Cháy Nắng

Chương 7: Không giúp cô



Khi Tân Nguyệt nhìn thấy Trần Giang Dã đội chiếc mũ giống hệt mình đi ra, vẻ mặt của cô rất bình tĩnh, cô biết tại sao cậu chọn chiếc mũ này.

Mặc dù cô không có điện thoại, cũng không mua sắm trên mạng, nhưng thiết bị dạy học ở trong huyện không tính là quá kém, còn có bảng dạy màu trắng, sau giờ nghỉ trưa, lớp học sẽ mở video catwalk đường phố giống các người mẫu Victoria’s Secret, dùng để nâng cao tinh thần, hiệu quả vô cùng tốt.

Xem nhiều video đường phố, cô tất nhiên cũng biết được vài nhãn hàng thương hiệu.

“Còn mua thứ gì nữa không?” Cô hỏi.

Nhìn thấy cô một mặt bình tĩnh, đầu lưỡi của Trần Giang Dã xoay vòng trong hàm răng, cuối cùng áp vào khoang miệng bên trái một lúc, nửa ngày, cậu mở miệng: “Sao cô không hỏi tôi tại sao mua chiếc này?”

“Tôi biết ở đây đều là hàng nhái.”

Trần Giang Dã chẹp một tiếng, như thể cảm thấy mất hứng cậu giơ hai ngón tay lên vỗ nhẹ vào vành mũ của mình.

Hai người bắt đầu trở về, trên đường đi vẫn có nhiều người nhìn bọn họ như cũ.

Rất nhiều nữ sinh khi đi ngang qua bọn họ đều lập tức kích động bàn tán với chị em của mình.

“Chàng trai đó thật soái! Mặc dù không nhìn thấy tướng mạo của cô gái đó, nhưng cảm giác cô ấy cũng rất xinh đẹp, cho dù tao có ốm đi 10kg thì cũng không có đường quai hàm đẹp như vậy.”

“Đội mũ đôi thật có tướng phu thê.”

“Chỗ chúng ta có người đẹp trai như vậy hả? Đáng tiếc có bạn gái rồi huhu.”

Có vài nữ sinh vừa đi ngang qua hai người liền bắt đầu nói líu rít, Tân Nguyệt nghe thấy cuộc nói chuyện của bọn họ.

Cô cảm thấy hai người như vậy còn bắt mắt hơn so với chùm tóc dựng trên đỉnh đầu của Trần Giang Dã, chí ít không có ai nhìn cô khi Trần Giang Dã không đội mũ.

Tân Nguyệt hạ thấp vành mũ xuống, sợ có người nhận ra cô.

Lại một nữ sinh khác đi ngang qua ánh mắt không ngừng xoay chuyển giữa bọn họ, Tân Nguyệt thật hy vọng cậu có thể tháo mũ xuống, giảm bớt mọi ánh nhìn.

Thế là, cô thanh giọng nói: “Tôi nghĩ rằng cậu không để ý chùm tóc đó.”

Nếu như cậu nói không để ý, cô sẽ bảo cậu tháo mũ xuống, nếu như cậu nói để ý thì thôi vậy.

Không ngờ Trần Giang Dã không bày tỏ thái độ gì, mà hỏi ngược lại cô: “Tại sao?”

Tân Nguyệt nghĩ trong lòng: Cool boy không phải không quan tâm vẻ bề ngoài sao?

Chỉ là lời này không nên nói thẳng ra, cool cũng chỉ là một từ dễ nghe, người ta cũng không nhận mình là cool boy, là cô tự dán cái mác này cho người ta.

“Cậu thoạt nhìn khá……”

Cô nghĩ ngợi một lúc mới tìm được một từ phù hợp: “Không hạn chế kiểu cách.”

Trần Giang Dã chỉ trả lời một câu: “Do ánh mắt của cô không được tốt.”

Tân Nguyệt: ……Cậu thật sự rất kiêu.

Trần Giang Dã thực ra không quá quan tâm đến hình tượng, chỉ là chùm tóc chỏm trên đỉnh đầu khiến tâm tình của cậu khó chịu, trông quá đần độn, cho nên nhìn thấy chỗ bán mũ cậu liền đi vào.

Cậu làm việc gì đều dựa vào tâm tình của mình.

Cậu vốn không định mua chiếc mũ này, khi nhìn thấy những chiếc mũ giả đó, cậu đã mất hết tâm tình muốn mua mũ, nhưng nhìn thấy chiếc mũ giống hệt của Tân Nguyệt, cậu đột nhiên muốn biết Tân Nguyệt sẽ có vẻ mặt gì khi cậu đội chiếc mũ này đi ra.

Kết quả không ngờ tới, cô hoàn toàn không có vẻ mặt gì.

