Chị Dâu Của Nữ Chính

Chương 38



Oanh Nhi không dám nói thêm gì nữa, cẩn thận cầm theo đèn lồng đi bên cạnh Ngụy Thành Vãn, hơi cúi đầu giấu nỗi lo lắng.

Chỉ mong Quận chúa đừng làm ra chuyện gì không thể cứu vãn được, nếu không người chịu khổ vẫn là những hạ nhân hầu hạ.



Ngụy Thành Vãn về đến phòng thì nửa nằm trên giường, lạnh lùng nhìn Văn ma ma đứng trước rèm châu: "Ngày mai bà hồi cung hay là vẫn đi theo ta?"

Văn ma ma trả lời: "Nô tì là người trong cung, đương nhiên là hồi cung ạ."

Ngụy Thành Vãn híp mắt: "Rất tốt."

Giọng điệu và thái độ của nàng ta không quá tốt, Văn ma ma không thèm để ý mà cười cười, chủ tử của bà là thánh thượng, chỉ cần tận tâm tận lực phân ưu với thánh thượng là được, còn Quận chúa có vui vẻ hài lòng hay không cũng không quá liên quan đến bà.

Ngụy Thành Vãn không kiên nhẫn nhìn gương mặt đó của Văn ma ma, cũng không thích bà hầu hạ trước mặt mình, xua xua tay để bà ra ngoài.

Văn ma ma vòng qua bức bình phong ra ngoài, kéo ống tay áo lên ngáp một cái, dặn dò mấy nha đầu gác đêm phải trông nom cẩn thận: "Buổi tối cuối cùng rồi, các ngươi xốc tinh thần tỉnh táo một chút."

Các nha đầu xưa nay đều sợ bà, nghe nói vậy thì vội vàng dạ thưa.

Văn ma ma trở lại phòng đơn của mình, sau khi rửa mặt mới thổi tắt ngọn nến trên bàn nhỏ rồi về giường nằm, bà đã lớn tuổi, hôm nay dày vò cả ngày nên mệt mỏi rã rời, vừa đắp chăn đã ngủ rất say.



Buổi tối Văn ma ma có thói quen đi tiểu đêm, sờ soạng trong đêm đứng dậy giải quyết, lúc về giường có hơi khát nước lại uống nửa tách trà nguội.

"Quận chúa, qua giờ Tí rồi vẫn chưa nghỉ ngơi ạ?" Oanh Nhi đã ngáp liên tục từ lâu, nhưng Ngụy Thành Vãn nằm tựa trên giường nhỏ vẫn không nhúc nhích, nàng chỉ có thể lẳng lặng ở bên trông coi, hơn một canh giờ cuối cùng có chút không chịu nổi.

Mắt Ngụy Thành Vãn giật giật: "Qua giờ Tí rồi à?"

Oanh Nhi lau nước ứa ở khóe mắt, chỉ vào đồng hồ cát trên chiếc bàn nhỏ: "Vâng ạ, sắp đến giờ Sửu rồi."

Ngụy Thành Vãn khẽ ừ một tiếng nhưng vẫn không có ý định lên giường ngủ, mãi đến khi bên ngoài truyền đến hàng loạt tiếng quạ kêu nàng ta mới ngồi ngay ngắn dậy, ánh mắt sáng quắc nhìn Oanh Nhi: "Đồ đâu?"

Oanh Nhi bị nàng ta nhìn như vậy thì cơn buồn ngủ lập tức tan mất, vội lấy hai túi giấy nhỏ giấu trong tay áo đưa cho nàng ta: "Đây là một phần mà Quận chúa muốn, phần còn lại hôm nay nô tì đã đưa cho Ngạn Hà rồi."

Ngạn Hà là ám vệ của Ngụy Thành Vãn, mấy ngày nay bị giám sát chặt chẽ, đã lâu nàng ta chưa gặp người.

Ngụy Thành Vãn lộ ra vẻ hài lòng, liếc nhìn cửa sổ đang đóng chặt rồi mới theo ý Oanh Nhi mà đi ngủ.

...

Hôm nay là một ngày đầy mây, lúc sáng sớm còn có một trận mưa, đến nhanh đi nhanh. Lúc Sở Hốt đến làm việc thì gặp mưa, may mà chạy đi trú nhanh mới không bị ướt như chuột lột.

Thanh Miêu cầm khăn sạch đưa cho nàng, vô cùng hâm mộ nói: "Khi nào rảnh rỗi Sở thị vệ dạy ta vài chiêu nhé."

Sở Hốt lau mặt: "Được, cô nương gia học thêm chút công phu cũng tốt."

