Chị Dâu Của Nữ Chính

Chương 6



Tưởng tượng là tốt đẹp nhưng hiện thực lại tàn khốc. Ninh Hồi tin nếu cô thật sự đánh vỡ đầu chó của Bùi Chất, ngay lập tức đầu chó của cô chắc chắn cũng sẽ rơi xuống đất.



Vậy sao được chứ??

Cô phải dâng hiến trọn đời cho sự nghiệp phủ xanh tinh cầu, phấn đấu cả đời, trở thành cô gái lưu danh trong sử sách hành tinh Thủy Lam, sao có thể ở đây mà Go die được?

Ninh Hồi hừ một tiếng với Bùi Chất, vô cùng có khí phách hất cằm rời đi.

Thanh Thanh Thảo Nguyên ở giữa không trung thảo nguyên ê a gọi: "Kí chủ, cô đúng là rất khí phách nha."

Ninh Hồi: "Vậy à:)"

Nếu là khích lệ thì cô miễn cưỡng nhận vậy.

Chuyện đầu tiên khi từ điền trang về đương nhiên là phải đi thỉnh an Bùi lão phu nhân và Bùi phu nhân, Bùi lão phu nhân ở viện Phúc An phía sau chính viện, từ cửa chính đi vào không quá nửa nén nhang, lúc nàng và Bùi Chất đứng ở ngoài viện Phúc An thì người trên dưới Bùi gia đều biết cô đã về.

Khi còn trẻ Bùi lão phu nhân đi theo lão thái gia chịu không ít cực khổ, sau này cuộc sống tốt đẹp bèn thề phải hưởng thụ toàn bộ một lần. Viện Phúc An bài trí rất xa hoa, gấm Tống [*] trải trên đất, ngọc lục bảo nối chuỗi dài, ngay cả chiếc mâm đựng trái cây trang trí trên bàn cũng là mâm sứ men ngọc màu xanh loại tốt nhất, sáng bóng như ngọc.



[*] Gấm Tống (宋锦): Một trong bốn loại gấm nổi tiếng của Trung Quốc.

Căn phòng này được xem như là tráng lệ bậc nhất.

Bùi Chất ngồi bên cạnh Ninh Hồi, hắn nghiêng người dựa vào ghế không nhúc nhích, hờ hững nhìn bàn ghế đối diện, đợi lâu không thấy người tới hắn có hơi mất kiên nhẫn, ném quả khô trong tay vào chiếc đĩa, "choang" một tiếng quả khô rơi lên ống tay áo của Ninh Hồi.

Hắn cũng không nói gì mà chỉ đứng dậy đi, nha hoàn bà tử trong phòng còn không dám ra chứ đừng nói đến chuyện gọi hắn lại.

Thật khéo, hắn vừa đi thì Dung Xuân hầu hạ bên cạnh Bùi lão phu nhân từ phía sau đi ra, thấy trong phòng chỉ còn mỗi Ninh Hồi thì ánh mắt hơi lóe lên, nàng ta đi tới khuỵu người hành lễ: "Thỉnh an thiếu phu nhân, lão phu nhân mới vừa nghỉ không lâu, e là phải để thiếu phu nhân chờ thêm một lát."

Ninh Hồi cầm quả khô trên ống tay áo, chỉ hỏi: "Ngươi nói chờ một lát là chờ bao lâu?"

Dung Xuân trả lời một cách bất đắc dĩ: "Chuyện này... Nô tì cũng không nói chắc được."

Ninh Hồi chậm rãi đứng dậy, ngón tay buông lỏng, đồ trong tay lập tức rơi xuống đất lăn đến bên cạnh giày thêu của Dung Xuân, Dung Xuân sửng sốt ngước mắt nhìn vị thiếu phu nhân mới gả vào Bùi gia được một tháng ở đối diện đang cười tùy ý.

"Vậy đợi tổ mẫu thức đi, rảnh ta sẽ qua."

Ninh Hồi rời đi thẳng, Thanh Thanh Thảo Nguyên ở bên trong nhìn cô ra vẻ thật sự có vài phần giống khí chất của Bùi Chất.

