Châu Ngọc Cung Đình

Chương 6



Hôm đó ta đang nằm trên ghế Quý phi, phơi nắng ngủ trưa.

Một bóng râm xuất hiện ngay phía trên ta.

Cau mày, miễn cưỡng mở mắt.

Một thân váy đỏ, bóng dáng tươi sáng kiêu sa xuất hiện trong tầm mắt.

"Ngươi thật sự đáng ghét, vừa trở về đã quấy rầy mộng đẹp của người khác!"

Ta vặn vẹo thân mình, miễn cưỡng ngồi thẳng dậy một chút.

Có lẽ giọng điệu của ta quá quen thuộc, nàng ta sửng sốt một chút, sau đó không khách khí ngồi xuống chiếc ghế đối diện ta.

"Chúc mừng nha! Sau bao năm cuối cùng cũng được toại nguyện rồi!"

Từ khi ta cập kê cho đến trước khi chưa xuất giá, ta vẫn luôn chạy theo Thái tử.

Đây cũng không phải là bí mật gì, Trường An đương nhiên cũng biết.

Lúc đó bị không ít người cười nhạo sau lưng, nhưng không có ai dám nói ra mặt. Ngoại trừ Trường An.

Thấy ta không nói gì, nàng ta chọc chọc cánh tay ta.

"Này! Dưa ép có ngọt không?"

Ta bật cười: "Ngọt hay không không quan trọng, miễn là ép được quả dưa, nhìn thấy quả dưa được khắc ký hiệu của mình, vậy là thoải mái rồi."

Sống lại một đời, kỳ thực ta không còn oán hận gì với Trường An.

Nghĩ lại, kỳ thực đều nhờ có nàng ta, luôn luôn đến tìm ta, khiến cho kiếp trước không được sủng ái của ta không đến nỗi quá buồn chán.

"Ta đến đây là để nhắc nhở ngươi, Thái hậu đã hồi cung, ngươi là Quý phi, nên đi thỉnh an."

Ta gật đầu, những đạo lý này ta đều hiểu.

Trong trí nhớ của ta, Thái hậu là một người rất ôn nhu.

Tiễn Trường An đi, bảo Hỷ Mai giúp ta sửa soạn một chút, đi thỉnh an Thái hậu.

Vừa đi đến cửa cung, liền nghe thấy bên trong truyền ra tiếng quát tháo uy nghiêm, cụ thể nói gì ta không nghe rõ.

Vào trong liền nhìn thấy Hoàng thượng quỳ ở phía dưới, bên cạnh còn có chén trà bị vỡ.

Thấy ta tiến vào, Thái hậu ngồi trở lại chỗ, nhàn nhạt bảo Hoàng thượng đứng dậy.

Theo quy củ, ta hành lễ, Thái hậu ban cho ta lễ vật gặp mặt.

Nhắc nhở một số lời rập khuôn như "chăm sóc tốt cho Hoàng thượng, sớm ngày khai chi tán diệp cho Hoàng gia".

Ta cúi đầu thuận theo đáp ứng.

Trong lòng không nhịn được oán thầm: Ta muốn khai chi tán diệp, cũng phải để tên cẩu Hoàng thượng ngừng cho ta uống thuốc tránh thai đã.

Thỉnh an xong, Hoàng thượng đưa ta trở về tẩm cung.

Trước khi đi hỏi ta: "Hiểu Hiểu, nàng... có muốn về nhà mẹ đẻ một chuyến không?"

Ta kinh ngạc nhìn hắn: "Ta có thể xuất cung về nhà thăm người thân sao?"

Hắn gật đầu.

Ta vội vàng hành lễ, không nhịn được vui mừng: "Tạ Hoàng thượng ân điển."

Hắn đưa tay, kéo ta vào lòng, một tay vuốt ve mái tóc ta.

"Hiểu Hiểu..."

Ta ngẩng đầu, hai mắt ngóng trông chờ hắn nói tiếp.

Hắn khựng lại một chút, đặt cằm lên vai ta, ôm chặt ta một lúc, rồi rời đi.

Đêm đó Hoàng thượng không đến cung của ta.

Ta suy nghĩ tên Hoàng thượng này khá chu đáo.

Biết ta muốn về nhà, còn đặc biệt dành thời gian cho ta sắp xếp những thứ mang về nhà.

