Chỉ Làm Nũng Với Anh

Chương 14: Yên tâm, sẽ không ném em ra



Edit by Shmily

-------------------------------

Ngày khai giảng tháng chín, sau hai tháng nắng gắt liên miên thì rốt cuộc cũng xuất hiện một trận mưa lớn, Vĩnh Chiết vào sáng sớm bị bao phủ bởi một vùng mây đen, ánh sáng mặt trời không thể chiếu xuống được, nơi nơi đều lộ ra vẻ u tối.

Mãn Nhập Mộng bị tiếng sấm ồn đến không ngủ được, dứt khoát rời giường sửa sang lại đồ vật để hôm nay lên trường dự lễ khai giảng. Hứa Lam nửa tiếng sau cũng qua đây, sau khi cùng cô thu dọn đồ xong thì giúp cô thay giáo phục của đại học Nam Khánh.

Giáo phục của đại học kỳ thực cũng không giống với lúc cấp hai cấp ba, so với đồ thể dục bảo thủ kia thì giáo phục Nam Khánh càng có vẻ thanh xuân dào dạt hơn.

Sơ mi trắng và cà vạt nhỏ, còn có áo khoác tây trang ngắn, trên áo khoác có huy hiệu của đại học Nam Khánh, bên dưới là váy ngắn dài đến đầu gối, rất có sức sống của tinh thần phấn chấn tuổi trẻ, lại là trường học quý tộc cho nên vô cùng ưu nhã quý khí.

Hứa Lam thắt cà vạt chỉnh tề cho cô, lại cẩn thận kiểm tra quanh người, xác định không có bất cứ vấn đề gì: "Tiểu thư, cô mặc bộ quần áo này thực đẹp mắt, thật giống như tiểu thư nhà giàu."

Mãn Nhập Mộng cười cười: "Cảm ơn, nhưng lần sau đừng nói như vậy nữa nhé."

Hứa Lam biết cô vô cùng cẩn thận, nhanh chóng gật đầu đáp ứng, lại giúp cô lấy đồ vật chuẩn bị cho ngày hôm nay ra, sau đó hai người cùng nhau đi xuống lầu.

Người của Lục gia biết sáng nay cô phải tới trường phát biểu, cho nên cũng thức dậy sớm hơn so với ngày thường, về chuyện này Mãn Nhập Mộng cũng có thể đoán được.

Rốt cuộc thì mấy ngày hôm trước, Lục lão gia tử cũng đã bắt đầu dặn dò cô đủ chuyện sau khi khai giảng, tuy nói cô tiến vào đại học quý tộc sẽ có nhiều người xung quanh giúp đỡ, nhận được sự quan tâm cũng sẽ khá nhiều, nhưng Lục Thương vẫn sợ cô gặp chuyện ở trong trường cho nên đã tìm cho cô một chỗ dựa.

Không cần nghĩ, chỗ dựa này đương nhiên là vị học trưởng Lục Kiêu Hà trên danh nghĩa của cô, nghe nói danh khí của Lục thiếu gia ở Vĩnh Chiết cũng không thấp hơn so với Lục lão gia tử, ở đại học Nam Khánh lại càng là nhân vật truyền kỳ.

Truyền kỳ gì thì cô không biết, cũng không quan tâm, nhưng vì không muốn từ chối ý tốt của người nhà Lục gia, Mãn Nhập Mộng cũng chỉ đành vui vẻ đáp ứng, cô kỳ thật cũng không trông cậy vào việc Lục Kiêu Hà có thể chăm sóc cô được bao nhiêu, chỉ cần anh không trêu chọc cô đã rất tốt rồi.

Mà lúc Mãn Nhập Mộng thấy Lục Kiêu Hà cũng mặc một thân giáo phục giống mình ở trong phòng khách thì lại có chút sửng sốt. Theo như cô biết thì lúc khai giảng ở đại học Nam Khách thì chỉ có tân sinh viên có hoạt động quan trọng mới cần mặc giáo phục, một học trưởng năm ba như Lục Kiêu Hà thì đã sớm không cần mặc, cũng không cần tham gia hoạt động này. Chắc là do Lục lão gia tử phân phó đi.

Lục Thương đánh gãy suy nghĩ của cô, lôi kéo tay cô nhìn một lượt từ trên xuống dưới: "Không tệ, rất giống một cô gái xuất thân từ Lục gia ta, so với những thiên kim tiểu thư khác thì xinh đẹp hơn không ít."

Mãn Nhập Mộng thẹn thùng cười, ánh mắt dừng lại trên người Lục Kiêu Hà, anh thật sự không có bộ dáng tùy ý như ngày thường nữa, áo mơ thi thẳng tắp chỉnh tề, cà vạt cũng được thắt theo tiêu chuẩn, nhưng anh dường như là chưa tỉnh ngủ, hơn nửa người đều lười biếng dựa vào trên sofa.

Thiếu niên thong thả ung dung giương mắt, nhìn cô từ trên xuống dưới một lần, đôi mắt màu hổ phách đụng phải ánh mắt thanh triệt của cô, Mãn Nhập Mộng liền chậm rãi dịch ánh mắt đi, thế nhưng Lục Kiêu Hà vẫn nhìn cô chằm chằm.

