Chi Chi

Chương 6



6

Tiểu Hổ bảo rẳng, thành phần trong túi thơm mà Thái hậu đưa cho ta chủ yếu là thảo dược, mấy vị thảo dược đó hầu như không có vấn đề gì, chỉ có một loại thảo dược hơi đặc biệt một chút. Nếu chỉ thỉnh thoảng ngửi thì không sao, nhưng nếu ngửi lâu thì sẽ bị ngộ độc.

“Vậy là Thái hậu muốn độc chết ta à?” Ta trừng mắt nhìn hắn ta.

Tiểu Hổ lắc lắc đầu, bóp túi thơm: “Loại độc này có thể không gây chết người, nhưng sẽ làm người ta bị đần độn.”

Lão bà này cũng quá ngoan độc, vậy mà lại dùng thủ đoạn độc ác như thế để đối phó ta!

Hai mắt Tiểu Hổ híp lại, sau đó tiến đến bên cạnh ta thì thầm: “Ta nghe nói chứng đau đầu của bệ hạ là do trúng độc mà ra, nên có thể vị thuốc bên trong cái túi thơm này…”

Có thể lấy độc trị độc phải không?

“Có thể là độc càng thêm độc.”

Ta khiếp sợ quay đầu lại nhìn hắn ta.

Mặc dù Tiểu Hổ nói với ta rằng có thể là do Thái hậu không biết nên bị nhầm lẫn, ta vẫn cảm thấy ớn lạnh toàn thân.

Về tình hay về lý, ta đều không thể giữ lại túi thơm này.

“Ngươi định ném túi thơm này đi sao? Đó là ngươi đang ném đầu mình đi đấy.” Tiểu Hổ thấy ta đang lật đật chuẩn bị bước ra cửa, bất thình lình quăng tới một câu.

Ta bối rối: “Cái gì?”

“Đồ vật mà thái hậu ban cho ngươi mà ngươi dám ném đi à? Ngươi có mười cái đầu cũng không đủ để chặt.”

Hắn ta cầm lấy cái túi thơm trong tay ta.

Sau đó dốc hết toàn bộ thảo dược ở trong túi thơm ra, thay đổi thành một thảo dược có mùi gần giống như thế.

“Thái hậu đã giao nó cho ngươi, chắc chắn sẽ sai người trông mon, xem thử ngươi có mang theo trên người hay không.” Hắn ta ném túi thơm trong tay qua cho ta.

Hiện tại ta mới biết được, bộ dáng của hắn ta tuấn tú như thế, nhưng không bị tuyển đi hầu hạ Tiêu Cẩn Du, chắc chắn là nhờ hết vào mưu kế của hắn ta.

Rõ ràng mưu kế của hắn ta hơn hẳn ta rất nhiều.

Ta đeo túi thơm ở bên hông, ở vị trí dễ dàng nhìn thấy nhất.

Đến ngày hôm sau khi ta hầu hạ Tiêu Cẩn Du, hắn chỉ liếc nhìn đã trông thấy.

“Túi thơm ở đâu ra?” Giữa hai lông mày của hắn đầy vẻ tức giận, không biết là do mới vừa ngủ dậy hay là do nhìn thấy túi thơm mà ta đang đeo.

Ta phải nói như thế nào đây?

Nói rằng mẹ của ngươi muốn giết ngươi, thuận tiện muốn làm ta trở nên ngu ngốc à?

Hiển nhiên có cho ta thêm mười cái đầu ta cũng không dám nói như vậy.

“Là nô tài nhặt được.” Ta vừa đeo thắt lưng nạm ngọc lên cho Tiêu Cẩn Du vừa đáp, “Hôm qua ở trong ngự hoa viên nô tài nhặt được, cảm thấy túi thơm này rất đẹp, nên mang về bỏ thêm vào đó ít thảo dược có tác dung nâng cao tinh thần.”

Ta tiếp tục cắm cúi sửa sang lại áo quần cho hắn, không dám ngẩng đầu lên nhìn hắn.

Đột nhiên ta cảm thấy đau lòng.

Từ nhỏ ta đã không cha không mẹ, cũng không biết đến cái gọi là tình thân.

Mà hắn rõ ràng có mẹ ruột, nhưng người mẹ ấy muốn hại chết hắn.

Tiêu Cẩn Du không nói thêm lời nào nữa, chờ ta sửa sang quần áo xong thì bước đi tảo triều.

Không phải có phải là ảo giác của ta hay không, ta cảm thấy hắn cũng không đến nỗi tàn bạo như trong những lời đồn đại. Đọc 𝙩hêm các chươ𝓷g mới 𝙩ại [ 𝒯𝑹 𝗨M𝒯𝑹𝗨𝑌ỆN﹒v𝓷 ]

Mỗi ngày khi những tấu chương được trình lên, hắn đều xem xét cẩn thận.

