Chị Dâu Của Nữ Chính

Chương 8



Mấy ngày nay Ninh Hồi ăn không ngon ngủ không yên, Thanh Đan và Thanh Miêu lo lắng đến nỗi chân mày đã có nếp gấp: "Nếu thiếu phu nhân buồn phiền không bằng ra vườn hoa dạo một lát."



Thanh Miêu ở bên cạnh phụ họa: "Đúng ạ, đúng ạ, hôm nay trời không gắt lắm, bên ngoài còn có gió, rất mát mẻ."

Ninh Hồi uể oải không vui, ỉu xìu nói: "Không muốn đi dạo vườn hoa." Hoa cỏ trong vườn hoa chỉ có thể ngắm lại không cho cô đào, đó chẳng phải là khoét tim gan cô sao?

Thanh Miêu dỗ: "Vậy thiếu phu nhân muốn làm gì?"

Ninh Hồi mím môi, kéo tay Thanh Miêu: "Thanh Miêu tốt của ta, ta muốn xuất phủ."

"Xuất phủ đi đâu ạ?"

Ninh Hồi cũng không lừa nàng ấy: "Đi núi Thiên Diệp."

Thanh Miêu liếc mắt nhìn Thanh Đan, trấn an nói: "Thiếu phu nhân, núi Thiên Diệp ở ngoại thành, bây giờ đi thì... tối không về kịp, tốt xấu gì ngày mai rồi đi."

Ninh Hồi lập tức lên tinh thần, vô cùng vui vẻ nói: "Vậy được, sáng sớm mai chúng ta sẽ đi núi Thiên Diệp."



Thanh Thanh Thảo Nguyên nhìn bộ dạng ngốc nghếch của Ninh Hồi thì thầm thở dài, sao nó có cảm giác như đang nhìn khuê nữ ngốc của mình vậy nhỉ? Rõ ràng nó là một con gấu trúc đáng yêu, không thể sinh ra con người được mới đúng.

Hôm nay không đi núi Thiên Diệp được, dưới sự khuyên nhủ của Thanh Đan và Thanh Miêu, Ninh Hồi vẫn đi dạo vườn hoa, mấy ngày nay Bùi lão phu nhân và Bùi Chu thị không hẹn mà cũng miễn thỉnh an cho nữ quyến trong phủ, cô chưa từng bước chân ra khỏi cửa viện, hàng ngày nhổ cỏ mê mệt, đối với cô mà nói thì nhổ cỏ cũng là một loại hạnh phúc khác.

Thanh Đan và Thanh Miêu sợ cô lại đi nhổ cỏ, khuyên mãi mới kéo được người ra khỏi viện.

Trong nhà thủy tạ hoa nở chim hót, không có ánh mặt trời chói chang, hoa cỏ cây cối trút bỏ sự ủ rũ trở mình bừng bừng sức sống.

Ninh Hồi đi trên con đường nhỏ lát đá cuội, đôi tay ngứa ngáy, nàng hít sâu một hơi ổn định tâm lý mới miễn cưỡng kìm xúc động muốn cầm cuốc lên.

Đình lục giác bên cạnh nhà thủy tạ thỉnh thoảng truyền ra tiếng la hét ầm ĩ, Thanh Đan nhón chân nhìn qua khe lá, nói: "Thiếu phu nhân, là nhóm đại tiểu thư."

Đại tiểu thư này đương nhiên là Bùi Hân, Ninh Hồi dừng chân: "Không phải nói đang bị cấm túc sao?"

Thanh Miêu vẫn luôn chú ý đến chuyện này, nàng ấy cười khẩy nói: "Đại tiểu thư kia dẻo miệng, nói với phu nhân vài câu đã khiến bà ấy đau lòng thả ra rồi."

Đương nhiên Ninh Hồi biết Bùi Chu thị thương nữ nhi này thế nào, Bùi Hân yếu đuối làm nũng thuyết phục thì việc thả ra cũng nằm trong dự liệu.