Cái người này, thật sự nằm ngoài dự liệu của cậu, ngoại trừ……

Cái hôm đè cô áp xuống dưới thân.

Cậu khẽ ngẩng đầu, nhìn về phía Tân Nguyệt qua qua vành mũ che khuất tầm nhìn của cậu.

Nắng hè gay gắt rải rác dưới đám mây, bị vành mũ che khuất, không thể lọt vào đôi mắt đen láy của cậu.

*

Thời gian không tính là sớm, Trần Giang Dã cũng không định mua gì thêm, hai người đi về phía trạm xe.

Bên ngoài trạm xe có siêu thị mini, khi bọn họ đi ngang qua có người bước vào.

“Bánh mì mềm.”

Âm thanh ở bên trong siêu thị vọng ra khiến Tân Nguyệt vô thức xoay đầu nhìn quầy thu ngân.

Quầy thu ngân của siêu thị mini thường bày rất nhiều loại kẹo cao su và bạc hà ở bên trên, đứng bên ngoài siêu thị có thể nhìn thấy được.

Cảnh tượng không có gì khác thường, nhưng Tân Nguyệt đi được vài bước thì dừng lại.

Trần Giang Dã thoáng thấy cô dừng lại, hỏi cô: “Làm gì vậy?”

Tân Nguyệt ngoảnh đầu nói với cậu: “Cậu ở đây đợi tôi một lúc.”

Nói xong, cô chạy lon ton vài bước vào trong siêu thị.

Trần Giang Dã tìm một gốc cây đứng đợi cô.

Hai phút sau, Tân Nguyệt đi ra khỏi siêu thị, đi đến trước mặt cậu, duỗi tay ra: “Cho cậu.”

Một hộp kẹo bạc hà vị đào trắng nằm trong lòng bàn tay của cô.

Trần Giang Dã không nhận: “Cô mua cái này để làm gì?”

Tân Nguyệt: “Không phải cậu bị say xe?”

Trần Giang Dã nhướng mí mắt: “Ăn cái này có thể hết say xe?”

Tân Nguyệt: “Cậu có thể ăn cũng có thể không ăn.”

Trần Giang Dã cau mày, rõ ràng không hiểu cô có ý gì.

“Không phải cậu say mùi hương trong xe?”

Trần Giang Dã bày ra bộ dáng “Sao cô biết”.

Tân Nguyệt nhìn ra được sự nghi ngờ của cậu: “Cậu nói không bị say xe, kết quả lại say xe, ngoại trừ say mùi hương trong xe còn có thể là gì?”

Trần Giang Dã nhướng một bên lông mày: “Cho nên?”

Tân Nguyệt mở nắp kẹo bạc hà ra, kéo bàn tay đang đặt bên cạnh túi quần của cậu, đặt chiếc hộp thiếc đựng kẹo bạc hà vào tay cậu, nói: “Lên xe cậu cầm cái này ngửi, có lẽ sẽ hết say xe.”

Trần Giang Dã cụp mắt nhìn hộp thiếc đựng kẹo bạc hà màu hồng nhạt trong tay, bề mặt phủ một lớp đường màu trắng.

Một lúc sau, đôi mắt của Trần Giang Dã di chuyển từ chiếc hộp thiếc lên khuôn mặt của Tân Nguyệt, một ngón tay đóng nắp lại, cổ họng phát ra một âm tiết: “Ừm.”

Phương pháp mà Tân Nguyệt nói quả thực có hiệu quả, trên đường trở về Trần Giang Dã không bị say xe.

Về đến thị trấn, Trần Giang Dã lái xe máy chở Tân Nguyệt về lại thôn Hoàng Nhai, trước khi lên xe cậu đưa mũ cho Tân Nguyệt, bảo cô cầm lấy, nếu không trong lúc lái xe chiếc mũ dễ bị gió thổi bay.

Tân Nguyệt ngồi lên xe cũng cởi mũ ra, cho nên người đàn ông ngồi xổm trước nhà Tân Nguyệt đã nhận ra cô từ xa, lập tức cất chiếc ghế đẩu xếp nhỏ mà hắn mang theo, đứng dậy đợi cô.

Người đàn ông này hơn 20 tuổi, mặc áo tay ngắn màu trắng, mang giày thể thao đắt tiền, vừa nhìn liền biết đến từ thành phố giống Trần Giang Dã.

Mấy hôm trước Tân Nguyệt vừa gặp hắn, hắn đi theo cô cả một buổi chiều, chỉ vì muốn cô ký hợp đồng công ty.

Tân Nguyệt bước xuống xe, câu đầu tiên nói với hắn chính là: “Tôi đã nói rồi, tôi không ký công ty.”

Người đàn ông nặn ra một nụ cười công nghiệp: “Em đừng gấp gáp từ chối như vậy, anh biết lần trước báo giá thấp hơn các công ty khác, lần này……”

“Không phải là vấn đề tiền bạc.” Tân Nguyệt xen ngang.

