Chi Chi

Chương 7



7

Ta không bị ném tới bãi tha ma.

Không phải là do Tiêu Cẩn Du không muốn ném ta đi, mà bởi vì hắn đã ngất đi.

Chết cười.

Nói ra chắc chẳng có ai tin.

Ta hôn Tiêu Cẩn Du đến mức người ta hôn mê, hơn nữa cũng chính ngay lúc Toàn công công vừa bước vào.

Ta nhìn Tiêu Cẩn Du đang tựa đầu vào vai mình, vẻ mặt cầu xin nhìn Toàn công công, hy vọng rằng chính ta mới là người phải ngất đi lúc này.

Ngoài dự kiến của ta chính là, Toàn công công không hề trừng trị tội của ta.

Gã liếc nhìn túi thơm đang đeo ở trên người ta, sau đó nở nụ cười trấn an.

“Nhanh truyền ngự y, bệ hạ lại ngất rồi.” Gã xoay người bước ra ngoài, phân phó mấy cung nhân đang đứng ngoài cửa.

Đây là cách nói khác, ý rằng Tiêu Cẩn Du té xỉu không phải là lần đầu tiên đúng không?

Thái y bắt mạch cho Tiêu Cẩn Du xong, hơi nhíu mày.

Cái nhíu mày này làm ta phát hoảng.

Tại sao lại bị ngất xỉu chứ?

Rõ ràng Tiểu Hổ đã tráo những thảo dược bên trong túi thơm đó đi rồi mà.

Thái y nói với Toàn công công rằng Tiêu Cẩn Du chẳng qua chỉ là quá mệt mỏi, chỉ cần quay về khai một phương thuốc điều dưỡng cơ thể là được.

Toàn công công tiễn người đó ra ngoài và phân phó ta ở lại chăm sóc Tiêu Cẩn Du.

Lúc đi ra còn đóng cửa lại nữa.

Toàn công công này, có phải ngươi quá mức tin tưởng ta không?

Nếu như ta là một thích khách, vậy thì bây giờ chính là cơ hội tốt nhất để hành thích Tiêu Cẩn Du.

Mà thực sự ta chính là một thích khách mà…

Nghĩ đến đây ta sờ soạng khắp người, thấy rằng không có vũ khí gì có thể dùng để giết người được.

Thực ra, để giết một người có thể có hàng ngàn phương pháp.

Nhưng ta nhìn thấy lông mày Tiêu Cẩn Du nhíu lại, mồ hôi lấm tấm trên trán và đôi môi tái nhợt của hắn, ta cảm thấy nếu ta giết hắn bây giờ có chút giống như giậu đổ bìm leo.

Việc này không phải là việc mà một nữ hiệp có thể làm.

“Mẫu hậu…” Tiêu Cẩn Du đột nhiên phát ra những âm thanh rất nhỏ.

Ta dán tai sát lại gần: “Gì vậy?”

Tiêu Cẩn Du nắm lấy tay ta, đôi lông mày nhíu chặt như dính vào thành một: “Mẫu hậu….Du nhi nghe lời ngài…Đừng bỏ rơi Du nhi….”

Những lời nói đứt quãng, hỗn loạn xen lẫn tuyệt vọng bên trong.

Nghe được những lời ấy, không hiểu sao lòng ta thấy đau xót.

Ta đưa tay vỗ vỗ lấy bàn tay của hắn, ngồi xuống bên cạnh giường hắn, nhẹ giọng vỗ về: “Sẽ không đâu.”

Tiêu Cẩn Du quả nhiên đã an tĩnh trở lại.

Nhìn những giọt mồ hôi đang chảy ra trên trán hắn, ta có một dự cảm không lành.

Tay vừa đặt lên trán, ngay lập tức có thể cảm nhận được hắn đang lên cơn sốt.

Nhưng khi thái y bắt mạch chẩn bệnh cho hắn không hề đề cập đến việc này, chỉ nói cơ thể mệt mỏi.

Có vẻ như Tiêu Cẩn Du ở trong hoàng cung cũng không thực sự thoải mái như ta nghĩ.

Ta vừa rút tay ra khỏi trán của Tiêu Cẩn Du, thì Toàn công công bước vào.

Từ góc độ của Toàn công công mà nói, rất dễ hiểu nhầm rằng ta sẽ bóp cổ Tiêu Cẩn Du.

Ta nuốt nước miếng, nhất thời không biết nên mở miệng giải thích hành động của ta lúc này như thế nào.

Ánh mắt Toàn công công nhìn chằm chằm vào ta một lát, rồi cúi đầu xuống làm như chưa từng nhìn thấy gì, bưng bát thuốc trong tay đi về phía ta.

Cánh tay ta đang cứng đờ trong không trung nhân cơ hội này nhanh chóng rụt lại.

“Đây là thuốc của Hoàng thượng, nếu người vẫn chưa tỉnh lại thì ngươi tìm cách gì để cho bệ hạ uống vào.” Gã đặt bát thuốc ở chiếc bàn con bên trên, rồi lui ra ngoài.

Khi chuẩn bị đóng cửa, ánh mắt gã nhìn ta như có ý sâu xa.

Ta thực sự không hiểu ý của gã là như thế nào.

“Đổ.” Ta bưng bát thuốc, đang suy nghĩ làm sao cho Tiêu Cẩn Du uống vào thì thấy hắn mấp máy môi.

Cái gì?

Tiêu Cẩn Du chậm rãi mở mắt, trong mắt vẫn còn một chút tỉnh táo.

“Đổ thuốc này đi.” Hắn lại nói nhỏ một câu.

Ta nhìn bát thuốc vẫn còn bốc hơi nóng, lại nhìn đến khuôn mặt tiều tụy của hắn, “Nhưng mà…”

“Vậy thì ngươi uống đi.”

???

Tiêu Cẩn Du ngươi có bị bệnh không?

Hắn không chịu uống, chứng tỏ rằng trong thuốc chắc chắn có độc, vậy mà hắn lại để ta uống.

Hắn và mẹ hắn, đúng là hung ác như nhau.

Ta nhanh chóng bưng bát thuốc chạy đến bên cạnh một chậu hoa cũng không biết là hoa gì, vô cùng chân chó hướng về phía Tiêu Cẩn Du tươi cười: “Đổ ở đây có được không ạ?”

Tiêu Cẩn Du không nói một lời nào cả.

Ta không quan tâm hắn có trả lời hay không, nghiêng tay đổ hết toàn bộ thuốc trong bát vào trong chậu hoa.

Đến khi ta quay trở lại, Tiêu Cẩn Du đã nhắm mắt rồi.

“Bệ, bệ hạ…” Ta nhẹ giọng mở miệng.

Tiêu Cẩn Du hé mắt nhìn ta.

Xem ra không phải hắn ngất xỉu tiếp.

Ta nhẹ nhàng thở hắt ra, “Người không sao chứ, nếu như không uống thuốc thì…”

Nói xong câu này, ta cảm thấy là một sát thủ, mà không hề có một chút đạo đức nghề nghiệp nào cả.

Theo lý mà nói, Tiêu Cẩn Du uống thuốc mới là tốt nhất.

Ta có thể không cần mình phải động tay, chính hắn đã tự giết mình.

Nhưng ta không biết hôm nay bị đứt dây thần kinh nào, mà lại có chút không đành lòng.

Có lẽ do ta mới vừa đóng giả mẹ hắn đi.

Ta đã tự an ủi mình như thế.