Cháy Nắng

Chương 6: Bạn gái



Trần Giang Dã thật sự sắp nôn ra ngoài.

Cậu lớn như vậy đây là lần đầu tiên bị say xe, dạ dày cồn cào, đầu óc cũng choáng váng muốn chết, còn cảm thấy khó chịu hơn khi sốt cao, có đổi tư thế như nào cũng không thoải mái.

Thẳng đến khi, một cú lắc xe khiến đầu của cậu trượt xuống dựa vào vai của Tân Nguyệt, cậu đột nhiên cảm thấy tốt hơn rất nhiều, giống như cuối cùng cậu cũng tìm thấy một điểm tựa trong không gian mà cậu không còn nơi nào để đi.

Lúc trước Tân Nguyệt cũng từng bị say xe, cô biết khi say xe nếu như tìm được một tư thế thoải mái sẽ cảm thấy đỡ hơn rất nhiều, nhưng cô không thích bị người khác dựa vào như thế này, hơn nữa tóc của cậu cứ lọ ngọ khiến cô cảm thấy ngứa ngáy, nếu như hôm qua không phải Trần Giang Dã đã cứu cô, cô tuyệt đối sẽ đẩy cậu ra, sau đó tìm tài xế lấy túi nilon đưa cho cậu tự nôn, cô không muốn mạo hiểm làm gối dựa cho người khác nôn mửa trên người mình.

May mà, đến trạm xe Trần Giang Dã cũng không nôn.

“Đợi tôi tỉnh lại một lúc.”

Xuống xe, cậu khom lưng chống đầu gối ở bên lề đường.

Tân Nguyệt ở đứng bên cạnh, vừa xoa vai vừa đợi cậu.

Qua một lúc, cô hỏi: “Còn khó chịu không?”

Trần Giang Dã không lên tiếng.

Tân Nguyệt lại đợi thêm hai giây: “Tôi mua cho cậu chai nước.”

“Không cần.”

Trần Giang Dã hít sâu một hơi, đôi môi mỏng mím lại thành một đường: “Ở đâu bán điện thoại?”

Tân Nguyệt chỉ qua bên kia: “Ở đó.”

“Đi thôi.”

Trần Giang Dã đi thẳng về phía bên kia.

Tân Nguyệt ở phía sau nhìn thấy bước chân của cậu khá lớn, chớp chớp mắt, đi theo sau.

Trần Giang Dã tìm một cửa hàng lớn nhất đi vào, sau khi hỏi các mẫu điện thoại, cậu nhanh chóng chọn một chiếc điện thoại hơn bảy nghìn tệ.

Điện thoại ban đầu của cậu hoàn toàn bị hỏng, không thể quét mã, cậu phải lắp thẻ sim vào chiếc điện thoại khác mới có thể thanh toán.

Tân Nguyệt nhìn thấy cậu thanh toán hơn bảy nghìn tệ mà không chớp mắt một cái, còn cô cả đời này chưa bao giờ tiêu quá 300 tệ.

Cô thu hồi ánh mắt, hỏi Trần Giang Dã: “Mấy giờ rồi?”

“Một giờ.”

“Đi ăn cơm thôi.”

“Ừm.”

Ra khỏi cửa hàng, Tân Nguyệt giữ chặt vành mũ nói: “Muốn ăn gì? Tôi mời.”

Trần Giang Dã liếc mắt nhìn cô, sau đó quay đầu tiếp lời: “Mời ăn cơm trả ân tình?”

Tân Nguyệt cười: “Không đến mức đó.”

Tiền điện thoại cậu không bắt cô trả, đến ăn cơm cô còn không mời được thì không thể nào nói nổi.

Trần Giang Dã nhếch môi: “Bọn cô ở đây có món gì có thể ăn được.”

Tân Nguyệt nhìn cậu một cái: “Không ngon bằng đồ ăn ở thành phố của cậu, nhưng cũng có thể ăn được.”

“Sao cô biết tôi ở thành phố đến?”

Tân Nguyệt bĩu môi: “Tôi không có mù.”

Nói xong, cô đi thẳng về phía trước: “Thích ăn thì ăn, không ăn thì dẹp.”

Trần Giang Dã đứng tại chỗ hai giây, đút một tay vào túi nhìn cô, cánh tay của cô mảnh khảnh trắng ngần, có thể nhìn thấy rõ những mạch máu xanh nhạt ở bên trong, ngón trỏ của cậu gõ nhẹ hai cái ở trong túi quần, ánh mắt không nhìn ra được cảm xúc gì.

Chốc lát, cậu quay đầu sang một bên, khóe miệng cong lên, nhấc chân đi theo Tân Nguyệt.

Trời đang giữa mùa hè, ánh nắng sáng trưng trên bầu trời, xe máy và xe đạp điện chen chúc trên đường phố chật hẹp, xe ô tô mất kiên nhẫn trực tiếp bấm còi inh ỏi, tiếng còi xe hòa cùng tiếng ve kêu vang không ngừng.