Giống như lúc này, một tay chống lên trên bàn, một tay cầm bút son, thỉnh thoảng sẽ lướt nhẹ vài nét bút trên trang giấy.

Chỉ là mấy nét bút tùy ý thôi, cũng có thể chỉ ra được những điểm trọng yếu trong tấu chương đó.

Hắn đột nhiên nghiêng đầu nhìn ta, ta đang mài mực đột nhiên run tay, đầu ngón tay bị dính mấy vết mực.

“Ngươi còn nhìn thêm nữa, ta sẽ khoét mắt ngươi.” Hắn nói câu này bình thản như đang bình luận về thời tiết.

Ta sai rồi.

Chỉ là ảo giác của ta mà thôi.

Tiêu Cẩn Du chính là một bạo quân.

Ta ngay lập tức quỳ xuống: “Bệ hạ bớt giận, bệ hạ anh tuấn quá…Nô tài không kiềm chế được mà nhìn ngẩn ngơ…”

Ngươi chờ đó, sớm muộn gì cũng sẽ có một ngày ta trói ngươi lại, bắt ngươi phải khen ta như thế này!

Nghĩ như vậy, lòng ta mới cảm thấy dễ chịu hơn.

Nói những lời hay càng như cá gặp nước.

“Nô tài từ nhỏ không biết chữ, lại bị chữ viết của bệ hạ thuyết phục. Nô tài kiếp này có thể được hầu hạ bệ hạ, chính là phúc khí tám đời của nô tài.”

Tiêu Cẩn Du “ừm” một tiếng.

Ta ngừng lại ngay.

Hôm nay những lời hay còn không dùng được nữa sao?

Ta vụng trộm giương mắt nhìn hắn, lại chìm vào trong ánh mắt của hắn.

Đôi mắt ấy đen như đĩa mực mà ta vừa mài, đen đến mức ta không thể nhìn thấy cái gì trong đó.

Trái tim ta lập tức ngừng đập.

Trời đất chứng giám, không phải là ta không cưỡng lại được trước sắc đẹp đâu.

Chẳng qua là ta chưa từng gặp qua người đẹp đến như vậy thôi.

“Lại đây xoa đầu cho ta.” Ngón trỏ Tiêu Cẩn Du ấn vào huyệt thái dương.

Quả nhiên hắn có chứng đau đầu.

“Dạ.” Ta vội vàng đứng lên.

Khi ngón tay của ta chuẩn bị đặt lên huyệt thái dương của hắn, ta cảm thấy không ổn.

Ngón tay của ta vẫn còn bị dính mực…

“Sao?” Thấy động tác của ta chậm chạp, Tiêu Cẩn Du cũng dừng động tác trên tay.

Ta cắn chặt răng: “Dạ.”

Sau đó, ta thấy vết đen trên thái dương của hắn lan ra càng lúc càng rộng, giống như thấy được đầu mình rơi xuống vào trong vũng máu, máu văng tung tóe khắp nơi.

Cũng may trước khi sư phụ ta cũng hay bị đau đầu, ta cũng học được một chút phương pháp bấm huyệt.

Quả nhiên chỉ một lúc sau, hai lông mày đang nhíu chặt của Tiêu Cẩn Du cuối cùng cũng giãn ra.

Bút son trên tay hắn điểm nhẹ một vài nét trên sổ con, rồi tùy ý nói: “Hôm qua thái hậu có gọi ngươi qua gặp à?”

Cái này?

Ta nhìn mãi vào vết mực kia, “Dạ phải.”

“Thái hậu nói với ngươi điều gì?”

“Thái hậu bảo nô tài phải chuyên tâm hầu hạ bệ hạ cho tốt.” Phải làm sao mới có thể vô thanh vô tức xóa vết mực này đi được đây?

Ta hơi nghiêng người về phía trước, nhìn chằm chằm vào vết mực, hy vọng khi ta càng xoa thì vết mực càng mờ đi.

Đúng lúc này, Tiêu Cẩn Du đột nhiên quay đầu lại.

Chóp mũi cao thẳng của hắn chạm vào chóp mũi của ta, hơi thở như có như không phả lên trên mặt ta.

Ta vô thức vươn đầu lưỡi muốn liếm môi, lại không ngờ đầu lưỡi của ta chạm vào môi của Tiêu Cẩn Du.

Được rồi.

Ta chết.

Đầu óc của ta trở nên trống rỗng.

Chỉ có ba chữ “bãi tha ma” đang bay về phía ta.