Chị Dâu Của Nữ Chính

Chương 7



Địa điểm mà hệ thống hiển thị là núi Thiên Diệp ở ngoại thành kinh đô, nếu bọn họ còn ở điền trang Kinh Giao thì còn tiện, đáng tiếc hiện tại đã về phủ Quốc công, muốn ra ngoài trong chốc lát cũng khó khăn.



Ninh Hồi nôn nóng gấp gáp trong lòng, không nhịn được ngồi xổm trong viện đào cỏ để bớt sốt ruột, tì nữ phụ trách hoa cỏ trong viện thả bầu hồ lô xuống luống cuống tay chân, mồ hôi đầy đầu: "Thiếu phu nhân, sao có thể dùng cái này được ạ!"

Thanh Đan và Thanh Miêu từ bên ngoài về cũng bị dọa sợ: "Thiếu phu nhân, coi chừng tay bị thương."

Người này một câu người nọ một câu la hét ồn ào bên tai, Ninh Hồi bỏ lưỡi hái xuống thở dài một hơi nặng nề: "Các ngươi cứ mặc kệ ta, ta cần chút gì đó để giải tỏa tâm trạng."

Mặt cô có vẻ buồn rầu, Thanh Đan và Thanh Miêu liếc nhìn nhau không hẹn mà cùng im lặng, cứ để tùy cô vậy.

"Thanh Thanh Thảo Nguyên, nếu chúng ta vẫn còn máy bay năng lượng mặt trời thì tốt quá rồi." Muốn đi đâu thì bay đến đó, sao có thể bị tường cao ngói xanh này bó buộc chứ.

"Đúng vậy." Thanh Thanh Thảo Nguyên cũng thở dài một hơi, đáng tiếc đều bị tia sét kia phá hư.

Cả hai buồn bã nhìn nhau, nhất thời không nói câu gì.

"Thiếu phu nhân, Tiền thị vệ tới ạ." Bà tử trông coi gần đó tới bẩm báo, Ninh Hồi nhìn bà ta: "Hắn tới làm gì? Thôi kệ, cho hắn vào đi."



Tề Thương dẫn người tới thì thấy Ninh Hồi đang ngồi xổm dưới đất nhổ cỏ, hắn cũng không ngạc nhiên mấy, dịch người để lộ người phía sau: "Thiếu phu nhân, hôm trước lúc về phủ Thế tử dặn thuộc hạ mời Ngô thái y đến khám cho ngài, thuộc hạ đã dẫn người đến rồi."

Chuyện này vốn cần làm sớm rồi, nhưng bọn hắn mới từ Thạnh Châu về, Đốc Ngự ti bận rộn nên không làm được, bây giờ khó khăn lắm mới bớt được chút thời gian rảnh để mời người.

Thanh Thanh Thảo Nguyên nắm móng vuốt lại, tâm trạng không tệ: "Kí chủ, chồng của cô đúng là gọi người tới khám đầu óc cho cô kìa, hắn đúng là một tri kỷ đó."

Ninh Hồi: "... Ngươi không nói không ai nghĩ ngươi là con gấu trúc bị câm đâu."

Lúc đứng dậy động tác của Ninh Hồi quá mạnh nên người lung lay vài cái, Thanh Đan vội đỡ cô, Tề Thương tự đến Thái Y thự đón người tới, cô cũng không tiện nói gì, khám thì cứ khám thôi, dù sao cô cũng vừa khéo có một số chuyện cần tìm người hiểu về y lý hỏi thử, vậy thì quá tiện.

Nước trong thau đồng trên giá đã được đổi thành nước ấm, Ninh Hồi rửa sạch bùn đất trên tay, nhận khăn lau khô rồi ngồi trên ghế vươn tay cho Ngô thái y bắt mạch.

Cách tấm khăn lụa, ngón tay của Ngô thái y nhẹ nhàng đặt trên cổ tay cô, tay kia thì vuốt chòm râu, dáng vẻ cao thâm khó đoán.

Trung y trên hành tinh Thủy Lam đã bị thất truyền từ lâu, Ninh Hồi tò mò quan sát vị lão thái y trước mặt: "Thanh Thanh Thảo Nguyên, như thế này thật sự có thể khám ra bệnh à?" Thật là thần kì, cảm giác trung y giống như là tiên pháp vậy.