Không thể phủ nhận, Mãn Nhập Mộng thật sự rất xinh đẹp, bất luận có trang điểm thế nào đi nữa thì đứng trong một đám người cũng vô cùng bắt mắt, mấy ngày nay, mỗi lần anh nhìn cô thì đều có thể nhớ tới chuyện phát sinh ở bể bơi ngày đó.

***

"Thật mẹ nó thua em rồi." Anh nói.

Mãn Nhập Mộng cười lạnh rút tay mình ra, đứng lên chỉnh lại tóc, từ trên cao nhìn xuống anh, bộ dáng kia của cô đã không còn giống với một cô gái hoang dã nhà quê không rành thế sự, toàn thân đều lộ ra âm lãnh cùng kiệt ngạo.

Cô nhìn anh như vậy, không nói câu nào, ánh mắt châm chọc cùng khinh thường như dao găm, không chút khách khí chọc thẳng vào thân thể anh, Lục Kiêu Hà cũng không có tức giận, ngược lại còn cảm thấy có ý tứ.

Hai người đối diện một lát cũng không nói lời nào, thẳng đến khi Mãn Nhập Mộng xoay người rời đi, Lục Kiêu Hà mới thả lỏng người nằm ở bên bờ bể bơi, nghiêng đầu, anh nhìn bóng dáng rời đi của cô gái, cười khẽ.

Rốt cuộc có nên nói cho cô biết là, ban nãy quần áo cô ướt đẫm, mà anh đã nhìn thấy hết rồi không.

Lục Kiêu Hà nhắm mắt lại, vẫn là thôi đi, tính tình cô nhóc này thật sự rất lớn, chậc, khó dỗ.

***

Mãn Nhập Mộng cảm thấy là Lục Kiêu Hà đang suy nghĩ chuyện gì đó, và hẳn là nó có liên quan tới cô, nhưng cô cũng không quan tâm, trên thực tế từ sau hôm ở bể bơi, cô liền không nói qua câu nào với anh.

Thời điểm dùng bữa sáng, Lục Thương hỏi Mãn Nhập Mộng: "Ta nghe nói con muốn trọ ở trường?"

Mãn Nhập Mộng dừng một chút, giương mắt nhìn Hứa Lam, Hứa Lam lập tức cúi đầu, Mãn Nhập Mộng cười nói: "Dạ, con cảm thấy ở nơi này đã làm phiền mọi người quá nhiều, con ở trong trường cũng có thể chăm sóc bản thân, ông nội Lục đừng lo lắng."

"Sao có thể không lo chứ."

Lục Thương thở dài: "Ta với ông nội con là anh em chơi với nhau từ nhỏ, sau đó lại bởi vì một số việc..."

Ông xua xua tay: "Những việc này không cần nói, ta với ông của con là huynh đệ sinh tử, ông con đã giao con cho ta chăm sóc, ta nhất định phải chiếu cố con thật tốt. Mãn Mãn à, ta đã coi con thành cháu gái của mình mà đối đãi, không chỉ ta, trên dưới Lục gia đều vô cùng thích con, con ở đây có gì không hài lòng thì cứ nói. tại sao lại muốn trọ ở trong trường chứ?"

"Không phải đâu ông nội Lục."

Mãn Nhập Mộng buông đũa, cười ngoan ngoãn: "Chỉ là con không muốn làm phiền ông."

"Nói bậy! Sao lại phiền chứ, ta không đồng ý cho con trọ ở trường đâu đấy, trong nhà có xe chuyên dụng sẽ đưa đón con đi học mỗi ngày, anh Kiêu Hà của con mỗi ngày cũng sẽ đi với con, ở trường học thì đã có ông, ông tuyệt đối sẽ không để cho người khác đồn đại vớ vẩn ảnh hưởng tới con."

"Nhưng mà..."

"Không cần nói nữa."

Lục Thương bảo người múc cho Mãn Nhập Mộng bát cháo: "Bây giờ con không chỉ là cháu gái của Mãn Canh Sinh mà còn là cháu gái của ta, sao có thể ở bên ngoài được, không cần phải nhắc lại cái vấn đề phiền hay không này, người một nhà thì không nên nói như vậy."

"... Dạ được." Mãn Nhập Mộng cũng chỉ có thể ngoan ngoãn đáp ứng.

Ăn xong bữa sáng, ngoài phòng mưa to cũng chưa dừng lại, mưa to xối xuống cả thành phố này sau hai tháng khô cạn.

Mãn Nhập Mộng với Lục Kiêu Hà ngồi trên xe chuyên dụng đi tới trường, ngay từ lúc bắt đầu hai người cũng không nói chuyện, Mãn Nhập Mộng còn cố tình ngồi ở sát cửa sổ xe, cách Lục Kiêu Hà một khoảng cách xa nhất có thể.

Trời mưa, trên đường ít nhiều gì cũng có chút kẹt xe, hôm nay Mãn Nhập Mộng còn phải phát biểu trước toàn thể sinh viên, có chút lo lắng sẽ không kịp giờ, tuy trong lòng sốt ruột nhưng trên mặt vẫn là gió êm sóng lặng, chỉ là cô luôn nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ xe, tay nhỏ cũng không nhịn được mà siết tới gắt gao.