Ninh Hồi thầm hừ một tiếng, Bùi lão phu nhân không thích Bùi Chất vì thế cũng không thích trưởng tôn tức là nguyên chủ này, huống hồ trưởng tôn tức này lại còn nhớ thương tôn tử mà bà thương nhất, lại không hợp với tôn nữ bảo bối của bà, ở trong mắt lão phu nhân, cô chính là người chỉ nhìn thôi đã phiền chán.

Người này nếu như thật sự ngủ thì bảo cô đi là được, ngày nào cũng ở trong phủ còn lo không có lúc thỉnh an sao? Khăng khăng nói cái gì mà chờ một chút, chờ? Ngồi bên ngoài đặc biệt chờ bà ấy ngủ dậy à? Còn không bằng tự mình đi ngủ một giấc.

"Bọn họ thật sự khinh ta ngốc nghếch khờ khạo!"

Lão phu nhân kia mười thì có hết tám, chín là không ngủ, có ý bảo cô chờ ở bên ngoài để bị mất mặt trong mắt của nha hoàn bà tử trong phòng.

"Kí chủ, cô đi thẳng như vậy có phải quá không nể mặt bà ấy rồi không? Tôi thấy mặt của nha đầu Dung Xuân kia cũng đổi sắc đó." Thanh Thanh Thảo Nguyên nhắc nhở.

Ninh Hồi: "Tôn tử ruột của bà ta còn vung áo bỏ đi, ta đây không phải là phu xướng phụ tùy sao." Thời gian của nàng rất quý báu, so với đổ vào chuyện nhàm chán này thì còn không bằng vác cuốc đi đào cỏ, đời này của cô lúc nào cũng phải phấn đấu vì sự nghiệp phủ xanh tinh cầu.

Thanh Thanh Thảo Nguyên chớp đôi mắt gấu trúc: "Cô không sợ Bùi lão phu nhân tức giận làm gì mình à?"

Ninh Hồi: "Không sợ, hiện tại taa không phải là nguyên chủ trước đây, chịu đả kích nặng nề từ điền trang trở về đã hoàn toàn hóa đen." Nữ phụ phản diện nổi khùng làm đủ mọi trò trên đời, không sợ bất kì ai.

Thanh Thanh Thảo Nguyên im lặng: "..." Ngươi là đang chọc ta cười chết để kế thừa thảo nguyên của ta đấy à?

"Nói thật, Thanh Thanh Thảo Nguyên, nhiệm vụ hàng đầu của chúng ta vẫn là giá trị xanh hóa, cần phải nhanh chóng mở thông đạo ra."

"Tôi biết, tôi đang nghĩ cách sửa hệ thống cài đặt."

"Ngươi cố lên nhé."

Không gian thảo nguyên đã có hơn 100 điểm xanh hóa, cô và Thanh Thanh Thảo Nguyên bàn bạc dùng số điểm xanh hóa này lên cài đặt của hệ thống, mở chức năng định vị đơn giản, nhanh chóng tìm được thực vật có giá trị xanh hóa siêu cao để mở thông đạo, dù là chỉ truyền một cây cỏ đuôi chó trở về cũng là tốt so với tình hình hiện tại của Thủy Lam tinh.

Lão phu nhân đắp chăn gấm nằm trên giường nhỏ ngáp một cái, bảo hạ nhân bóp chân, hai mắt khép hờ, nếp nhăn xếp chồng ở đuôi mắt: "Sao vậy?"

Dung Xuân nhận quạt tròn đứng khuỵu chân bên mép giường quạt hơi lạnh trong chậu băng, trả lời: "Thiếu phu nhân đi rồi ạ, nói là chút rảnh lại đến thỉnh an lão phu nhân."

Ánh mắt của Bùi lão phu nhân trở nên sắc bén, chống người ngồi dậy dựa vào gối mềm, không vui nói: "Đi điền trang một chuyến tính khí không giảm đi thì không nói, đằng này ngược lại càng lúc càng lớn."

