe” vang lên, tên cầm đầu áp giải Lục Tuyết Lăng mìnhi, xung quanh anh ta có rất nhiều tên hải tặc mặc trang phục cùng kiểu.

Lục Hoài Nhu chú ý người đóng vai trùm cướp biển lại là giám đốc công ty, còn nhóm người xung quanh anh ta đều là nhân viên công tác.

Lục Hoài Nhu bất lực dụi mắt.

Rốt cuộc là tổ chương trình thiếu nhân lực đến mức nào mà ngay cả NPC cũng phải mời nhân viên đến vậy.

Tên cầm đầu vung kiếm: “Hahaha, thuyền trưởng Chúc Chúc, cảm ơn đã giúp chúng ta tìm được kho báu hải tặc, bây giờ cho ngươi hai lựa chọn, một là bà cô này, hai là kho báu, chọn đi.”

Lục Chúc Chúc nhìn Lục Tuyết Lăng đang bị cướp biển trói, lại nhìn cả hang động đầy ắp đồ ăn vặt, đau lòng nói: “Thả bà của ta ra, đống đồ ăn này ta bỏ hết, tất cả… cho ngươi!”

Lục Tuyết Lăng kêu lên: “Không, chỗ kho báu này trải qua bao gian khổ mới tìm được, con không cần vì bà…”

“Tất cả chỗ này có ý nghĩa gì nếu không có bà cô chứ!”

Lục Hoài Nhu: “…”

Diễn không ra thể thống gì cả! Thật uổng cho ngón chân của mình phải trụ lại Nhà thờ Đức Bà này!

“Chúc Chúc, bà… cảm động quá đi mất. Bà hứa nếu trở về được sẽ mua cho con một căn phòng đầy đồ ăn vặt!”

“Bà hứa rồi đó nha.”

“Hứa cái gì mà hứa!” Lục Hoài Nhu bất mãn: “Con không thảo luận với ông hả, ông không đồng ý.”

“Ông nội NG rồi kìa!” Lục Chúc Chúc khinh thường nhìn Lục Hoài Nhu: “Chỉ là chút kỹ năng diễn xuất mà thôi, ông muốn tranh ngôi vị ảnh đế với anh Dương Kéo à?”

Lục Hoài Nhu: “…”

Quá đáng lắm rồi đó.

Sau đó, Lục Hoài Nhu lại phát hiện ra không thấy Dương Kéo đâu, nhìn quanh quất hồi lâu mới thấy Dương Kéo cầm một thanh kiếm đi vòng ra phía sau trùm cướp biển, tựa vào tường, cẩn thận ẩn nấp.

Lục Hoài Nhu đỡ trán.

Vậy trang phục lại thay đổi rồi à?

Dương Kéo lẻn ra phía sau tên cầm đầu, giương kiếm lên giết sạch đám cướp biển, tên cầm đầu ngã xuống, mấy tên đằng sau tức giận hét to: “Chờ đó, bọn ta sẽ quay lại tính sổ với ngươi!”

Cuối cùng lại là Dương Kéo cứu Lục Tuyết Lăng, cởi trói cho cô rồi bế cô về, dịu dàng nói: “Tôi sẽ luôn luôn bảo vệ chị.”

Máy quay tiến lại gần, hình ảnh cuối cùng là Dương Kéo và Lục Tuyết Lăng bốn mắt nhìn nhau.

Vài cô gái trong tổ thấp giọng hỏi biên đạo: “Đây là… kịch bản của chúng ta à?”

“Không, đây là Dương Kéo tự biên tự diễn.”

“!!!”

Làn đạn lại bay múa trên màn hình —

[Không phải tin đồn thất thiệt? Đây là tiêu đề sao? Xin lỗi, hóa ra vì chúng ta mà anh Dương Kéo phải giữ mình trong sạch nhiều năm như vậy!]

[Đừng nói là ôm ấp, trước kia anh ấy đứng cùng các nữ diễn viên trong chương trình tạp kỹ cũng cách xa một mét!]

[Oaa lần đầu tiên ôm kiểu công chúa lại dành cho chị gái này sao!]

[Trời ơi, tôi không thể nhận ra được luôn!]