Lúc hai người nói chuyện thì Quất Hạnh hầu hạ bên cạnh Bùi Hân xoay người đi tới, nha đầu kia uốn gối hành lễ, miệng nói: "Thiếu phu nhân, các vị tiểu thư bảo nô tì mời người qua ngồi một lát ạ."

Trong đình lục giác có không ít người, công đa [*] của nàng, Hiển Quốc công hiện tại là một nam nhân rất nỗ lực, thế nên con nối dòng thế hệ này của Bùi gia khá nhiều, ngoại trừ ba người con dòng chính là đích trưởng tử Bùi Chất do thê tử nguyên phối đã qua đời sinh và Bùi Đô, Bùi Hân do Bùi Chu thị sinh thì có khoảng bảy, tám thứ nữ, thứ tử.

[*] Công đa: Cha chồng.

Trong các cô nương Bùi gia thì Bùi Hân lớn nhất, còn lại bốn nữ nhi là Bùi Trân, Bùi Duyệt xếp thứ hai và ba do tiểu thiếp được sủng ái, Chu di nương sinh ra, hai người nhỏ hơn là Bùi Vân và Bùi Đóa, sinh mẫu thân phận thấp kém lại suy nhược mất sớm nên ngay cả tên cũng không được lưu lại.

Dù sao hành trình chính của nữ chính trong tiểu thuyết là đấu ở khuê phòng, đấu ở vương phủ, đấu ở hoàng cung, nếu muốn đấu thì nhất định phải có người, Bùi Trân, Bùi Duyệt và sủng thiếp Chu di nương chính là kẻ địch lớn nhất của nữ chính trong giai đoạn đầu, cho đến khi Liễu Phương Tứ được gả vào, còn thêm một Ninh Hồi, nữ chính lấy một chọi năm mới là xuất sắc.

"Đại tẩu..."

Người đang ngồi ngay ngắn trên ghế cười dịu dàng lễ phép với cô là lão nhị Bùi Trân, dung mạo của nàng ta rạng rỡ bằng Bùi Hân, nhưng lại thêm nét dịu dàng của Chu di nương, mặt trái xoan mày lá liễu, lúc nói chuyện cũng nhẹ nhàng nhỏ nhẹ.

Nhìn thì là một người tốt nhưng trên thực tế lại ngáng chân Bùi Hân không ít lần, có nhiều lần còn thực hiện được ý đồ, người Bùi Hân ghét nhất chính là vị thứ muội này, cảm thấy nàng ta suốt ngày làm trò không để mình được yên, một bụng đen tối.

Vì có Bùi Trân đi đầu, mấy vị muội muội còn lại cũng đều lần lượt vấn an, chỉ có mình Bùi Hân nghiêng người dựa vào ghế mĩ nhân tựa [*] trong đình, nghiêng mắt nhìn cô không lên tiếng.

[*] Mĩ nhân tựa (美人靠): kiểu ghế dài thường đặt trong đình hóng mát hoặc hành lang.

Đây là lần đầu tiên từ khi ở điền trang về Ninh Hồi nhìn thấy Bùi Hân, nàng ta mặc chiếc váy phần trên đối xứng cúp ngực màu trắng gạo, phần váy bên dưới chít eo màu đỏ nhạt thêu mây nối đuôi, kết hợp với đai lưng lụa cùng màu, đúng là xinh xắn, dù chưa cập kê cũng đã có thể nhìn thấy vẻ đẹp sau này.

Bùi Trân mời cô ngồi xuống rồi rót một tách trà, cười nói: "Hơn một tháng nữa là Nhị tẩu tử vào cửa, phủ của chúng ta lại càng thêm náo nhiệt."

"Dù náo nhiệt thế nào đi nữa cũng không liên quan gì đến ngươi." Bùi Hân liếc Bùi Trân, người thành hôn là huynh trưởng của nàng, chẳng có quan hệ gì với Bùi Trân cả.