Vì vậy sáng ngày hôm sau, canh đúng lúc phụ thân tan triều, ta cùng phụ thân trở về phủ đệ.

Nhìn bóng dáng vạm vỡ của phụ thân, ta nở một nụ cười rạng rỡ, dựa dẫm khoác tay lên tay phụ thân.

"Phụ thân dạo này thân thể khỏe không?"

Phụ thân dùng bàn tay to lớn vỗ vai ta.

"Thân thể của phụ thân ngươi, ngươi còn không biết sao! Như huynh trưởng của ngươi, ta có thể đánh được hai đứa."

Nói xong mọi người đều cười ha hả.

Cuối cùng cũng được xuất cung một chuyến.

Phụ thân và các huynh trưởng đều cố gắng hết sức để thỏa mãn nhu cầu của ta, muốn ăn gì, muốn uống gì đều chuẩn bị đầy đủ.

Nếu không phải vì ta hiện tại là Hoàng phi, tứ ca của ta đã định để đầu bài của Quần Thảo Các đến hát cho ta nghe mấy ngày rồi.

Dù sao tứ ca cũng có tiền, có tiền thì đương nhiên là phải hưởng thụ cuộc sống.

Theo quy định của cung đình, Hoàng phi về nhà mẹ đẻ không được quá năm ngày.

Đến ngày thứ năm.

Hỷ Mai sớm đã dọn dẹp đồ đạc xong xuôi.

Đợi người trong cung đến đón.

Không hiểu sao, hôm nay người trong cung đến đón ta lại đến muộn.

Ta vừa định lên xe ngựa, phụ thân ta vừa tan triều về, một đao chém nát xe ngựa, nói thế nào cũng không cho ta trở về cung.

Vài huynh trưởng của ta cũng đứng về phía phụ thân, cản ta không cho ta trở về.

"Phụ thân, người bình tĩnh trước đã, nói cho ta biết đã xảy ra chuyện gì?"

"Tên khốn kiếp! Thật sự là tên khốn kiếp! Tức chết ta rồi! Hắn sao dám?"

Ta vội vàng cầu cứu các huynh trưởng: "Là ai chọc giận phụ thân vậy?"

Đại ca tức giận: "Còn không phải do muội phu mà muội kiên quyết gả sao. Sáng nay hắn vừa nói muốn nạp Trường An Quận chúa làm phi, trực tiếp phong làm người đứng đầu tứ phi."

Nhị ca: "Lúc đầu còn tưởng rằng hắn tức giận, không cho muội ngôi vị Hoàng hậu, hiện tại xem ra hắn thật sự có ý nghĩ khác!"

Tam ca: "Ta hoài nghi hắn để muội về nhà mẹ đẻ là giả, thừa cơ sủng hạnh nữ nhân kia là thật!"

Tứ ca sờ mũi: "Hiểu Hiểu, hay là chúng ta đừng trở về nữa đi, trong nhà còn không ít kim bài miễn tử, chúng ta để Hoàng thượng hạ chỉ, hòa ly cũng không phải không được."

Nghe xong những lời này, ta trầm mặc hồi lâu.

Quả nhiên vẫn là phụ thân ta lợi hại.

Hoàng thượng đương triều, ông dám mắng như vậy.

Còn coi lúc này Hoàng thượng còn là Thái tử theo ông bái sư học nghệ sao?

Cái gì đến cũng phải đến.

Kỳ thực kiếp trước, thời gian sách phong Trường An cũng là không lâu sau khi Thái hậu trở về.

Chỉ là lúc đó ta không có về nhà mẹ đẻ.

Cũng không biết phụ thân và các huynh trưởng lại bảo vệ ta như vậy, vì ta mà bất bình.

Ta tiếp nhận đao lớn trong tay phụ thân, an ủi: "Phụ thân, đi, chúng ta đến kho đếm xem, còn bao nhiêu kim bài miễn tử, xem có đủ để chúng ta kháng chỉ một lần không."

Phụ thân thấy ta không nhất quyết đòi về, cũng coi như hài lòng, "hừ" một tiếng.

Hướng về phía xe ngựa trong cung "phỉ" một tiếng.

"Ai thèm về cái Hoàng cung chết tiệt đó! Nói với Hoàng thượng, nữ nhi của ta không trở về."