[Liệu họ có hôn không vậy?]

[Lầu trên suy nghĩ nhiều quá, không có khả năng đâu, đây đã là giới hạn lớn nhất rồi!]

[Đây có phải ảo giác của tôi không, tôi cảm giác anh Dương Kéo rất mong chờ việc này.]

….

Lục Chúc Chúc nhìn cái kết viên mãn hệt như phim hoàng tử công chúa này, cảm động mìnhi nước mắt lưng tròng, ngẩng đầu nhìn ông nội rồi đưa tay ra tỏ vẻ muốn ôm.

“Ông ơi, con cảm động quá huhuhu.”

Lục Hoài Nhu cảm thấy mình như biến thành một lão già không hiểu sự đời.

Cảm động cái gì!

Con hiểu sai từ cảm động này rồi à!

Chương trình tạp kỹ nhảm nhí như chiếu cho trẻ con xem này cuối cùng cũng kết thúc, Lục Hoài Nhu cảm thấy mình sắp phát điên luôn.

Lục Hoài Nhu cảm thấy hoang mang là tại sao mình lại kí hợp đồng với chương trình này, chắc đầu óc có vấn đề rồi.

Mà không, hình như mục đích ban đầu là muốn Lục Chúc Chúc thân thiết với mình hơn.

Nhưng thật ra cũng không hòa hợp thêm tí nào, ngược lại ngày nào cũng loạn đến gà bay chó sủa.

Sau chương trình lần này, Lục Chúc Chúc lại thân thiết với Dương Kéo hơn, trở thành bạn bè qua mạng.

Lục Hoài Nhu phát hiện mỗi lúc cô bé rảnh rỗi lấy điện thoại ra thì tám chín phần mười là nhắn tin cho Dương Kéo.

Hai người này tuy khoảng cách thế hệ khác nhau mà sao nói được nhiều chuyện thế.

Nhưng điều làm Lục Hoài Nhu phát điên chính là Lục Chúc Chúc lại học được kiểu ăn nói thảo mai của trà xanh đỉnh cấp trong giới giải trí- Dương Kéo.

“Ông nội dạy con khiêu vũ nghiêm túc lắm, nhưng khiêu vũ rất khó, con không học nữa đâu. Ông giỏi như vậy, con chỉ xứng làm nhà khoa học thôi.”

“Con không có ý chọc ông tức giận đâu mà, con chỉ nghĩ mìnhi ông.”

“Thôi bà cô ơi, bà đừng trách ông nội, ông già rồi, chúng ta phải hiểu cho ông.”

“Ông lại hút thuốc rồi, tại con không ngoan khiến ông buồn sao, huhuhu.”

….

Trước tình trạng cháu gái ngày càng trở nên thảo mai, Lục Hoài Nhu đành phải bỏ thuốc lá và rượu, mỗi ngày dậy sớm tập thể dục, rèn luyện thân thể.

Cô bé diễn vai trà xanh ngày càng thuần thục, chỉ cần tỏ ra hơi yếu thế đáng thương thì Lục Tuyết Lăng sẽ lập tức mềm lòng mà đi mắng Lục Hoài Nhu một trận.

“Con bé bảo em không hút thuốc đều là vì sức khỏe của em.”

“Em thì vô cớ tức giận, dọa con bé chạy mất dép!”

“Lục Hoài Nhu, em còn không nghe lời thì chị sẽ dùng gia pháp dạy dỗ đấy.”

Lục Hoài Nhu nhìn Lục Chúc Chúc đang mỉm cười xấu xa liền biết ngay mấy lời này là do Dương Kéo dạy bảo, mùi vị đệ nhất trà xanh nồng nặc này giống nhau như đúc!

Mìnhi cả Lục Tuyết Lăng sắt đá như vậy còn bị lợi dụng!

Mỗi ngày Lục Hoài Nhu đều bị Lục Chúc Chúc chọc giận mìnhi mức hộc được hai lít máu.

Có lần, Lục Chúc Chúc ngồi ở hành lang nhắn tin, Lục Hoài Nhu tò mò bèn ngó qua nhìn trộm.

