Châu Ngọc Cung Đình

Chương 5



Vừa dọn xong thức ăn, Hoàng thượng đã đến.

Ta có chút ngạc nhiên suy nghĩ.

Sao cảm giác sau khi ta trọng sinh, Hoàng thượng này lại thay đổi lớn như vậy nhỉ?

Kiếp trước, không nói đến chuyện ta chờ đến chết cũng không từng cùng hắn triền miên trên giường. Thậm chí thời gian cùng hắn ăn cơm cũng đếm trên đầu ngón tay.

Lý do thì không có gì khác, chính là hắn quá bận.

Vị trí Hoàng thượng này, không phải ai cũng có thể làm.

Không phải mắng người!

Mà chính là theo nghĩa đen.

Muốn làm một minh quân chăm chỉ, thì phải giống như Tiên Hoàng và tiểu Hoàng thượng.

Hàng ngày bận rộn không ngơi tay, cả ngày giao tiếp với các đại thần và tấu chương.

Muốn làm một hôn quân thì chắc chắn sẽ tương đối nhàn hạ, hưởng thụ.

Nhưng phải đánh đổi bằng mạng sống, hôn quân vô đạo, sẽ có người lật đổ triều chính của ngươi, đồng thời giết chết ngươi để trừ hậu họa.

Tiên Hoàng nhỏ hơn phụ thân ta năm tuổi, đã băng hà từ sớm.

Còn thân thể phụ thân ta, vẫn rất khỏe mạnh.

Hai ca ca của ta cộng lại hiện tại đều đánh không lại ông.

Có thể thấy vị trí Hoàng thượng này gian nan đến mức nào.

Hoàng thượng ôn tồn: "Đang nghĩ gì vậy?"

Ta: "Hoàng thượng, nghe nói không lâu nữa Thái hậu sẽ lễ Phật trở về."

Hắn gắp một miếng thức ăn, nhàn nhạt mở miệng: "Ừm, đại khái mười ngày nữa sẽ đến, bộ Lễ đã chuẩn bị việc nghênh đón rồi."

Ta nhìn chằm chằm vào biểu cảm của hắn, thăm dò mở miệng: "Nghe nói... Trường An Quận chúa diễm lệ vô song, vẫn luôn ở bên cạnh Thái hậu, lần này cũng sẽ cùng Thái hậu trở về cung chứ?"

Ta hỏi như vậy, là vì Trường An Quận chúa này là "kẻ thù không đội trời chung" của ta.

Tất nhiên, đây là ta cho là như vậy.

Dù sao thì chỉ có nàng ta mới có được nam nhân mà ta không có được!

Kiếp trước, Hoàng thượng chỉ sủng hạnh một nữ nhân, chính là Trường An Quận chúa này.

Nếu chỉ như vậy, tài nghệ không bằng người thì ta cũng đành chịu.

Điều khiến ta tức giận là, nàng ta khắp nơi khiêu khích ta!

Mỗi lần Hoàng thượng nghỉ lại trong cung của nàng ta, thì ngày hôm sau nhất định sẽ đến cung của ta, lời trong lời ngoài khoe khoang.

Hoặc là phái người mời ta đến cung của nàng ta, xem hôm nay Hoàng thượng ban thưởng cái gì, ngày mai Hoàng thượng ban tặng cái gì. Thật sự rất đáng ghét.

Kiếp này, ta thực sự không muốn nhìn thấy bộ dạng đắc ý của nàng ta.

Mặc dù với nhan sắc của nàng ta, thì bộ dạng đắc ý cũng rất xinh đẹp.

Hoàng thượng đặt đũa xuống, với góc độ của hắn chắc chắn không biết tại sao ta lại hỏi về Trường An Quận chúa.

"Theo như trẫm biết, nàng ấy vẫn luôn hầu hạ bên cạnh Thái hậu, Thái hậu hồi cung, nàng ấy đương nhiên cũng sẽ trở về."

Ta thở dài một hơi.

Quả nhiên... nữ nhân đó sắp trở về.

Tâm trạng trong nháy mắt trở nên không tốt. Có lẽ là tâm trạng của ta thay đổi hơi nhanh.

Hoàng thượng nhận ra, nghi hoặc hỏi: "Sao đột nhiên lại hỏi đến nàng ấy? Trẫm nhớ là hai người không có giao thiệp."

Một người từ nhỏ được nuôi dưỡng bên cạnh Thái hậu, một người ngoại trừ yến tiệc thì không vào cung mấy lần, chắc chắn là không có giao thiệp.

Ta chớp chớp mắt, nhìn Hoàng thượng: "Bách tính đồn rằng, Trường An Quận chúa hiện tại lớn lên dung mạo xinh đẹp, nhan sắc rất tốt, Hoàng thượng đã từng gặp chưa?"

Hoàng thượng mở miệng: "Lần trước trẫm gặp nàng ấy hẳn là năm năm trước, khi nàng ấy theo mẫu hậu đến Ngũ Hành Sơn lễ Phật."

"Vậy nàng ấy có xinh đẹp giống như lời đồn không?"

Hoàng thượng suy nghĩ một lúc: "Không nhớ rõ."

Ta thở dài, giả vờ vô tình mở miệng: "Nếu nàng ấy cũng vào cung, người thích nàng ấy hơn hay thích ta hơn?"

Hoàng thượng buông đũa, cau mày nhìn ta, không đồng ý nói: "Nàng ấy từ nhỏ đã ở bên mẫu hậu, trẫm chỉ coi nàng ấy là muội muội, hai người làm sao có thể so sánh được?"

Nghe hắn trả lời, ta khinh thường chu chu mỏ.

Cẩu nam nhân không thành thật!

Muội muội gì chứ?

Trước là tỷ tỷ, sau là muội muội, cuối cùng vẫn là bảo bối sao?

Mặc dù ta không nói gì.

Hắn cũng hiểu được biểu cảm nghi ngờ của ta, kéo ta vào lòng.

Vẻ mặt nghiêm túc nói: "Trẫm không thích Trường An, trước đây, hiện tại, sau này cũng sẽ không thích."

"Nàng và nàng ấy không giống nhau, cho nên không cần để ý đến nàng ấy."

Nói xong, hơi mang ý trừng phạt cắn một miếng lên má ta.

"Trẫm nhất ngôn cửu đỉnh, không được dùng loại ánh mắt đó nhìn trẫm!"

Ta quay đầu dán lên đôi môi đỏ của hắn.

Bất kể tin hay không.

Nhân lúc nữ nhân đó còn chưa trở về, nhân lúc nam nhân này còn chỉ thuộc về một mình ta, nhất định phải ngủ cho đã không để lại tiếc nuối.

Ngày hôm sau, lại là một chén canh vừa đắng vừa chát.

Liên tục mấy ngày, hắn vẫn luôn nghỉ lại trong cung của ta.

Phải nói rằng! Đẹp trai, ngủ thế nào cũng không chán.

Cho nên ta rất thỏa mãn.