Thanh Miêu nghe vậy thật sự cao hứng, dứt khoát chuyển từ Sở thị vệ thành Sở tỷ tỷ, vồ vã khiến Thanh Đan liếc vài cái khinh thường. Ninh Hồi đang chăm sóc cây hoa lê con của mình, vốn đang rất hài lòng, thấy bọn họ náo nhiệt như vậy thì tâm trạng càng thêm vui vẻ.

"Hôm nay hình như Sở Hốt đến muộn hơn so với ngày thường."

Sở Hốt đến gần đáp: "Giờ Dần thuộc hạ theo Thế tử đến côngng thự, vừa mới về ạ."

Quan viên của Đại Diễn lên triều vào giờ Mão, nếu ở xa thì đã phải dậy từ giờ Dần rồi vội vàng chạy vào hoàng cung, phủ Hiển Quốc công cách hoàng cung không xa nên cũng khá hơn đôi chút, nhưng cũng là rất sớm.

Ninh Hồi tính một hồi lại cảm thấy vô cùng hổ thẹn, lúc ở hành tinh Thủy Lam còn tốt, bây giờ ngày càng hư hỏng, nếu Thanh Đan không gọi thì cô có thể ngủ một giấc đến lúc mặt trời lên ba sào.

Ninh Hồi thầm phỉ nhổ mình là một con heo tham ăn biếng làm, lại nói với Sở Hốt: "Giờ Dần cũng quá sớm rồi, bình thường ta ở trong phủ cũng không có chuyện gì, nếu ngươi mệt thì đi nghỉ ngơi đi."

Sở Hốt chắp tay lại, không từ chối cũng chẳng đồng ý, chỉ nói: "Đa tạ thiếu phu nhân."

Trong phòng an tĩnh một lúc lâu thì Sở Hốt lại nói đến chính sự: "Chiều nay Trưởng Công chúa phải về núi Thiên Diệp, đại sứ Nam La hiện đã vào kinh, Thế tử bận rộn tiếp đón không thể rút người ra được, nói là nhờ thiếu phu nhân tiễn Trưởng Công chúa thay ngài ấy."

Ninh Hồi ngạc nhiên hỏi: "Trưởng Công chúa đi nhanh như vậy sao?"

Thấy Sở Hốt gật đầu cô bèn thả đổ trong tay xuống: "Vậy chúng ta đi bây giờ hay là chờ muộn thêm chút mới đi?"

"Đều được ạ."

Ninh Hồi hơi do dự: "Vậy lát nữa rồi đi."

Nhưng nếu là tiễn người thì không thể đi tay không được, huống chi là cây hoa lê con là do Trưởng Công chúa tự mình mang về, nàng cũng cảm kích trong lòng, đáng liếc là ngồi cân nhắc cả nửa ngày cũng chưa nghĩ ra phải tặng gì.

"Thanh Thanh Thảo Nguyên, ngươi suy nghĩ giùm ta xem."

Gần đây Thanh Thanh Thảo Nguyên thích chơi trò lăn mình, cuộn người lại lăn một vòng không cẩn thận rơi xuống hố, hơi gắng sức nói: "Không gian hệ thống còn có một lọ nước bong bóng, cô có thể cho bà ấy thổi bong bóng nha."

Ninh Hồi: "... Thôi đi, taa vẫn nên tự nghĩ thì hơn."

Nghĩ tới nghĩ lui cuối cùng Ninh Hồi nhịn đau chọn một chậu cúc chăm trong viện đưa đến tặng, Pháp Chân nhìn chậu hoa cúc màu trắng mà gã sai vặt khuân vào thì hơi mỉm cười, gọi nàng đến gần nói: "Hoa này chăm rất khéo, đẹp quá."

Ninh Hồi nghe bà khen như vậy thì rất vui: "Trưởng Công chúa thích là được ạ."

Pháp Chân không mang bao nhiêu quà về, cũng không định mang nhiều đồ đi, ngoại trừ vài bộ quần áo thì không có gì để thu dọn, bây giờ đang vô cùng rảnh rỗi, bà bèn kéo Ninh Hồi nói: "Cùng ta ra ngoài dạo một lát nhé?"

Đương nhiên Ninh Hồi nói vâng, xe ngựa của cô đã ở bên ngoài, không cần chuẩn bị gì cứ đi thẳng ra ngoài là được.

Pháp Chân lần Phật châu không có ý định gọi bọn Thanh Đan Phỉ Vân đi theo, ngay cả Sở Hốt bà cũng đuổi đi: "Ngươi đi đi, không cần theo bọn ta, ta và thiếu phu nhân nhà ngươi đi một lát thôi."

