Chạy Trời Không Khỏi Nắng

Chương 117



"Cô Trân, do cô lo lắng và căng thẳng thường xuyên nên mới dẫn đến hiện tượng buồn nôn. Cô yên tâm, cơ thể cô hoàn toàn khỏe mạnh." Vị nữ bác sĩ nhẹ nhàng nói.

"Vâng, cảm ơn bác sĩ."

Tôi cầm sổ khám bệnh của mình và nhẹ nhàng đẩy cửa đi ra ngoài.

Đúng là gần hai tháng nay cơ thể tôi mang tâm lý sợ hãi và hoảng loạn khi đối diện với những sự việc tồi tệ. Là một điều dưỡng viên nắm vững nhiều kiến thức y khoa, tôi hiểu rất rõ chuyện gì sẽ xảy ra nếu để tinh thần hoảng loạn trong khoảng một thời gian. Lo sợ quá lâu làm cho cơ thể sản sinh adrenaline, một chất giúp tinh thần sẵn sàng đối diện với nguy hiểm. Và cũng chính chất này là nguyên nhân gây buồn nôn.

Nhìn thấy tôi, Hàn Thiên Lãnh đang ngồi chờ ở hàng ghế vội đứng bật dậy.

"Sao? Cô bị thế nào? Bác sĩ bảo cô có thai hả?"

Tôi khó chịu gắt gỏng. "Anh ít nói liên thiên đi! Anh làm như đàn bà con gái chúng tôi là cái máy đẻ không bằng. Đứa trẻ đâu dễ có như anh nói."

"Thế rốt cuộc cô bị làm sao?"

"Tôi buồn nôn là vì căng thẳng, lo lắng thường xuyên được chưa? Một tháng ở với anh là tôi ủ thành bệnh rồi đấy." Tôi vừa đi vừa trách móc anh ta. "Cho nên anh đừng hở một tí là làm phiền tôi nữa có được không?"

Hàn Thiên Lãnh lẽo đẽo đi theo tôi, anh ta nói nhỏ giọng nhưng do xung quanh không có tiếng ồn nên tôi nghe rất rõ.

"Quan tâm cô cũng là một cái tội hay sao?"

Không nghĩ nhiều, tôi trả lời một cách thẳng thừng. "Đúng vậy, khi tôi nhận sự ân huệ của anh tôi áp lực lắm. Áp lực vì không biết đến bao giờ tôi có thể trả đủ món nợ ân tình này cho anh."

"Tôi thích cô nên tôi quan tâm tới cô, điều này có gì là sai?" Ngay lập tức Hàn Thiên Lãnh nói bằng giọng điệu thẳng như ruột ngựa giống hệt câu nói vừa rồi của tôi.

"Bản thân anh không sai, nhưng tình cảm của anh sai người và sai luôn cả thời điểm." Tôi nói rõ ràng như vậy rồi mà anh ta còn cố tình nói nữa là tôi không thèm nói chuyện với anh ta đâu. Chuyện ngày hôm qua tôi suýt bị anh ta xâm phạm, tôi vẫn còn ghi thù ở trong đầu đây này.

Không khí quanh chúng tôi lắm lúc căng thẳng nhưng chưa có lúc nào ngột ngạt tới mức khó thở như bây giờ.

Hàn Thiên Lãnh là người chủ động làm hòa, anh ta ngỏ lời. "Bỏ đi, để tôi đưa cô về."

Tôi lập tức từ chối. "Không cần đâu, tự tôi bắt taxi về cũng được. Thôi anh làm gì thì làm đi, mai là thứ bảy tôi về sửa soạn để mai về Hà Nội đây."

"Được. Tạm biệt!"

"Bye bye!" Tôi vẫy tay chào Hàn Thiên Lãnh rồi lên một xe taxi đang đậu ven đường.

...

Trở lại một tháng trước...

Ngay sau khi Mai Huyền Trân bỏ đi khoảng 2 tiếng đồng hồ...

Người trợ lý trước khi vào văn phòng tổng giám đốc lịch sự gõ cửa ba cái.

"Vào đi!" Một giọng nữ êm tai vọng ra từ trong văn phòng.

Người trợ lý cầm theo tập tài liệu đi vào báo cáo. "Tổng giám đốc, người của chúng ta đã biết vị trí hiện tại của Mai Huyền Trân ở đâu. Mọi thông tin và dữ liệu tôi đã gửi đến điện thoại của chị, chị có thể mở điện thoại lên xem."

Hứa Vũ Nhan cười nhạt, cô cầm điện thoại để trên bàn lên xem thử.

"Vậy à? Nào, để tôi xem cô ta đang ở đâu."

Một chấm đỏ nhấp nháy liên tục trên màn hình điện thoại của Hứa Vũ Nhan. Khuôn mặt xinh đẹp xuất hiện một nụ cười nham hiểm...

"Bắt được cô rồi! Tôi xem cô chạy đến chân trời góc bể nào."

Hứa Vũ Nhan nhấn nút phóng to khu vực bao quanh cái chấm đỏ. Lập tức hình ảnh, tọa độ và địa chỉ của cái chấm đỏ hiện lên.

"Mai Huyền Trân, thì ra cô trốn đến thành phố Hạ Long à? Cậu cử người đến địa điểm trên và cho người giám sát cô ta 24/7."

"Vâng, tôi cho người làm ngay."

Người trợ lý rời đi, chỉ còn một mình Hứa Vũ Nhan trong phòng...

Vào đầu giờ chiều, khi cô vừa nhận được thông tin Mai Huyền Trân bỏ đi nhờ giúp sức của một người đàn ông lạ mặt. Hứa Vũ Nhan không tin cho lắm bèn bảo người kiểm tra thử xem Huyền Trân có cầm theo bút ghi âm hay là không.

Vì trước khi đưa bút ghi âm cho Mai Huyền Trân cầm, cô đã bí mật cài một thiết bị nghe trộm vào trong bút ghi âm. Mọi hành động và lời nói của cô ta cô đều nắm rõ trong lòng bàn tay. Cuộc gặp gỡ với Victorique cũng là do cô sắp xếp để xem Mai Huyền Trân phản ứng thế nào.

Mọi việc đúng như cô dự đoán, Mai Huyền Trân đã mềm lòng và quyết định bỏ đi. Đề xuất Victorique với bác Dũng quả là một sự lựa chọn không tồi.

Nhưng có một điều khiến Hứa Vũ Nhan vô cùng bực bội. Rõ ràng đã có người đàn ông ngỏ ý muốn đưa cô ta đi, vậy mà... cô ta thật là ngu ngốc khi không biết đường tận dụng một cơ hội tốt như vậy...

"Mai Huyền Trân ơi là Mai Huyền Trân! Tôi không có hứng thú giành giật đàn ông với cô như Victorique... Nhưng tôi không có hứng thú với thứ tình yêu hèn mọn đó, tôi chỉ hứng thú với danh xưng Châu thiếu phu nhân thôi. Và cô chính là vật cản lớn nhất trên con đường trở thành Châu thiếu phu nhân của tôi."