Dung Xuân buông quạt tròn xuống: "Từ điền trang về cũng mất một chặng đường, thiếu phu nhân cảm thấy mệt mỏi, tuy nói là lui ra nhưng chắc chắn trong lòng vẫn nhớ lão phu nhân."

Dung Xuân rất được Bùi lão phu nhân yêu thích, nghe nàng nói vậy lão phu nhân chỉ hừ một tiếng rồi hơi híp mắt không biết là suy nghĩ gì, mãi đến khi Dung Xuân chuẩn bị lui ra ngoài bà mới chầm chậm lên tiếng: "Mấy ngày tới trong phủ bận rộn chuyện hôn sự của Nhị lang, gọi người đến trông kĩ Ninh thị cho ta, nhất định không thể để nó làm ra chuyện sai lầm gì."

"Lão phu nhân yên tâm ạ."

Bên trong đang nói chuyện thì bên ngoài có người vén rèm bẩm báo: "Lão phu nhân, phu nhân tới rồi ạ."

Bùi Chu thị lần tràng Phật châu 18 viên ngọc lưu ly tím đi tới trước giường nhỏ khuỵu gối thỉnh an, lão phu nhân không quá kiên nhẫn mà quay đầu: "Con không lo hôn sự của Nhị lang cho tốt, chạy qua chỗ ta làm gì?"

"Tức phụ vốn không nên đến quấy rầy mẫu thân, chỉ là tức phụ [*] của Chất nhi trở về đột ngột, con sợ..." Bùi Chu thị muốn nói lại thôi, động tác lần tràng hạt nhanh hơn đôi chút.

[*] Tức phụ: vừa có nghĩa là con dâu, cháu dâu cũng có nghĩa là vợ.

Dáng vẻ ngập ngừng này của bà khiến lão phu nhân mất hết bình tĩnh, trách mắng: "Con là bà bà [*] của nó, nếu nó dám gây ra chuyện quá quắc gì, chẳng lẽ con không tóm được nó hay sao? Nếu không thì còn có bà già này ở đây, cũng không thể để nó hủy hoại Nhị lang của ta, hủy hoại Bùi gia của ta."

[*] Bà bà: mẹ chồng.

Lão phu nhân quát mắng Bùi Chu thị một hồi, Bùi Chu thị đành phải ngồi nghe, khi bước ra cửa lớn của viện Phúc An, tì nữ Đồng Diệp lập tức mở miệng: "Phu nhân, người tội gì phải nói những chuyện này với lão phu nhân." Vô duyên vô cớ bị trút giận.

Bùi Chu thị thở dài: "Đây là nghiệp do Hân nhi gây ra, ta cũng không thể quản được tức phụ của Chất Nhi, có mẫu thân ra mặt cũng tốt."

Ngày đó Ninh Hồi điên cuồng căm hận ở phủ Trưởng Công chúa Hoa Dương khiến lòng bà kinh sợ, thánh thượng tứ hôn, hôn nhân của nữ nhân chính là cả đời của nàng. Nếu Ninh Hồi gả cho nhà khác, con bé và Đô nhi cũng vụt qua nhau, nhưng khổ nỗi nó lại gả cho Bùi Chất, cúi đầu không gặp ngẩng đầu thấy, người trong lòng ngày trước nay biến thành tiểu thúc, còn phải ngày ngày nhìn hắn và người khác phu thê ân ái, cuộc sống như vậy sẽ bức điên người ta.

Tay Bùi Chu thị dùng sức, chuỗi Phật châu trong tay đứt ra rơi xuống văng tung tóe trên mặt đất, bà cúi đầu nhìn hạt châu, vẻ mặt đăm chiêu, một lát sau thầm than một tiếng gây nghiệp.

"Đồng Diệp, ngươi nói với tiểu thư, mấy ngày tới để cho con bé ở trong viện sao chép kinh Phật tĩnh tâm đàng hoàng, không có ý của ta không được để nó ra ngoài."

Đồng Diệp ngẩn người: "Nhưng mà tiểu thư..."

Bùi Chu thị lắc lắc đầu: “Ngươi đừng có nói giúp nó, đi đi.”