Có Trấn Quốc Trưởng Công chúa nên Sở Hốt cũng chẳng có gì mà không an tâm, cung kính vâng mệnh: "Vậy thuộc hạ về quan thự trước ạ."

Pháp Chân gật đầu, hạ màn xe xuống chặn tầm mắt bên ngoài, bà quay đầu lại khẽ cười nói với Ninh Hồi: "Ta vốn định đi một mình."

Ninh Hồi nghi hoặc, có hơi ngạc nhiên: "Vâng?"

Tiểu cô nương thoạt nhìn mềm mại tựa như bánh xốp mềm, Pháp Chân giơ tay sờ trán cô, cười nói: "Nhưng nghĩ tới nghĩ lui vẫn nên kêu một người đi cùng."

Sắc trời mùa thu luôn âm u, kèm theo đó là những cơn gió lạnh, tuy không lạnh thấu xương giống mùa đông nhưng lại có sự quạnh quẽ thê lương đặc trưng của trời thu.

Xe ngựa băng qua một đường phố, cuối cùng dừng lại cạnh một quán trà đơn sơ.

Bên ngoài an tĩnh căn bản không nghe thấy tiếng người, chỉ có tiếng vó ngựa đạp lên con đường đá xanh, Ninh Hồi vén rèm nhìn ra bên ngoài, con phố dài sâu hút này còn yên tĩnh hơn cả phố Đông Du, gần như là không thấy bóng người.

Ninh Hồi bước xuống trước, vừa ngước mắt đã thấy lá cờ bằng vải bố đón gió bay phấp phới, trên đó viết chữ 'trà' màu đen thật lớn.

Quán trà này thật sự cũ nát, mấy viên ngói trên góc mái đã mẻ đi vài chỗ, đá xanh trước cửa còn mọc không ít cỏ dại cứ thể chẳng ai dọn dẹp, cửa gỗ hai cánh cũ nát nửa mở nửa khép. dù là bên trong hay bên ngoài đều vô cùng lạnh lẽo.

"Ở đây thoạt nhìn không có mấy người." Lúc Ninh Hồi nói ra không biết có phải là ảo giác không mà còn nghe được tiếng vang, nàng cười nói: "Có người đến đây uống trà sao?"

Pháp Chân giơ tay đẩy cánh cửa đang khép kia ra, nở nụ cười thản nhiên: "Ta chính là tới uống trà."

Ninh Hồi theo Pháp Chân đi vào, trong sảnh chính kê mấy bộ bàn ghế đơn giản, chưởng quầy trẻ tuổi nằm trên chiếc ghế ở sau quầy, vừa cầm sách vừa ê a hát khẽ.

Chưởng quầy nhìn thấy khách tới cũng không quá thân thiện, chỉ tùy ý liếc hỏi: "Muốn trà gì?"

Ninh Hồi nhìn Pháp Chân, Pháp Chân nói trà Thanh Hoa rồi theo cầu thang gỗ lên lầu hai, Ninh Hồi nhìn trái nhìn phải rồi nhấc váy đi theo.

Chưởng quầy kia chầm chậm lắc lư đi ra sau bếp chuẩn bị trà, miệng vẫn khẽ hát, đúng là nhàn nhã tự tại.

Pháp Chân và Ninh Hồi ngồi ở chiếc bàn cạnh cửa sổ, có thể nhìn thấy đường phố lát đá xanh cùng với các cửa hàng màu sắc ven đường, trong kinh đô ồn ào phồn hoa lại có một nơi an bình thanh tĩnh thế này, Ninh Hồi chống đầu nhìn chim sẻ nhảy loạn trên nóc nhà ở phía xa mà ngây người.

Quán trà này không có tiểu nhị, từ pha trà đến đưa trà đều là chưởng quầy tự mình làm, y cầm khay gồm ấm và tách trà đến, lại cầm khay không đi xuống, nhìn trời nói: "Trời sắp mưa rồi."

Sau khi y nói xong câu đó, không quá nửa nén hương bên ngoài đúng là có mưa lâm râm, rồi càng mưa càng lớn, Ninh Hồi rất ngạc nhiên, đây... Còn linh hơn cả dụng cụ đo mưa của hành tinh Thủy Lam ấy chứ!

"Thanh Thanh Thảo Nguyên, người cổ đại thật là lợi hại!" Thân là người hành tinh Thủy Lam, cô cảm thấy thật xấu hổ.