Bùi Trân che môi cười khẽ: "Lời này của đại tỷ nếu để phụ thân nghe được không biết sẽ nghĩ thế nào đâu, đều là người một nhà sao lại nói hai lời."

Bùi Hân không thể cười với Bùi Trân nổi, nàng ta châm chọc nói: "Bùi Trân ngươi bao nhiêu tuổi rồi? Suốt ngày cứ treo hai chữ phụ thân bên miệng, người không biết còn tưởng là con nít tóc trái đào nhà ai, ngươi không thấy ngượng chứ ta thì thì ngại đó, ra ngoài đừng có sáp tới gần ta, dù sao cũng là do Chu di nương dạy ra, đúng là có sự khác biệt."

Nụ cười trên mặt Bùi Trân nhạt đi không ít, không tiếp tục ngươi tới ta đi với Bùi Hân nữa, ngược lại bắt đầu nói chuyện với Ninh Hồi: "Tính đại tỷ tỷ hơi nóng nảy, đại tẩu nói lời công bằng đi, muội nói sai câu nào chứ?"

Ninh Hồi mơ màng ngẩng đầu: "Muội nói gì nhỉ? Vừa rồi ta không chú ý nghe." Cô đang mải ngắm phát thèm cây cối hoa cỏ bên cạnh nào biết bọn họ đang nói chuyện gì.

Bùi Hân nghe vậy thì bật cười: "Sáp sáp tới gần người ta cũng không biết người ta có đặt ngươi vào mắt hay không, Nhị muội muội à, thứ cho tỷ tỷ đây nói thẳng, ngươi chính là không hiểu thân phận của mình." Nàng ta dừng lại một lát lại nói: "Học đại tẩu này, phải biết nhận mệnh."

Câu trước còn được, câu sau thì Ninh Hồi không thích nghe: "Thanh Thanh Thảo Nguyên, nếu ta không hiểu sai, nàng ta đang châm biếm ta đúng không?"

Thanh Thanh Thảo Nguyên chống chiếc cằm béo nói: "Tôii nghĩ là vậy."

Ninh Hồi à một tiếng: "Ta có hơi giận."

Cả đời của nguyên chủ có thể nói là bị hủy trên tay Bùi Hân, nàng ta ở trước mặt Bùi Quý phi trợn mắt đặt điều, sửa một cuộc tứ hôn mà nguyên chủ và cả huynh trưởng Bùi Chất nàng ta không thích nhất đều chán ghét.

Nàng ta vui vẻ nhưng lại không nghĩ đến chuyện từ trước đến nay nguyên chủ không hề làm gì sai, cái sai duy nhất có lẽ chính là không yêu thích một cách thầm lặng như các quý nữ khác, thể hiện quá nồng cháy khiến Bùi Hân e ngại, quan trọng nhất chính là Bùi Hân thấy nàng không đủ ưu tú, lại không biết xấu hổ, không có sự rụt rè của nữ nhi gia, không xứng với Bùi Đô như hoa như ngọc.

"Sao đại tẩu không nói lời nào vậy?"

Sắc mặt Ninh Hồi hơi trầm xuống, đặt tách trà "cạch" xuống bàn: "Muội muốn ta nói gì? Là phụ họa muội nói đúng, hay là lấy thân phận trưởng tẩu dạy muội nên nói chuyện làm việc thế nào?" Nàng lạnh lùng liếc nàng ta: "Bùi Hân, đừng có đã cho mặt mũi mà còn không biết xấu hổ."

Bùi Hân không ngờ cô lại không nể mặt như vậy: "Ngươi..."

"Tốt nhất muội đừng làm phiền ta, nếu như khiến ta phát cáu, sau này nhất định cũng sẽ cho muội nếm thử những thứ ta đã chịu đựng." Ninh Hồi mặt không đổi sắc tim không đập nhanh buông ra lời hung ác, hậu trường của nguyên chủ rất vững chắc, thân bá phụ là Lộ Lăng hầu, phụ thân nàng tuy đã chết trận sa trường nhưng cũng từng là Đại tướng quân uy chấn thiên hạ.

