Chị Dâu Của Nữ Chính

Chương 39



Mưa dần nhỏ đi, từng hạt tí tách rơi xuống, đường phố bị mưa lớn gột rửa càng thêm mấy phần lạnh lẽo.

Giày thêu màu lam cẩn thận né vũng nước đọng, đặt trên những phiến đá bên cạnh đám cỏ dại nửa xanh nửa vàng, Ninh Hồi đi bên cạnh Bùi Chất, trên góc dù thỉnh thoảng có giọt nước mưa nhỏ giọt xuống dính vào váy, cô nghiêng đầu nhìn rồi vội nhích lại gần tầm tay Bùi Chất hơn chút.



Bùi Chất bình tĩnh liếc nhìn nàng rồi lại nhanh chóng thu hồi tầm mắt.

"Còn bao xa nữa?" Ninh Hồi kéo áo choàng màu đen của hắn, theo sát bước chân.

Bùi Chất chậm rãi nói: "Qua con đường này là đến."

Ninh Hồi ồ một tiếng, giọt mưa trên tán dù rơi xuống vai nàng, làm ướt dải lụa bên hông, nàng nhìn hai bên dù có sự đối lập, chân thành đề nghị: "Thật ra thì, Bùi Chất chàng có thể dịch cây dù về phía thiếp một chút."

Tay cầm dù của Bùi Chất vẫn không nhúc nhích, không hề có phong độ mà một nam nhân nên có, chầm chậm nói: "Thật ra thì, nàng cũng có thể động chân sát vào ta một chút."

Ninh Hồi: "Hả?"

Bùi Chất nhướng mi lên: "Có câu cầu người không bằng cầu mình." Hắn giơ tay ra khỏi áo choàng cầm nửa mảnh lá khô gần bằng ngón tay không biết dính từ lúc nào trên búi tóc người bên cạnh, gập đầu ngón tay lại búng đi, lại nói: "Còn có câu 'núi không theo ta, vậy ta đến núi'."

Ninh Hồi ngẩn người, suy nghĩ một hồi cảm thấy cũng có đạo lý, nhưng mà... cô vươn tay ra ngoài dù thăm dò: "Hình như tạnh mưa rồi."



Cô nhích người vài lần, sau cùng rời hẳn khỏi dù ngẩng đầu nhìn trời, gật đầu với Bùi Chất: "Vẫn còn, nhưng cũng gần như tạnh rồi, không cần dùng dù."

Động tác của Bùi Chất khựng lại, khóe miệng mím thành một đường thẳng, nhìn chằm chằm Ninh Hồi cười nhạt một tiếng, chầm chậm nâng thẳng dù lên gập lại, hạt mưa theo từng nếp dù rơi xuống, từ từ ngấm vào khe hở giữa những phiến đá.

Mặt hắn không chút thay đổi nói: "Đi nhanh lên một chút."

Ninh Hồi vui vẻ nói được, nàng vốn một lòng muốn đi xem hoa cỏ nên động tác nhanh hơn, đi một hồi thậm chí còn đi trước Bùi Chất.

Nhìn bóng dáng màu xanh đơn giản trước mắt, Bùi Chất khẽ thở ra một tiếng, tay cầm dù nhanh chóng đuổi theo.

Phố hoa cỏ thật ra chỉ là tên người kinh đô thường gọi, tên thật của nó là Văn Cừ.

Vì mới mưa lớn nên những chậu cây xanh đẹp một chút đều bị thu vào trong, trên đường không nhìn thấy khách mua, an tĩnh quạnh quẽ vô cùng.

Bây giờ đã là cuối thu, đúng là mùa của hoa cúc, dọc đường chỉ có thể nhìn thấy lác đác các loại hoa khác, cây xanh thì lại có không ít, các loại dây leo phát triển cũng không tệ, nhưng hút mắt nhất vẫn là hoa cúc.

Trong viện của Ninh Hồi cũng trồng hoa cúc nhưng không nhiều chủng loại như ở đây, cô dạo cửa hàng một vòng, chưởng quầy còn mời nàng ra vườn sau nhìn thử, từng hàng hoa nhìn hoa cả mắt.

Chưởng quầy vuốt chòm râu dê của mình, miệng lưỡi liến thoắng, nói đến nỗi nước bọt văng tứ tung. Mùa thu buôn bán ế ẩm, không có hàng mới, cả một phố đều thoang thoảng hương cúc, hơn nữa dạo gần đây trời mưa to gió lớn lại càng đáng giận hơn. Ngoại trừ cung cấp cho các nhà vương công quý tộc, một ngày có thể bán được dăm ba chậu hoa cũng là khoản thu hiếm có rồi.

"Tiểu phu nhân nhìn có hài lòng không?" Mặt chưởng quầy tươi rói, sợ cô chạy đến cửa hàng khác: "Nếu không vừa ý, hay là ra ngoài xem lại lần nữa?"