Lục Chúc Chúc lập tức rút điện thoại lại, chỉ trích anh: “Ông đã không nói chuyện phiếm với con rồi mà còn không tôn trọng quyền riêng tư của con.”

Lục Hoài Nhu nhại theo lời cô bé: “Ông còn nghĩ con sẽ nói “Huhuhu, tại vì Chúc Chúc không tốt, khiến ông nội không tin Chúc Chúc.”

Lục Chúc Chúc nghe anh nhại lại giọng mình giống như đúc, cười khanh khách: “Con đang nói chuyện vui thôi, ông nội đừng giận.”

“Học theo Dương Kéo mà vui vẻ gì! Tên đó mở miệng ra là lừa đảo, không có một chút chân thành nào!”

“Được rồi ạ, con không nói như vậy nữa, ông nội đừng cáu kỉnh như vậy.”

Lục Hoài Nhu ngồi xuống bên cạnh cô bé: “Con đưa điện thoại cho ông xem.”

“Không!” Lục Chúc Chúc vội vàng nói: “Ông không thể xem tin nhắn riêng tư của người khác được.”

Trong lúc hai người nói chuyện, điện thoại lại vang lên tiếng thông báo, Lục Chúc Chúc ôm điện thoại hệt như ôm bảo bối.

“Con và tên Dương Kéo rốt cuộc có chuyện gì mà nói mãi không xong! Nếu còn tiếp tục như vậy nữa, ông sẽ tịch thu điện thoại của con!”

“Không!”

Lục Chúc Chúc nhảy dựng lên, hấp tấp chạy ra cửa.

Thật ra những câu chuyện giữa Dương Kéo và Lục Chúc Chúc, hơn phân nửa đều là về Lục Tuyết Lăng.

Tuy Lục Chúc Chúc còn nhỏ nhưng rất lanh lợi, lại còn thông minh, làm sao có thể không nhận ra giữa Dương Kéo và Lục Tuyết Lăng có chút gì đó không bình thường.

Hơn nữa sau khi Lục Tuyết Lăng trở về từ hẻm núi, tâm trạng trở nên tốt hơn rất nhiều.

Trước kia ngoại trừ lúc đi làm là có chút tinh thần, ngoài ra ở nhà lúc nào cũng lười biếng, không làm nổi việc gì.

Lần này trở về Lục Tuyết Lăng vui vẻ hơn nhiều, lúc rảnh rỗi còn làm một ít bánh ngọt.

Thỉnh thoảng lại nhìn ra cửa sổ cười ngây ngô.

Lục Chúc Chúc nhạy bén nhận ra Lục Tuyết Lăng đã thay đổi nên mấy ngày nay đều buôn chuyện rôm rả với Dương Kéo.

Lục Chúc Chúc: “Anh Dương Kéo, hồi trước anh và bà cô của em có quen nhau không?”

Dương Kéo: “Đoán xem?”

Lục Chúc Chúc: “Em đoán là có!”

Dương Kéo: “Sao cái gì em cũng biết thế?”

Lục Chúc Chúc: “Ánh mắt của bà cô em lúc nhìn anh không giống bình thường.”

Dương Kéo: “Thật á?”

Lục Chúc Chúc: “Lúc bà cô nhìn anh, trong mắt như có ngàn vì sao vậy, rất giống ông nội của em lúc nhìn thấy dâu tây vậy.”

Dương Kéo gửi một loạt nhãn dán “vui vẻ”.

Lục Chúc Chúc: “Mà lúc anh nhìn bà, giống như một con chó to nhìn thấy bánh bao thịt.”

Dương Kéo: “…”

Không thể tưởng tượng tao nhã một chút à?

Lục Chúc Chúc: “Em hỏi anh một câu, có phải anh cũng hơi thích bà cô của em không?”

Dương Kéo: “Không phải.”

Lục Chúc Chúc: “Hả?”

Dương Kéo: “Không phải hơi thích, mà là yêu, cô ấy không chỉ như người chị của anh mà còn là nữ thần của anh.”

Mặt Lục Chúc Chúc đỏ bừng, oa, đề tài tình yêu này đúng là khiến tim người ta đập nhanh mà.

Lục Chúc Chúc lại hỏi: “Vậy anh muốn theo đuổi bà à?”