Bùi Hân vốn định ra ngoài tụ tập với mấy tiểu tỷ muội, khi nhận được tin cấm túc thì đang ngồi trước gương cài trâm, nàng ta ngây người, rút trâm ném vào hộp gỗ, cao giọng nói: "Đồng Diệp, mẫu thân có ý gì vậy?"

Đồng Diệp trả lời: "Phu nhân nói là để tiểu thư sao chép kinh Phật tĩnh tâm, tiểu thư, phu nhân cũng chỉ vì tốt cho người."

Bùi Hân vô cùng tức giận: "Mẫu thân cấm ta thì cũng phải cho ta biết lý do chứ!"

Từ khi Đồng Diệp vào phủ luôn theo bên cạnh Bùi Chu thị, vẫn có thể đoán ra được chút suy nghĩ của bà, nàng nhỏ giọng trả lời: "Tiểu thư, người là nữ nhi gia, không nên nhúng tay vào hôn sự của huynh trưởng, dù là thế nào cũng còn có Quốc công gia và phu nhân, hơn nữa lão phu nhân cũng có thể làm chủ."

Đồng Diệp đã nói khá rõ thì sao Bùi Hân lại không hiểu, nàng ta buồn bực đuổi Đồng Diệp đi, đầu ngón tay khẽ gõ trên mặt bàn, nghĩ đến Ninh Hồi là trong lòng lại không vui, lại nhớ đến Liễu Phương Tứ ngoài kia thì lại càng hốt hoảng.

Hơn nữa Liễu Phương Tứ kia còn tệ hơn cả Ninh Hồi.

Hạ nhân đã bày giấy và bút mực trên bàn, Bùi Hân không cam lòng nâng bút chép kinh Phật nhưng suy nghĩ lại hoàn toàn không đặt ở đây: "Ninh Hồi quay lại mà không có động tĩnh gì sao?"

Tỳ nữ hầu hạ bút mực bên cạnh đáp: "Nô tì vẫn luôn lưu ý tới, sau khi thiếu phu nhân ra viện Phúc An đi gặp phu nhân thì vẫn luôn ở trong viện của mình."

Bùi Hân bĩu môi: "Bây giờ nàng ta vẫn bình tĩnh nhỉ."

...

Thanh Thanh Thảo Nguyên vẫn chuyên chú sửa hệ thống cài đặt nên không có thời gian nói chuyện phiếm với cô, Ninh Hồi cảm thấy cả người uể oải, Thanh Miêu vui sướng khi người gặp họa kể cho cô nghe chuyện Bùi Hân bị Bùi phu nhân cấm túc, cô cầm chén uống một ngụm ô mai để giải sự khô khốc trong cổ họng, tò mò hỏi: "Thật hả?"

Thanh Miêu che miệng vô cùng vui vẻ nói: "Thật ạ, bây giờ đã truyền khắp phủ rồi."

Ninh Hồi cảm thấy khó hiểu: "Nàng ta làm chuyện gì để bị cấm túc vậy?"

Lòng Thanh Miêu lộp độp, liếc nàng một cái sâu kín, thì thào: "Quan hệ của đại tiểu thư và Liễu tiểu thư không tốt, ai biết có làm ra chuyện gì hay không."

Trong lòng quý nữ kinh đô, danh tiếng của Liễu Phương Tứ có thể nói là lót đáy, kiêu ngạo ương ngạnh, suy nghĩ độc ác làm việc chả ra sao, nói dễ nghe thì là tùy theo lòng mình, nói khó nghe thì chính là nữ nhân đanh đá, Bùi Hân nâng ca ca của mình khá cao, đương nhiên cảm thấy người nọ không xứng với ca ca mình.

Ninh Hồi tựa vào bàn, không có hứng thú nói: "Cũng đúng."

Không có Thanh Thanh Thảo Nguyên cô căn bản không biết mấy vụ đấu đá vòng vèo này, là người của hành tinh Thủy Lam nên mỗi ngày đều phấn đấu vì xây dựng tinh cầu, không nhàn rỗi để lục đục với nhau, đồng tâm hiệp lực cùng sống sót đã không tệ rồi, những việc này thật sự không khơi dậy hứng thú của nàng.