Thanh Thanh Thảo Nguyên có chung vinh dự nâng cái cằm tròn vo của mình lên: "Đương nhiên rồi, trung y Hoa Hạ không phải chỉ nói suông đâu, chỉ cần theo bốn bước nhìn, nghe, hỏi, sờ là có thể biết được cơ thể cô có bệnh gì."

Ninh Hồi chân thành khen ngợi: "Thanh Thanh Thảo Nguyên, ngươi hiểu biết nhiều ghê."

Thanh Thanh Thảo Nguyên xua tay: "Không đáng nhắc tới, không đáng nhắc tới."

Ninh Hồi: "Lịch sự với ngươi mà ngươi còn lên mặt đấy à."

Ninh Hồi đảo mắt tới lui trên người Ngô thái y, ông bị nhìn tới mức mặt già đỏ lên, khẽ ho một tiếng rồi thu tay lại, nghiêm mặt nói: "Mấy ngày nay thức ăn của thiếu phu nhân có đồ gì lạnh không?"

Thanh Đan trả lời: "Không có ạ, dạo này không dám dính chút đồ lạnh nào ạ."

Ngô thái y gật đầu, thong thả nói: "Vậy là do trong cơ thể thiếu phu nhân có hàn khí, vẫn nên chăm sóc cẩn thận, lão phu sẽ mở phương thuốc kết hợp với thực liệu [*], trong vòng nửa tháng hẳn là sẽ không sao nữa."

[*] Thực liệu: điều trị bằng thức ăn.

"Làm phiền Ngô thái y rồi."

Ngô thái y viết phương thuốc giao cho Thanh Đan, rồi nói về phương pháp thực liệu, sau khi hiểu rồi thì ông xách hòm thuốc chuẩn bị lên đường về phủ, hôm nay không có nhiệm vụ gì nên ông cũng có thể về nhà nghỉ ngơi một ngày, làm thái y của hoàng ra rất tổn thọ.

Ngô thái y vừa mới đứng dậy thì Tề Thương đã khoát tay lên vai ông nhấn người trở lại, hắn mỉm cười với Ngô thái y đang không hiểu chuyện gì: "Ngô thái y, ngoại trừ hàn chứng trong cơ thể, thiếu phu nhân còn có chỗ nào không khỏe không?"

Ví dụ như vấn đề đầu óc mà Thế tử quan tâm nhất.

Ngô thái y lắc đầu luôn miệng đảm bảo không có, Tề Thương mới hài lòng ừm một tiếng: "Như vậy thì tốt."

Tề Thương dẫn Ngô thái y ra ngoài nhưng Ninh Hồi lại bảo dừng bước, cô nói với Thanh Miêu: "Ngươi đi lấy mấy bồn hoa nhài mang từ điền trang về đến đây cho Ngô thái y nhìn thử."

Thanh Miêu vâng lời ra góc tường bên ngoài viện lấy đồ vào, Ngô thái y cầm một đóa hoa nhài bỏ vào trong chén nước ngửi ngửi, lại tỉ tỉ quan sát lá cây, sau một lúc lâu mới lắc đầu với Ninh Hồi, nói hoa này không có vấn đề gì.

Ninh Hồi chớp chớp mắt, chẳng là cô bị chứng vọng tưởng bị hại à?

Cô nhíu mày tự nghi ngờ mình, Tề Thương nói muốn mấy bồn hoa nhài trên bàn cô cũng không để ý, gọi người tiễn bọn họ ra khỏi viện, lại thở dài đi ra vườn nhổ cỏ.

"Thanh Thanh Thảo Nguyên, xem ra ta nghĩ sai rồi." Nguyên chủ chết rất kì lạ, mấy ngày đó ngoại trừ Quận chúa An Lăng tặng tới mấy bồn hoa nhài thì không xảy ra chuyện đặc biệt gì, hơn nữa với trực giác của nữ nhân, Quận chúa An Lăng luôn có một loại không thích khó hiểu với nàng, khó tránh khỏi việc nàng nghi ngờ nàng ta động tay chân lên hoa nhài này, "Là ta lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử rồi."