Dương Kéo: “Không phải muốn, anh luôn theo đuổi cô ấy.”

Lục Chúc Chúc nghiêm túc nói: “Anh yên tâm! Em nhất định sẽ giúp đỡ, chỉ là em có một điều kiện nhỏ…”

Dương Kéo: “Một trăm bức ảnh có chữ ký khác nhau và một chầu KFC có được không?”

Lục Chúc Chúc: “!!!”

Không ai hiểu rõ mình hơn thần tượng của mình.

Trong khoảng thời gian đó, chỉ cần Lục Hoài Nhu nghe thấy Lục Chúc Chúc dùng giọng điệu trà xanh nói chuyện thì đều vô thức run lẩy bẩy.

Lục Chúc Chúc lại cảm thấy khá thú vị, giọng nói như vậy sẽ khiến rất nhiều người mất cảnh giác, tin tưởng và bảo vệ cô bé, chẳng hạn như Lục Tuyết Lăng.

Nhưng nói năng như vậy cũng tổn thương không ít người, ví dụ như ông nội Lục Hoài Nhu- người không bao giờ quản lý được cảm xúc.

Vậy nên Dương Kéo nói với cô bé, phụ nữ có thể không đơn thuần nhưng đừng bao giờ quá mưu mô.

Lục Chúc Chúc khó hiểu: “Vậy tại sao anh luôn nói giọng điệu như thế?”

Dương Kéo mỉm cười: “Bởi vì anh là người như vậy.”

Không cha không mẹ, từ nhỏ đã không có ai bảo vệ, anh ấy từ dưới đáy của xã hội từ từ bò lên, dần dần học được cách lấy lòng, gặp người nói tiếng người, gặp quỷ nói tiếng quỷ.

Lục Chúc Chúc nói: “Thảo nào ông nội em không thích anh.”

Dương Kéo gửi nhãn dán “Không sao”: “Chị Lục thích anh là đủ rồi.”

Lục Chúc Chúc: “Còn em nữa!”

Dương Kéo: “Trái tim.”

Cuối tuần, lớp học Olympic Toán vừa tan, Lục Chúc Chúc đeo cặp sách chạy như điên mìnhi trước cửa lớp của Cảnh Tự, chờ cậu tan học.

Buổi trưa cô bé đào được hai con giun vừa to vừa béo, đặt ở trong hộp kẹo, chờ Cảnh Tự tan học sẽ đi mìnhi dòng suối ở công viên, cho mấy con cá ăn giun đất.

Vương Tử- bạn cùng lớp học Toán với cô bé chạy mìnhi: “Chúc Chúc, cậu đi đâu vậy, cho mình đi với.”

“Mình cho cá ăn.”

“Mình cũng muốn đi!”

“Cũng được, nhưng mình phải chờ anh Cảnh Tự tan học đã.”

Vương Tử nói: “Vậy mình chờ với cậu.”

Thế là hai bạn nhỏ đứng trên hành lang, một người chờ Cảnh Tự tan học, một người dùng cọng cỏ trêu giun đất.

Vài cậu bé đi ngang qua bị hai con giun trong hộp thu hút, nhiệt tình đứng lại xem—

“Con giun béo thật đó!”

“Ừ, mình đã đào được nó đó.”

“Nó có cắn không vậy?”

“Không cắn, chỉ dính thôi.”

….

Lúc này, một cô bé tóc dài mặc váy trắng đi ngang qua, thấy có nhiều cậu bé vây quanh Lục Chúc Chúc như vậy cũng tò mò ngó nhìn hộp kẹo.

“Á!” Cô bé kêu lên: “Đáng sợ quá!”

Mấy cậu bé giải thích: “Đây là con giun thôi, không có gì đáng sợ.”

Cô bé váy trắng ôm ngực, sợ hãi nói: “Thật ghê tởm!”

Lục Chúc Chúc nhận ra cô bé này cũng là bạn học lớp Olympic 2 với mình, tên là Miêu Ngữ Nhi, ở lớp rất được yêu quý, được rất nhiều cậu bé chú ý, bao gồm cả Vương Tử đang đứng bên cạnh Lục Chúc Chúc.