Thanh Miêu thấy cô không mấy hứng thú thì ngậm miệng tự vui trong lòng, thấy Bùi Hân không thoải mái thì cô rất dễ chịu.

"Kí chủ, đã hoàn thành thay đổi cài đặt." Giọng nói của Thanh Thanh Thảo Nguyên đột nhiên truyền đến, Ninh Hồi giật mình, màn hình ảo mở ra trước mắt, Thanh Thanh Thảo Nguyên ngồi dưới đất vẫy vẫy móng vuốt với cô: "Giá trị xanh hóa trừ 100, mở được thiết bị định vị trong phạm vi nhỏ, chúng ta phải nhanh chóng tăng giá trị xanh hóa nếu không không gian sẽ không duy trì được mà bị hỏng." Sau đó nó cũng sẽ đáng thương mà Go die.

Ninh Hồi mím môi gật đầu ý bảo mình biết, lòng cô hiểu rất rõ, Thanh Thanh Thảo Nguyên cũng không nói gì nhiều, trực tiếp click mở thiết bị định vị, vừa điều khiển vừa giải thích: "Giá trị xanh hóa một triệu quá lớn, tôi đã định vị những loại cây có giá trị xanh hóa cao nhất của thế giới này, trước tiên không xét đến những cây quá xa, xét vùng phụ cận thì đây là một cây khá gần chúng ta, cô thử nhìn xem."

Thanh Thanh Thảo Nguyên vừa dứt lời thì biến mất khỏi màn hình, ngược lại xuất hiện một ngọn núi xanh, hoa cỏ um tùm, cây cối rậm rạp.

Sau đó hình ảnh thay đổi, dưới ánh mặt trời rực rỡ của ngày nắng, trăm hoa tựa như những bông hoa tuyết đậu trên những ngọn cây, trong đám rực rỡ muôn màu thấp thoáng mây mù lơ lửng. Ninh Hồi chống cằm không rời mắt được, cô hỏi: "Một cây hoa lê?"

Thanh Thanh Thảo Nguyên gãi đầu: "Đúng vậy, hệ thống cho thấy giá trị xanh hóa của nó cao tới một trăm ngàn."

Ninh Hồi phục hồi tinh thần từ trong cảnh đẹp, do dự nói: "Trong vườn hoa của Bùi gia cũng có cây hoa lê, tuy rằng hoa đã tàn nhưng đúng là cây hoa lê, đào nó lên không được sao?"

Thanh Thanh Thảo Nguyên giải thích: "Tôi đã quét hình ảnh rồi, cây hoa lê trong vườn chỉ có 100 điểm xanh hóa."

Khóe miệng Ninh Hồi giật giật, kém nhau hơi nhiều rồi: "Không phải lúc ngươi thay đổi cài đặt hệ thống đụng vào cái gì không nên đụng đó chứ? Người ta đều cùng là cây hoa lê, sao lại còn chia ra năm bảy loại nữa."

Thanh Thanh Thảo Nguyên cũng rất buồn bực, theo lý thuyết thì giá trị phủ xanh của các thực vật cùng chủng loại chênh lệch nhau không quá vài chục, đây lại gấp cả ngàn lần, thật là thái quá, nhưng nó đảm bảo cài đặt của hệ thống tuyệt đối không có vấn đề.

"Có lẽ cây hoa lê này là một loại biến dị, càng đặc biệt thì càng có giá trị. Giống như mai Biệt Giác Vãn Thủy [*] và mai thường vậy, chắc chắn là khác nhau."

[*] Biệt Giác Vãn Thủy (别角晚水): là một loài hoa quý được phát hiện vào năm 1993 ở Nam Kinh, một đóa hoa có thể lên đến 45 cánh.

Ninh Hồi miễn cưỡng gật đầu: "Vậy đi, tạm thời taa sẽ tin lời nói hươu nói vượn của ngươi."