Thật ra Ninh Hồi đều rất vừa ý, cô sờ sờ túi tiền nhỏ Thanh Đan đưa cho mình, hơi xoắn xuýt chọn trái chọn phải, định chọn trước vài chậu có điểm xanh hóa cao mua về.

Trong phủ nhiều người phức tạp thật sự không tiện nhét vào không gian, chờ thêm mấy ngày nữa nói với Thanh Đan, bảo nàng ấy cầm ngân phiếu đến phố này mua nhiều một chút rồi đưa thẳng đến huyện ở quê kia chăm sóc, đợi cô rảnh sẽ âm thầm đến đó thu hoạch.

Cô vui mừng hớn hở, Bùi Chất lại lạnh lùng đứng bên cạnh chiếc bàn con nhìn, lúc hắn không nói chuyện mặt không biểu cảm thì trông rất dọa người, chưởng quầy bị hắn liếc một cái thì đang nói chuyện lưu loát chợt bị nghẹn trong họng.

Ninh Hồi đi tới đi lui mấy vòng mới chọn xong đồ, quay lại thanh toán bạc, hai người một trước một sau đi ra ngoài.

Bùi Chất đi chậm hơn cô một bước, dừng một lát lại xoay người quét mắt một vòng, cầm dù chỉ hoa trong sân, lạnh lùng nói: "Cái này, cái này, cái này nữa, đưa đến phủ Hiển Quốc công trên phố Đông Tam đi, đến thì gọi người dời đến sân nhỏ ngoài thư phòng cho ta."

Hắn lại lấy túi tiền trong tay áo ra vứt vào lòng chưởng quầy: "Chắc là đủ rồi."

Chưởng quầy xóc xóc túi tiền trong tay ước lượng sức nặng, vuốt chòm râu cười ha hả: "Đủ rồi đủ rồi, công tử đi thong thả, ta lập tức cho người đưa tới."

Ninh Hồi trả bạc vẫn còn chưa nói đưa đến đâu, chưởng quầy bèn hỏi Bùi Chất: "Vậy mấy chậu tiểu phu nhân chọn vừa rồi... Cũng đưa đến phủ Hiển Quốc công ở phố Đông Tam ạ?"

Bùi Chất gật đầu, nhướng mày nói: "Cùng đưa qua đó, nói với người gác cổng đưa hết đến thư phòng của ta."

Chưởng quầy luôn miệng nói: "Vâng vâng vâng, nhớ rồi ạ."

Hai người đi dạo phố Văn Cừ gần nửa canh giờ, Bùi Chất đoán chừng hẳn là Trưởng Công chúa đã xong việc rồi bèn dẫn Ninh Hồi quay lại.

Chọn được cây vừa lòng, còn nhân tiện tính chuyện tương lai, tâm trạng Ninh Hồi khá tốt, khi đi nhẹ nhàng hơn không ít.

Bùi Chất rũ mắt, thấy đi như giống như là đang chạy, không biết nghĩ đến điều gì mà khóe miệng nhếch lên không nhịn được cười khẽ vài tiếng.

Ninh Hồi: "Ngươi cười cái gì?"

Bùi Chất vỗ vỗ đầu cô: "Chân ngắn mà đi rất nhanh." Độ dài không theo kịp, nhưng tốc độ thì vẫn có thể.

Ninh Hồi: "..." Bùi Chất! Ngươi là heo à! Chân của bà một thước tám, cảm ơn!

Ninh Hồi cảm thấy mình tức đến mức râu mép sắp vểnh lên luôn rồi, à không đúng, cô không có râu mép, ây da kệ đi, dù sao cũng là cực kì tức giận! Đau hết cả đầu!

Ninh Hồi đã hơi nổi khùng lên, Bùi Chất nhéo nhéo mặt cô, mềm mại non nớt, xúc cảm vẫn rất tốt.

Khuôn mặt bình tĩnh trong trong mắt lại ngậm ý cười.

Hắn chậm rãi nói sang chuyển khác: "Chắc là Trưởng Công chúa và Tống tướng quân cũng đã chờ sốt ruột rồi."

Ninh Hồi đánh tay hắn xuống, quay đầu đi không nói lời nào.

Bùi Chất lại giờ tay sờ sờ đầu cô, hắn hoàn toàn không thể hiểu chấp niệm của một nữ nhân với chuyện chân dài, nói: "Không sao, tuy ngắn chút nhưng trên dưới cân xứng vẫn khá xinh xắn."

Ninh Hồi: "... Ha ha." Lúc nói chuyện có thể nghiêm túc được không:)

Ninh Hồi bị đả kích, cả người ủ rũ không có tinh thần, Bùi Chất ngắm một lát lại nói: "Không sao, mấy năm tới còn có thể cao hơn."

Ninh Hồi: "Ờ."