Thấy Miêu Ngữ Nhi sợ hãi, Vương Tử bước ra giống như kỵ sĩ: “Miêu Ngữ Nhi đừng sợ, mình bảo vệ cậu!”

“Ừ ừ!”

Mấy cậu bé xung quanh liền chắn trước người Miêu Ngữ Nhi, tỏ vẻ bảo vệ cô bé.

Lục Chúc Chúc dùng que gỗ khều con giun: “Nó không bay được, chỉ cần cậu không mìnhi gần thì nó sẽ không đụng mìnhi cậu đâu, nhưng nếu sợ quá thì chỉ nên đứng xem thôi.”

Miêu Ngữ Nhi nấp sau mấy cậu bé, nói: “Lục Chúc Chúc, cậu dũng cảm thật đấy, còn dám chơi cùng lũ giun đó, thật đáng ngưỡng mộ. Mình không giống cậu, mình nhát gan lắm, không dám chơi mấy trò này nên các bạn nam này mới bảo vệ mình đó.”

Lục Chúc Chúc nghe giọng nói này… Mùi trà xanh nồng nặc.

Quả nhiên, mấy cậu bé bên cạnh nói: “Phải! Bọn mình bảo vệ cậu!”

“Lục Chúc Chúc, ném con sâu này đi, đừng dọa Miêu Ngữ Nhi!”

Có một cậu bé mập mạp nhân lúc Lục Chúc Chúc không chú ý, cướp mất hộp kẹo: “Miêu Ngữ Nhi đừng sợ! Mình sẽ giẫm chết nó!”

Lục Chúc Chúc vội vàng ngăn cản: “Đây là giun của mình!”

“Nó dọa Miêu Ngữ Nhi!”

“Tại bạn ấy tự nhìn nó đấy chứ!”

“Mặc kệ, giẫm chết nó đi!”

Đúng lúc mấy cậu bé đang muốn giẫm chết con giun thì Cảnh Tự từ phòng học đi ra, lấy cái hộp đi.

Lục Chúc Chúc thở phào nhẹ nhõm.

Mấy cậu bé nói: “Cảnh Tự, mau ném con giun đi đi, nó dọa Miêu Ngữ Nhi.”

Cảnh Tự lạnh lùng nhìn Miêu Ngữ Nhi: “Cậu không có chân à?”

Miêu Ngữ Nhi sửng sốt: “Có… có chứ.”

“Có chân mà không biết chạy xa một chút.”

Hốc mắt Miêu Ngữ Nhi đỏ lên: “Cậu hiểu lầm rồi, mình không có ý đó.”

Hình như Cảnh Tự miễn nhiễm với giọng điệu này, hờ hững nói: “Cậu không đi thì phải giẫm chết nó à, cả thế giới này đều là mẹ của cậu?”

“Ơ…”

Mấy cậu bé đứng nghe một hồi rồi nói: “Cảnh Tự, cậu đừng có quá đáng!”

“Cậu không thể nói chuyện với bạn nữ như vậy!”

“Không có phong độ gì cả!”

Cảnh Tự không thèm quan tâm, trả hộp kẹo lại cho Lục Chúc Chúc.

Lục Chúc Chúc nhìn hai con giun mình vất vả mới đào được vẫn lành lặn, thở phào một hơi.

Miêu Ngữ Nhi khóc lóc sướt mướt: “Các cậu đừng đánh nhau! Là tại mình quá yếu đuối, khiến Lục Chúc Chúc không vui.”

Mấy cậu bé đều thấy đau lòng, vội vàng an ủi: “Chuyện này không thể trách cậu.”

“Tại Lục Chúc Chúc sai.”

Lục Chúc Chúc sắp ngất mìnhi nơi, cuối cùng cô bé cũng hiểu tại sao Lục Hoài Nhu lại phát điên.

Kiểu giọng điệu trà xanh thảo mai này đúng là khiến người ta khó chịu.

Hơn nữa nếu bây giờ cô bé giải thích, sẽ càng khiến người khác chán ghét, làm cho đối phương càng nhu nhược đáng thương.

Đây đúng là trà xanh chính hiệu.