Thanh Thanh Thảo Nguyên đang xới đất cho không gian thảo nguyên, nghe nàng huyên thuyên cũng không cảm thấy phiền: "Được rồi được rồi, nếu không sao thì không cần phải xoắn xuýt chuyện này nữa, cô vẫn nên nghĩ làm thế nào để đi núi Thiên Diệp đi."

Nhắc đến núi Thiên Diệp cả hai lại không kìm được mà thở dài.

Buổi chiều Thái tử giữ Bùi Chất ở lại Đông cung dùng bữa, khoảng giờ Tuất mới ra khỏi cung, sau khi tắm rửa hết mùi rượu cùng mệt mỏi trên người, hắn ngồi dựa sau bàn sách để mặc thị nữ cầm khăn ngoan ngoãn lau tóc.

Hắn chống đầu nghiêng, đắp một chiếc chăn mỏng nhàm chán lật xem công văn trên bàn, dưới ánh đèn màu ấm, sự lạnh lùng âm trầm giữa chân mày đã không còn, không có khí thế tràn ra dọa người run sợ, vẻ đẹp khuynh sắc nức tiếng thuở thiếu niên vì vậy mà thật sự hiện ra, đẹp mà không yếu ớt, quyến rũ nhưng không dung tục, khắp kinh thành này khó mà tìm được người thứ hai, ngay cả nữ tử cũng thua kém vài phần.

Thị nữ hầu hạ bút mực bên cạnh bất giác thẫn thờ, dù sao cũng đã hầu hạ trong phòng nửa năm nên rất nhanh nàng ta đã hoàn hồn, điều chỉnh lại nhịp thở và thu tầm mắt lại, lòng lo sợ bất an, sợ người ngồi trên chiếc ghế gỗ sưa điêu khắc hình chim thú phát hiện ra rồi có kết cục như người hầu hạ trước mình.

Tề Thương bưng thuốc từ phòng bếp nhỏ tới phá vỡ sự im lặng trong phòng, Bùi Chất nhận chén thuốc một hơi uống cạn, hắn uống chút nước súc miệng để xua vị thuốc vẫn còn đọng lại.

"Ngô thái y nói thế nào?"

Tề Thương trả lời: "Ngoại trừ chứng hàn khí trong cơ thể thì thiếu phu nhân không bị gì khác ạ."

Bùi Chất chống ngón trỏ lên huyệt Thái Dương, ồ một tiếng rồi nói: "Ở đây cũng không bị gì sao?"

Tề Thương không hiểu tại sao Thế tử nhà mình cứ mãi xoắn xuýt chuyện đầu óc của thiếu phu nhân, hắn cười gượng nói: "Không sao cả, thân thể của thiếu phu nhân khỏe mạnh ạ."

Bùi Chất chống cằm, hơi cụp mắt, hàng mi dài rũ xuống, khuôn mặt tái nhợt quanh năm trông có chút tùy ý.

"Đúng rồi Thế tử, hôm nay thuộc hạ dẫn Ngô thái y đến, thiếu phu nhân có lấy vài thứ cho ông ấy xem."

Bùi Chất giương mắt nhìn hắn, thuận miệng hỏi: "Thứ gì?"

"Hoa nhài ạ."

Tề Thương tỉ mỉ kể lại toàn bộ chuyện hôm nay ở viện Tây Cẩm, lại đẩy hoa nhài mình đem về tới: "Chính là thứ này ạ, đây là thiếu phu nhân mang từ điền trang về, hình như ngài ấy nghi ngờ trên thứ này có gì đó."

Hoa nhài trên góc bàn vì trời khô nóng lại thêm tưới thiếu nước nên ủ rũ, ngón tay trắng nõn mảnh khảnh ngắt một nhánh cây đưa đến cạnh đèn lồng trên bàn để xem cho kĩ, bóng hoa bóng lá chồng lên nhau, hoa này đúng là được chăm sóc không tệ.

Bùi Chất chậm rãi ngắt một mảnh lá cây để mặc nó bay xuống rơi trên chiếc áo choàng màu tím đen, dọc theo mép áo viền bạc mà chạm đất. Hắn vừa nói chuyện của Đốc Ngự ti với Tề Thương, vừa không ngừng ngắt lá cây.