Đi bộ dưới ánh nắng mặt trời hơn mười phút, Tân Nguyệt dẫn Trần Giang Dã đến một tiệm ăn.

Tiệm ăn trang trí không được bắt mắt cho lắm, nhưng vào giờ này vẫn có không ít người.

Ngồi xuống ghế, Tân Nguyệt đưa thực đơn cho Trần Giang Dã: “Nếu đã mời cậu ăn, vậy cậu gọi.”

Trần Giang Dã cũng không khách khí, nhận lấy thực đơn nhìn một cái, nghiêng người về phía nhân viên phục vụ, ngón tay chỉ vào thực đơn: “Món này, món này, món này, món này……”

Chỉ trong vòng hai giây ngắn ngủi Trần Giang Dã đã nói bảy lần “Món này”, nghe đến mức Tân Nguyệt cảm thấy rát da thịt, cô vô thức sờ vào tiền nằm trong túi quần, trong lòng nghĩ may mà hôm nay cô gần như mang hết số tiền tiết kiệm theo, nếu không chỉ mang theo một trăm tệ thì không đủ cho vị đại thiếu gia này ăn.

Tiệm ăn này nổi tiếng ở trong Huyện Bồ, tốc độ phục vụ cũng nhanh, chưa được bao lâu đã dọn lên bốn năm món.

Sau khi các món được dọn lên đầy đủ, Tân Nguyệt dùng mắt đếm số lượng, chín món, toàn là những món mặn.

Cô nhìn một bàn đầy thịt cá, nhớ đến mỗi lần đến nhà thím Vương nhìn thấy những món ăn trên bàn, trong lòng chợt sáng tỏ.

Nhà thím Vương được coi như rất giàu ở trong thôn, con gái cũng không thua kém, đi làm ở thành phố lớn, nhưng gia đình bọn họ tiết kiệm đến mức giống như không mua nổi chai dầu ăn, nấu ăn rất ít khi bỏ dầu, canh còn không bỏ rau, Tân Nguyệt khó có thể tưởng tượng được đại thiếu gia như Trần Giang Dã làm sao sống được trong hai ngày qua.

Ăn cổ trong thôn bọn họ được gọi là cửu đại oản, những năm đầu trên bàn ăn thực sự dọn chín món, bây giờ bình thường có hơn mười hai món, có điều ngay cả những người giàu nhất trong thôn cũng làm cửu đại oản, những món ăn mặn cũng không phong phú như những món ở trước mặt bọn họ.

Đã lâu lắm rồi Tân Nguyệt không ăn qua cửu đại oản, cô không thích những dịp này, hôm nay xem như cô được hưởng ké của Trần Giang Dã, nếu không cô cảm thấy bản thân có thể không ăn được một bữa ăn ngon như vậy trong năm năm tới.

Hai người đều không xa cách, nhìn đối phương một cái rồi bắt đầu động đũa.

Rất kỳ lạ, rõ ràng hai người không thân, lại khác giới, hơn nữa còn không nói chuyện, ngồi ăn cơm cùng nhau lại không có một chút ngượng ngùng, giống như im lặng ăn cơm là sự ăn ý giữa bọn họ.

Ăn được một nửa, Trần Giang Dã đánh vỡ sự trầm mặc giữa hai người: “Tôi ra ngoài hút thuốc.”

Tân Nguyệt nghĩ cậu nghiện thuốc khá nặng, nhưng không nói, chỉ gật đầu.

Qua mấy phút, cậu quay lại, bởi vì vừa hút thuốc xong, Tân Nguyệt ngửi thấy mùi thuốc lá trên người cậu, rất dễ ngửi.

Cô đột nhiên cảm thấy, đàn ông hút thuốc cũng không giảm bớt sự nam tính.

Ý thức được bản thân nghĩ đến điều này, động tác đưa thức ăn vào miệng của Tân Nguyệt khựng lại.

Trần Giang Dã nhìn thấy cô gắp miếng thịt trì trệ không bỏ vào miệng, hỏi cô: “Sao vậy?”

Tân Nguyệt định thần: “Không có gì.”

Cô cho miếng thịt vào miệng, sau khi ăn xong thì đặt đũa xuống: “Tôi đi thanh toán trước.”

Trần Giang Dã ném hạt đậu phộng vào trong miệng, nói: “Tôi đã thanh toán rồi.”

Tân Nguyệt nghi ngờ nghiêng đầu sang: “Không phải nói tôi mời?”

Trần Giang Dã tiếp tục ăn đậu phộng, giọng nói không chút dao động: “Tôi không tiêu tiền của phụ nữ.”