Người đàn ông khó hiểu: “Vậy là vấn đề gì?”

Tân Nguyệt không vội trả lời hắn, nhìn Trần Giang Dã còn đang ngồi trên xe ở phía sau, cô lấy chìa khóa ra mở cửa, sau đó nói với Trần Giang Dã: “Cậu vào trong trước đi.”

Trần Giang Dã cũng không hứng thú với cuộc trò chuyện của bọn họ, vặn ga chạy xe vào trong sân.

Lúc này tên đàn ông cũng chú ý đến Trần Giang Dã, hai mắt phát sáng đánh giá cậu.

Tân Nguyệt nhìn thấy ánh mắt của hắn, đợi Trần Giang Dã vừa vào sân liền bước lên, chặn tầm nhìn của người đàn ông.

Người đàn ông cười mỉa mai hai tiếng: “Bây giờ có thể nói rồi chứ.”

Tân Nguyệt nhàn nhạt mở miệng: “Tôi sắp phải lên lớp 12 rồi, không muốn phân tâm.”

Người đàn ông thở dài một tiếng: “Anh còn tưởng là chuyện gì.”

Hắn bắt đầu nói một cách trịnh trọng: “Anh biết những đứa trẻ lớn lên trong gia đình như em, học hành là một bàn đạp quan trọng trọng để đi lên, nhưng bây giờ có một cơ hội to lớn ở trước mặt, không cần thi đại học cũng có thể kiếm 100 vạn mỗi năm.

Hơn nữa!

Em nghĩ đi, cho dù em có thể thi vào Thanh Hoa, sau này tốt nghiệp cũng phải làm thuê cho người khác nhận mức lương ít ỏi, làm sao kiếm được nhiều tiền như idol mạng, nếu như em đồng ý ký với công ty anh, anh dám đảm bảo, trong năm nay em có thể kiếm được hơn 300 vạn trở lên.”

Tân Nguyệt cười khẩy một tiếng: “Làm sao anh biết được tôi chỉ có thể làm thuê cho người khác nhận mức lương ít ỏi?”*

“Ây da,” người đàn ông xua tay, “Anh không phải có ý đó, anh đang nói đến xác suất……”

“Tôi hy vọng anh hiểu rõ.”

Tân Nguyệt đánh gãy lời hắn, nhìn một cách chắc chắn: “Đối với một số người mà nói, sống trên đời này không phải vì kiếm tiền.”*

Giọng nói của thiếu nữ lạnh lùng, đôi mắt kiên định.

Người đàn ông sững sờ.

Lời đã nói như vậy, Tân Nguyệt không muốn nói nhiều thêm với hắn, đẩy cửa đi vào trong sân, trực tiếp đóng cửa lại.

“Cô đóng cửa rồi, sao tôi ra ngoài được?”

Một giọng nói truyền đến.

Tân Nguyệt ngước mắt lên, đối diện với Trần Giang Dã đang lười biếng dựa trên xe máy.

Cô chớp chớp mắt, đi đến trước mặt cậu thấp giọng nói nhỏ: “Cậu đợi một lát rồi ra ngoài, anh ta có lẽ cũng nhìn trúng cậu rồi.”

Trần Giang Dã “A” một tiếng ở trong miệng, vẻ mặt giống như khinh thường, đứng dậy đi thẳng ra ngoài.

Người đàn ông vẫn đang đứng ở bên ngoài, nhìn thấy Trần Giang Dã đi ra, hai mắt lập tức phát sáng, vội vàng lấy danh thiếp đưa cho cậu: “Bạn học, chúng ta có thể nói chuyện một lát không?”

Trần Giang Dã rũ mắt xuống, nhìn danh thiếp trong tay hắn, cầm qua liếc mắt một cái, sau đó búng ngón tay vứt xuống đất.

“Này, cậu.”

Người đàn ông vươn thẳng cổ ngẩng đầu lên, đang định tranh luận với Trần Giang Dã, cậu bỗng nhiên tóm lấy cổ hắn, dùng lực ném hắn vào tường phát ra tiếng “ầm”.

Tân Nguyệt ở bên trong nghe thấy tiếng ồn, từ trong sân đi ra.

Giây phút cô thò đầu ra khung cửa, cô vừa vặn nhìn thấy Trần Giang Dã đang ghì cổ người đàn ông, nói: “Lại để tao nhìn thấy mày một lần nữa, mẹ nó tao đánh chết mày.”

Vẻ mặt của Tân Nguyệt sững sờ.

Khóe mắt của Trần Giang Dã dường như nhìn thấy cô, con ngươi đen kịt chuyển qua, đôi mắt dừng trên người cô một giây, sau đó thả bàn tay đang ghì cổ người đàn ông kia ra.