Nhưng Lục Chúc Chúc vẫn là học trò của đệ nhất trà xanh kiêm ảnh đế Dương Kéo, làm sao có thể thua Miêu Ngữ Nhi.

Đây là lúc diễn kịch tốt nhất.

Cô bé kìm nén cảm xúc, cắn môi dưới, thút thít nói: “Xin lỗi, thật sự xin lỗi.”

Miêu Ngữ Nhi nhìn Lục Chúc Chúc tự dưng khóc lóc, không phản ứng nổi.

“Mình không nghĩ sẽ khiến Miêu Ngữ Nhi sợ hãi, xin lỗi, đều là tại mình sai, huhu. Vương Tử, cậu cứ giẫm chết con giun đó đi, mặc dù mình đào mìnhi chảy máu cả buổi trưa mới lấy được con giun đáng yêu như vậy, nhưng vì Miêu Ngữ Nhi thì mình tình nguyện.”

Cảnh Tự: “?”

Ngón tay chảy máu là cái khỉ gì?

Vương Tử nhìn Lục Chúc Chúc khóc, giọng nói dịu dàng đi một nửa: “Không không! Mình sẽ không giẫm chết con giun đáng yêu như vậy!”

Hai mắt Lục Chúc Chúc đầy nước: “Thật không?”

“Mình không nói hai lời!”

Mấy cậu bé nhìn Lục Chúc Chúc khóc đáng thương như vậy cũng phụ họa nói—

“Lục Chúc Chúc đừng khóc, mình sẽ không giẫm chết giun của cậu!”

“Yên tâm đi!”

“Miêu Ngữ Nhi nếu sợ thì tránh ra đi.”

Miêu Ngữ Nhi không tưởng tượng được Lục Chúc Chúc diễn còn thật hơn cả mình, nhìn mấy cậu bé nghiêng hết về phe Lục Chúc Chúc, cô bé bực mình giậm chân mấy cái.

Lục Chúc Chúc không thèm để ý, kéo tay Cảnh Tự rời đi.

Ở dòng suối nhỏ trong công viên, Lục Chúc Chúc lấy một con giun rất béo thả xuống nước, dưới suối liền có mấy con cá chép vàng óng ngoi lên đớp con giun.

Cảnh Tự im lặng lấy khăn giấy từ cặp sách đưa cho Lục Chúc Chúc.

“Cảm ơn anh Cảnh Tự.” Lục Chúc Chúc lau bùn trên móng tay.

Cảnh Tự nói: “Không cần lau tay.”

Lục Chúc Chúc: “Hả?”

Cậu rút một tờ giấy khác, lau nước mắt cho cô bé.

Lục Chúc Chúc ngẩng đầu nhìn cậu, dưới ánh mặt trời rực rỡ, ngũ quan anh tuấn của cậu càng thêm chính trực, đôi mắt sáng hơi xếch lên, thật sự rất đẹp trai.

Cảnh Tự cau mày, nói: “Lần sau em đừng như vậy.”

Lục Chúc Chúc gật đầu: “Ừm! Em không nói vậy nữa, em biết như thế không tốt.”

“Không phải.” Cảnh Tự khẽ vuốt lông mi cô bé, lau khóe mắt Lục Chúc Chúc: “Ý anh nói là em không được tùy tiện rơi nước mắt.”

“Hả?” Lục Chúc Chúc đơ ra vài giây rồi xua tay: “Vừa nãy không phải em buồn đâu, em mới học được cách khóc lóc ăn vạ với ông nội đó.”

“Thế cũng không được.”

“Anh Cảnh Tự đúng là khó tính, ngay cả người ta khóc cũng không cho.”

Cảnh Tự mím môi, thấp giọng nói: “Lần sau đừng khóc, nếu có người bắt nạt em thì cứ đến tìm anh.”

“Nếu không ai bắt nạt em, chỉ là em thấy buồn thôi thì sao?”

“Thế cũng có thể tìm anh.”

Lục Chúc Chúc tò mò hỏi: “Tìm anh có tác dụng gì sao? Anh đâu có an ủi con gái.”

Cảnh Tự rút từ trong cặp ra một thanh chocolate: “Cái này có tác dụng không?”

“Có!!!”