Vì để lung lạc lòng người còn lại trong quân nên thánh thượng cũng có vài phần thiên vị, nếu không lúc trước Bùi Quý phi cho nàng và Bùi Chất kết thông gia thì bên trên sẽ không đồng ý dứt khoát như vậy, trong mắt Hoàng đế, thân phận của nguyên chủ gả cho sủng thần của hắn là thích hợp nhất.

Mấy người nhỏ tuổi như Bùi Vân, Bùi Đóa căn bản không dám lên tiếng, Bùi Hân tức đến nổi ngực phập phồng, Bùi Trân và Bùi Duyệt ở bên cạnh nhìn cười nhạo, Ninh Hồi phất tay áo rời đi, vô dùng dứt khoát tiêu sái.

Thanh Thanh Thảo Nguyên ở trong không khan vỗ tay bốp bốp: "Kí chủ, có phải cô cảm thấy mình vô cùng tiêu sái vô cùng đẹp trai không?"

Ninh Hồi: "Đúng thế, tta cho là như vậy."

Thanh Thanh Thảo Nguyên che cái miệng gấu lại cười ha ha không ngừng, kí chủ thỉnh thoảng không yếu đuối, chẳng dễ bắt nạt như vậy cũng khá được.

Lòng Ninh Hồi khá khoan khoái, buổi trưa ăn thêm một chén cơm.

Thanh Thanh Thảo Nguyên không nhịn được bảo cô ăn ít một chút, thành khẩn nói: "Mấy thứ này khác với nước thuốc cơ năng trên hành tinh Thủy Lam chúng ta, kiềm chế một chút, sau này lại tròn giống như ta đó."

Nữ nhân sợ béo, trước đây ở hành tinh Thủy Lam thì không cần lo lắng chuyện này, trong đầu Ninh Hồi cũng không có khái niệm béo phì, nghe Thanh Thanh Thảo Nguyên nói vậy thì vội buông đũa xuống: "Chuyện này khó quá."

Thanh Thanh Thảo Nguyên lại không nhịn được mà thở dài, nó đây là tìm được kí chủ hay là tìm nữ nhi để nuôi vậy, bây giờ chua xót rơi lệ, đều là do lúc chọn kí chủ đầu nó bị úng nước.

...

“Mẫu thân, người không biết đại tẩu nói chuyện quá đáng thế nào đâu." Bùi Hân lắc lắc tay Bùi Chu thị làm nũng, miệng sắp dẩu lên đến tận trời.

Bùi Chu thị khép sổ sách lại, trên mặt hiện vẻ bất lực, bà lắc đầu nói: "Có phải coi tìm đại tẩu gây chuyện đúng không?"

Bùi Hân đương nhiên không nhận: "Con đâu có."

Bùi Chu thị đau đầu vươn tay ôm nàng ta vào ngực, vuốt tóc dài của nữ nhi, mặt âu lo nói: "Tính tình con thế nào ta còn không biết sao? Hân nhi à, khi nào thì con mới học thành người lớn đây?"

Bùi Chu thị đau khổ trong lòng, nếu bà đi rồi, với tính tình như vậy thì sau này con bé phải sống thế nào? Đô nhi là nam tử, trời đất ở bên ngoài, nhưng Hân nhi...

Bùi Hân không hiểu tại sao mẫu thân của mình lại đột nhiên trở nên đau thương như vậy, nàng hơi bị dọa: "Mẫu thân, người sao vậy?"

Bùi Chu thị lau nước nơi khóe mắt: "Không có gì, Hân nhi, hai tháng tới con dọn đến chỗ mẫu thân ở."