Ngay lúc bọn họ bàn chính sự thì thị nữ trong phòng đã lui ra ngoài, chỉ còn giọng nói đều đều của Tề Thương tỉ mỉ bẩm báo vụ án trong ngục, Bùi Chất lên tiếng rất ít, phần nhiều là do lười nên chỉ đáp một tiếng, lúc Tề Thường nói xong câu cuối hắn cũng chỉ cười khẩy, mặt không cảm xúc nói: "Kiến càng rung cây, không đáng lo ngại không cần để ý tới."

Tề Thương cũng cho là đúng nên không nhiều lời nữa mà lui về một bên.

Lá trên nhánh hoa đã bị Bùi Chất ngắt hết, hắn dùng đầu ngón tay miết nhánh cây rồi để ngang trước mặt nhìn kĩ một lát, đôi mắt đen láy như mực chợt hiện lên một tia lạnh lùng.

"Phương Tùy đã về chưa?"

Tề Thương trả lời: "Đã về rồi ạ, vừa đến chiều nay, giờ này chắc đang còn trong phòng thuốc."

Bùi Chất ném nhánh cây trụi nhẵn trên bàn, đôi môi khẽ nhúc nhích: "Bảo hắn tới đây."

Tề Thương truyền lệnh của Bùi Chất, rất nhanh đã có một gã sai vặt chạy đi mời người, Phương Tùy đang ở phòng thuốc điều chế thuốc mỡ nghe được thông báo còn tưởng thân thể Thế tử không thoải mái, hắn vội ném đồ trong tay xuống lật đật xách hòm thuốc đi ngay.

Nam tử trẻ tuổi vịn khung cửa thở hổn hển có thân hình gầy gò, thấp hơn Tề Thương khoảng nửa cái đầu, vì vội chạy đến nên trán đầy mồ hôi, hai chân run lẩy bẩy.

Tề Thương im lặng nhận hòm thuốc trong tay hắn: "Bản thân người dù gì cũng là một đại phu, cái cơ thể này hỏng bét quá rồi."

Phương Tùy xấu hổ móc chiếc khăn trong vạt áo ra lau mồ hôi: "Bệnh từ trong bụng mẹ ra không dễ trị như vậy, hơn nữa trị bệnh không thể tự trị cho mình."

"Vội vàng gọi thuộc hạ đến, Thế tử có chỗ nào không khỏe ạ?"

Bùi Chất không trả lời câu hỏi của hắn mà chỉ vào đồ vật trên bàn: "Xem cái này đi."

Phương Tùy vâng lời cầm nhánh cây trụi lủi lên xem, hắn đặt dưới mũi ngửi mấy cái, lại bảo Tề Thương lấy giúp một tách nước trà và cây kéo, hắn cắt nhánh cây thành khúc nhỏ rồi ngâm vào trong tách trà, sau khoảng nửa nén hương hắn lại ngửi lần nữa, nhíu mày buông tách xuống.

Bùi Chất khép áo choàng trên người lại: "Thế nào?"

Phương Tùy chắp tay thưa: "Bên trên có bôi thuốc, đã phai gần hết chỉ còn sót lại một ít, đây là vật tầm thường trên giang hồ, không màu không vị, không có ảnh hưởng gì lớn đối với người bình thường, nhưng nếu thân thể quá yếu hoặc là bệnh dai dẳng trên giường rất dễ trúng chiêu."

Bùi Chất khép hờ mắt không biết là có nghe hay không, Phương Tùy nhìn Tề Thương, lòng Tề Thương chấn động, hắn nhíu mày hỏi: "Thế tử, có điều tra hay không ạ?"

Việc này nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ, phải xem hắn nhìn như thế nào.

Bùi Chất chậm rãi mở mắt, ánh mắt lạnh lùng sắc bén, hắn đứng dậy ném ra một chữ: "Tra."

Dù là thế nào thì người đó cũng mang kèm theo họ của Bùi Chất hắn, chó mèo từ đâu tới cũng có tư cách vươn móng vuốt về phía cô sao?

Tề Thương nghe vậy cũng không có gì ngạc nhiên, hắn đáp: "Vâng ạ."