Cậu vừa buông tay, người đàn ông lập tức ho khan dữ dội.

Bình tĩnh lại được một lúc, người đàn ông vừa đưa tay đỡ cổ vừa lùi về phía sau, sau khi xác nhận đã đứng ở khoảng cách an toàn, hắn lập tức mắng chửi cậu, nhưng nhìn thấy Trần Giang Dã liếc mắt về phía mình, hắn lại lập tức bỏ chạy.

Trần Giang Dã thu hồi ánh mắt, vẻ mặt không có biểu tình gì lấy điếu thuốc ra châm lửa.

Tân Nguyệt nhìn cậu, lại nhìn bóng dáng đang vội vàng bỏ chạy của người đàn ông, nhất thời không biết có nên nói một tiếng cảm ơn với Trần Giang Dã không.

Cô luôn có cảm giác nếu như cô nói cảm ơn, chắc chắn Trần Giang Dã sẽ nói một câu “Không giúp cô”.

Tuy nhiên cái suy nghĩ này đột nhiên xuất hiện trong đầu, Tân Nguyệt lại muốn thử xem.

Thế là, cô nói: “Cảm ơn cậu giúp tôi đuổi hắn đi.”

“Không giúp cô.”

Quả nhiên……

Tân Nguyệt không biết cậu là khách sáo hay như thế nào, nhưng cậu dường như không giống người sẽ khách sáo với người khác, Tân Nguyệt thử nói: “Cậu dọa nạt hắn như vậy.”

Trần Giang Dã rít một hơi thuốc, nghiêng đầu sang một bên nhả khói ra, ngữ khí có chút phiền phức: “Muốn hắn sớm ngậm miệng lại cút xéo.”

Lúc này Tân Nguyệt mới nghĩ ra, Trần Giang Dã nếu như không làm như vậy, người đàn ông đó tuyệt đối sẽ chặn cậu lại nửa ngày, quả thực là cô tự mình đa tình.

Cô lại dán thêm một cái mác cho Trần Giang Dã ở trong lòng, người này không chỉ là cool boy, còn là người tàn nhẫn.

“Đây.”

Cô bước ra đưa mũ cho cậu, “Mũ.”

Trần Giang Dã nhận lấy đội lên đầu, sau đó xoay người giống như muốn đi, nhưng dáng người khựng lại, ánh mắt xuyên qua vai của Tân Nguyệt, nhìn thấy những chữ “Không ký công ty, đừng làm phiền” được dán trên cánh cửa phía sau cô.

“Cô viết cái này có tác dụng?” Cậu đột nhiên hỏi.

“Có một chút.”

Nói xong, Tân Nguyệt phản ứng lại: “Vậy cậu nói xem nên viết cái gì thì được?”

“Đã ký công ty.”

Tân Nguyệt không hiểu: “Vậy nếu như có người hỏi tôi ký với công ty nào thì sao?”

“Cô cứ nói ký với Lý Uyển của công ty truyền thông Tinh Ngu.”

Tân Nguyệt có chút ngơ ngác, “Cậu quen biết người này?”

Trần Giang Dã ừm một tiếng, sau khi vẩy tàn thuốc thì lấy điện thoại ra gọi một dãy số.

Cuộc gọi nhanh chóng được kết nối.

“Alo.”

Đầu dây bên kia vang lên một giọng nữ trung niên.

“Cô, Lý Uyển còn làm dưới trướng cô đúng chứ.”

“Còn, sao vậy?”

“Vậy cô nói với cô ta một tiếng, nếu như có người hỏi Tân Nguyệt có phải đã ký đại diện với cô ta không, cô bảo cô ta nói phải.”

“Tân Nguyệt là ai?”

“Nữ sinh gần đây rất nổi tiếng trong video kia.”

Đầu dây bên kia sững hai giây, sau đó cười lên: “Cháu ra tay khá nhanh nha.”

Trần Giang Dã hút một hơi: “Nhanh bình thường.”

_______________________

Tiểu tiên nữ:

Cái đoạn nói chuyện kiếm tiền, câu gốc tác giả viết 拿死工资: Có thể hiểu là lương chết, người Trung Quốc hay nói câu này để ám chỉ một tháng chỉ có thể nhận được đúng số tiền lương đó, không thể tăng lương, không có thăng cấp gì đặc biệt, có làm bao nhiêu cũng chỉ nhận được đúng số tiền ban đầu.

Truyện này mình đọc hiểu, nhưng có vài câu tác giả dùng mình không biết dịch sao cho thuận miệng, chỉ có thể dịch sát nghĩa nhất cho mọi người hiểu, nếu chỗ nào sai xót hay dịch dở mọi người cứ thẳng thắn góp ý nha, mình sẽ sửa lại.

Chúc mọi người cuối tuần vui vẻ hí hí.