"Tại sao ạ?" Bùi Hân không cũng không muốn dọn tới đây, Bùi Chu thị luôn thích gò bó nàng, sao có thể tự do tự tại như khi một mình.

"Trước đây con ba ngày đánh cá hai ngày phơi lưới [*], còn có vài thứ chưa học, tranh thủ mấy ngày nay ta dạy con."

[*] Ba ngày đánh cá hai ngày phơi lưới (三天打鱼两天晒网): việc học hành, làm việc không liên tục, không bền.

"Cũng không vội trong chốc lát đâu ạ." Bùi Hân dụi dụi vào lòng Bùi Chu thị không đồng ý, Bùi Chu thị lập tức nghiêm mặt: "Không thương lượng thêm, Quất Hạnh, đi thu dọn đồ của tiểu thư."

Bùi Hân vội ngồi ngay ngắn lại, thấy sắc mặt của Bùi Chu thị thì không dám lên tiếng, đành phải để mặc Quất Hạnh quay về. Nàng ta xoay người dựa vào giường, mặt buồn rười rượi vô cùng không vui, Bùi Chu thị cũng không dỗ dành nàng ta, tiếp tục lấy sổ sách ra xem.

Đồng Chi vén rèm lên đi vào, bị bầu không khí lắng đọng này làm cho hơi sững sờ, nàng ta đến gần bẩm báo: "Phu nhân, thiếu phu nhân sai nha đầu bên người đến, nói là sáng mai muốn ra ngoài đến núi Thiên Diệp một chuyến."

Bùi Chu thị ngẩng đầu lên: "Núi Thiên Diệp? Là muốn đến Thanh Thủy am trên đỉnh núi sao?"

"Chắc là vậy ạ."

Bùi Chu thị gật đầu: "Ta biết rồi, tùy con bé đi."

Đồng Chi lui ra ngoài, Bùi Hân đảo mắt cũng đi ra cửa, gọi Lê Nhụy ở bên cạnh nhỏ giọng dặn dò: "Ngươi đến phủ Trưởng Công chúa Hoa Dương một chuyến, nói với Liễu Phương Tứ, sáng mai bổn tiểu thư muốn mời nàng ta đến núi Thiên Diệp chơi."

Lê Nhụy có hơi do dự: "Nhưng mà, tiểu thư..."

Bùi Hân trừng mắt: "Nhưng nhị cái gì, bảo ngươi đi thì ngươi đi nhanh đi, lằng nhằng."

Lê Nhụy bị Bùi Hân trừng mắt thì rụt vai một cái, rốt cuộc vẫn đi, Bùi Hân sờ cằm, trên mặt cuối cùng cũng hiện lên chút vui vẻ.

Bùi Hân vừa ra khỏi phòng Bùi Chu thị cũng không có tâm trạng xem sổ sách, bà lo lắng sốt ruột, Đồng Diệp xoa bóp bả vai giúp bà, nhỏ giọng trấn an: "Đại tiểu thư còn nhỏ, bây giờ là lúc thích chơi đùa, đúng như tiểu thư nói, phu nhân cũng không cần vội vã nhất thời, vừa phải xử lý hôn sự của Nhị công tử lại muốn dạy tiểu thư quản gia, bận bịu trong ngoài, phu nhân cần gì phải gấp gáp như vậy?"

Bùi Chu thị xua tay cho Đồng Diệp lui xuống, lắc đầu nói: "Ngươi không hiểu đâu."

Bà xoay người vào tiểu Phật đường, thắp một nén nhang cắm vào lư hương, một sợi khó nhẹ từ từ tản ra, tro hương đứt rơi xuống thành vụn hương, bà quỳ trên bồ đoàn nhìn tượng Phật mình cung phụng, nhìn hồi lâu cuối cùng chậm rãi khép mắt lại, ngón tay lần Phật châu không ngừng run lên.

Ngã Phật từ bi, nhiều năm trôi qua, phụ nhân trong biển khổ vẫn luôn mong có thể xin được tha thứ.