Tân Nguyệt khẽ nhướng mày, vẫn là nghiêng đầu nhìn cậu, cô không thích hành động này của đàn ông, không để cô chi một khoản nào, trong lòng cô cảm thấy kỳ lạ, như có cảm giác mắc nợ cậu.

Trần Giang Dã dường như nhìn ra được tâm tư của cô, liếc nhìn cô nói: “Nếu như cô cảm thấy ngại, vậy xem như nợ tôi ba ân tình.”

“Tôi mới không cần.”

Tân Nguyệt không hề do dự, trực tiếp từ chối, dù sao thì cô cũng đã nợ cậu rồi, có thể bớt nợ một chút cũng là bớt, có lợi mà không chiếm thì chính là đồ ngốc.

Trần Giang Dã vốn nghĩ rằng cô sẽ đồng ý, nhưng nhìn thấy cô từ chối vừa nhanh vừa dứt khoát như vậy, vẻ mặt cậu sững một giây, khóe môi không khỏi nhếch lên.

Tân Nguyệt nhìn thấy cậu không động đũa trong vài giây, hỏi: “Cậu còn ăn nữa không?”

“Không ăn nữa.”

Trần Giang Dã đặt đũa xuống.

Tân Nguyệt liếc nhìn chín chiếc dĩa bọn họ ăn ở trên bàn không còn thừa lại bao nhiêu, đáy mắt hiện lên ý cười, chống cằm hỏi Trần Giang Dã: “Đồ ăn ở đây ăn được không? Đại thiếu gia.”

Trần Giang Dã nghe thấy cô cố ý kéo dài ba chữ cuối cùng, mí mắt giật giật, không lên tiếng.

Tân Nguyệt mím môi nhịn cười, đổi chủ đề: “Cậu còn muốn mua thứ gì nữa không?”

“Còn.”

Trần Giang Dã lấy hai tờ khăn giấy lau miệng: “Đến siêu thị.”

Trần Giang Dã mua một túi mì gói và bánh quy lớn ở siêu thị, điệu bộ hận không thể đóng gói tất cả thức ăn trong siêu thị đem về nhà.

Tân Nguyệt có chút tò mò, bèn hỏi cậu: “Hai hôm nay cậu không ăn gì?”

“Thức ăn mà bọn họ nấu là cho người ăn?”

Trần Giang Dã nói lời này còn mang theo ý nghiến răng nghiến lợi.

Tân Nguyệt không nhịn được mà bật cười: “Cho nên cậu thật sự không ăn gì?”

Trần Giang Dã liếc mắt nhìn cô: “Ba ngày không ăn, chó đều chết đói.”

“Vậy cậu ăn gì?”

“Tôi có mang theo đồ ăn.”

Tân Nguyệt cười nhẹ một tiếng, cái người này còn biết tính toán trước.

Khi Trần Giang Dã thanh toán, Tân Nguyệt ở bên ngoài đợi cậu.

Đợi cậu tính tiền xong đi ra, Tân Nguyệt đang định quay người rời đi, nhưng nhìn thấy cậu đi ngang qua một bức tường có gương phản chiếu thì đột nhiên dừng lại, vẻ mặt trở nên cáu kỉnh.

Tân Nguyệt đoán, cậu có lẽ nhìn thấy sợi tóc dựng thẳng trên đầu mình.

Nhưng rất nhanh, vẻ mặt của cậu trở về như cũ đi về phía cô.

Tân Nguyệt cho rằng cậu không quan tâm, kết quả cậu dừng lại trước một cửa hàng trang sức.

“Trai đẹp muốn mua món gì?” Bà chủ lập tức đi qua chào hỏi.

Trần Giang Dã không nói chuyện, vẻ mặt không có chút biểu tình nào bước đến khu bày mũ lưỡi trai.

“Mua mũ hả,” Bà chủ rất nhiệt tình, lấy một chiếc mũ đưa cho cậu, “Chiếc này rất đẹp.”

Trần Giang Dã liếc mắt nhìn, bên trên có logo Nike, nhưng có móc nhiều thêm một chữ.

“Tôi tự lựa.”

Cậu làm sao có thể mua hàng giả, còn là hàng giả nhìn một cái liền biết ngay.

Tuy nhiên sau khi nhìn hơn mười chiếc mũ được bày bán ở đây, cậu có chút suy sụp.

Hơn mười chiếc mũ này, chiếc nào cũng nhái logo ở bên trên, còn lại không phải màu hồng thì chính là màu xanh lá cây, hoặc là đỏ tươi, chỉ có duy nhất một cái được xem là bình thường, nhưng……nó lại giống hệt chiếc mũ mà Tân Nguyệt đang đội.

Cậu đang nhìn chằm chằm vào chiếc mũ kia, bà chủ nhạy bén, lập tức lấy chiếc mũ: “Cái này hả, rất đẹp, còn mang cặp với bạn gái của cháu.”