Thanh Thanh Thảo Nguyên trở người đáp vài tiếng có lệ, lại cuộn mình chơi trò lăn vòng, trầm mê trong trò này không thể kiềm chế được.

Ninh Hồi nhìn dáng vẻ tròn vo ngu ngốc cười ngây ngô kia của Thanh Thanh Thảo Nguyên một hồi, vì để tránh cho mình cười phun trà bèn dứt khoát đóng màn hình lại.

Không biết Pháp Chân suy nghĩ gì, sau khi nâng tách uống hai ngụm trà vẫn luôn nhìn về nơi xa, bà không nói lời nào, Ninh Hồi cúi đầu nghiên cứu trà trong tách, cũng không biết nước trà này có chỗ nào độc đáo mà khiến Trưởng Công chúa cố ý đến đây một chuyến.

Tiếng mưa bên ngoài lại lớn hơn, lộp độp rơi lên mái ngói và đá tảng trên đường, trong màn mưa có hai bóng người sánh vai đến, Ninh Hồi nhàm chán nghiêng đầu nhìn một lúc lâu, mãi đến khi hai người kia dừng lại trước quán trà c mớôi nhìn rõ khuôn mặt.

Nam tử mặc chiếc áo choàng màu đen thêu tường vân chìm cầm cây dù bằng giấy dầu đứng trên con đường trong màn mưa, đẹp đến lòng người nao nao.

"Bùi Chất." Ninh Hồi chống hai tay lên cửa sổ ló đầu ra ngoài, có hơi kinh ngạc và vui mừng, cô ngồi đây đã lâu, trà cũng đã uống ba tách rồi, không ai nói chuyện cùng, chưởng quầy không có đồ ăn vặt, Thanh Thanh Thảo Nguyên vì bận lăn vòng cũng không để ý đến nàng, thật sự rất nhàm chán.

Bùi Chất ngửa dù ra sau theo tiếng gọi ngẩng đầu lên nhìn, giọt mưa trên tán dù chặn tầm mắt hắn, người đang nhoài người trên cửa sổ lầu hai đang cười với hắn, dường như thật sự rất vui khi thấy hắn, sắc mặt lãnh đạm không khỏi dịu lại, khóe miệng hơi cong lên vẫy vẫy tay với cô: "Xuống đây."

Trưởng Công chúa còn ở đây, Ninh Hồi hơi do dự.

Pháp Chân cũng nhìn thấy người đến, cười nói: "Đi đi."

Lúc Ninh Hồi từ trên lầu đi xuống vừa hay có người lên lầu, côg đi hơi nhanh nên cũng không chú ý người nọ trông thế nào, cuối cùng khi xuống tới sảnh mới liếc về phía sau một cái, chỉ nhìn thấy bóng dáng có hơn mảnh khảnh, trên người khoác một chiếc áo khoác màu xám nhạt và một cây dù còn đang nhỏ nước trong tay.

Bùi Chất đứng thẳng tắp trên thềm đá ngoài quán trà, nghiêng tán dù chờ nàng đến, nhìn thấy người thì cơ mặt giãn ra, nói: "Bên cạnh là phố hoa cỏ, có muốn đi xem không?"

"Để Trưởng Công chúa ở đây một mình có được không?" Ninh Hồi nghe thấy hai chữ hoa cỏ thì đôi mắt sáng rỡ, nhưng nghĩ đến người bên trên thì vẫn cảm thấy có chút không ổn.

Bùi Chất cầm dù bước xuống một bậc thềm đá, giọng đều đều nói: "Không sao, Trưởng Công chúa có việc của mình, lát nữa chúng ta về đây là được, đi thôi."

Bùi Chất đã nói vậy rồi Ninh Hồi bèn chạy chậm đến trước mặt hắn hỏi: "Ngồi xe ngựa qua đó sao?"

Bùi Chất ngước mắt nhìn xe ngựa bên ngoài rồi chậm rãi dời đi, mí mắt rũ xuống, môi mỏng mím nhẹ: "Không, chúng ta đi bộ qua."

Ninh Hồi: "Tại sao chứ?" Không phải xe ngựa chẳng hư hỏng gì sao?

Bùi Chất vươn tay kéo người đến gần một chút, hai người cùng đứng dưới tán dù, dù giấy ngăn cách màn mưa, hắn đi tới trước hai bước, Ninh Hồi sợ dính mưa cũng vội vàng đi tới chen vào dưới dù, vừa mới đứng yên chợt nghe thấy giọng nói không nhanh không chậm vang lên.

"Ta thích đi bộ."

Ninh Hồi: “…” Bệnh à! Trời đang mưa mà!