Lục Kiêu Hà nhìn thời gian, đại hội tân sinh viên nửa tiếng sau sẽ bắt đầu, từ đây tới trường còn một khoảng khá xa, nhìn tình hình kẹt xe này thì hơn phân nửa là sẽ muộn giờ.

Anh bảo tài xế dừng xe ở ven đường, Mãn Nhập Mộng khó hiểu nhìn qua, Lục Kiêu Hà cầm ô dự phòng ở trong xe đi xuống: "Không muốn đi muộn thì xuống xe."

Anh cầm ô đứng trong mưa nhìn cô, Mãn Nhập Mộng do dự hai giây, nhanh chóng xuống xe trốn dưới ô anh, Lục Kiêu Hà đổi tay cầm ô, tay kia ôm lấy cô vào trong ngực.

Mãn Nhập Mộng không vui ngẩng đầu: "Tiểu Lục gia, anh lại muốn làm gì?"

Khoảng cách như vậy, khuôn mặt của hai người cách nhau rất gần, gần như vậy, anh đều có thể nhìn thấy rõ da thịt phấn nộn của cô gái, tinh tế không mang theo chút tỳ vết nào. Hầu kết Lục Kiêu Hà hơi động, thanh âm trầm thấp: "Có phải em muốn anh đẩy em ra đúng không? Muốn giáo phục bị ướt? Muốn cả trường chê cười em?"

"Nếu muốn, bây giờ anh sẽ thỏa mãn em."

Anh làm bộ muốn đẩy cô ra, Mãn Nhập Mộng vội vàng giữ chặt áo khoác của anh, Lục Kiêu Hà cong môi, túm lấy cánh tay cô muốn đẩy ra: "Buông ra."

"Không muốn." Mãn Nhập Mộng đem mặt vùi vào ngực anh, hai tay ôm chặt eo anh, ngón tay còn siết chặt lấy áo khoác sau lưng anh, bộ dáng sống chết cũng không buông tay.



Ý cười nơi khóe miệng Lục Kiêu Hà càng sâu, thanh âm nặng nề như bị mưa to rửa sạch qua, mang theo ý tứ trầm khàn mát lạnh: "Yên tâm, sẽ không ném em ra."

Mãn Nhập Mộng ngẩn ra, trên eo có một bàn tay ôm lấy, sau đó ô cũng nghiêng về phía cô, Lục Kiêu Hà mang cô đi xuyên qua dòng xe cộ đông đúc, bước qua vũng nước mưa to, hai thân ảnh ở trong màn mưa càng lúc càng xa.

***

Tới bên ngoài đại học Nam Khánh, bây giờ còn cách đại hội tân sinh còn có mười phút, bảo vệ ở bên ngoài thấy hai người tới, liền ngó đầu ra dò hỏi: "A? Là Lục thiếu sao? Cô gái nhỏ này là sinh viên mới hả, hai người còn ở đây làm gì vậy, đại hội tân sinh sắp bắt đầu rồi đấy, tất cả mọi người đã qua đó rồi."

Mãn Nhập Mộng nhìn về phía Lục Kiêu Hà, một đường vừa rồi, anh cơ hồ là dùng cả ô lẫn thân thể để che chắn cho cô, trừ tóc ra thì cô không bị ướt ở đâu cả, ngược lại Lục Kiêu Hà lại ướt đẫm cả nửa người.

Cô có chút xấu hổ: "Xin lỗi anh."

Lục Kiêu Hà kéo cô vào phòng an ninh, ấn vai cô ngồi xuống, sau đó nửa quỳ trước mặt cô, đột nhiên cầm cổ chân cô lên.

"Làm gì vậy?" Mãn Nhập Mộng khó hiểu cúi đầu.

Thì ra là tất vớ màu trắng của cô đều bị bùn đất làm bẩn rồi, Lục Kiêu Hà đang cởi giúp cô.

Mãn Nhập Mộng nhanh chóng khom lưng muốn tự làm, lại bị Lục Kiêu Hà chặn lại cởi xuống trước, anh ném vớ sang bên cạnh, lại đem đôi chân trắng nõn của cô mang vào trong giày da, nhạt giọng: "Em nợ anh một ân tình."

"Được." Lần này cô đáp như chém đinh chặt sắt.

Lục Kiêu Hà đứng dậy, nhướng mày: "Đi thôi."

Từ phòng an ninh đi vào trong trường, nhìn kiến trúc phức tạp cùng vô số khu dạy học của đại học Nam Khánh, Mãn Nhập Mộng nhịn không được cảm thán, may mà hôm nay Lục Kiêu Hà đi với cô, nếu tự cô đi thì không chừng đi mấy vòng cũng không tìm được hội trường quá.

Hai người vào lúc đại hội chính thức bắt đầu mới chính thức đứng ở ngoài cửa, đã có giáo viên trong trường nhìn xung quanh tìm cô, thấy dáng vẻ này của hai người, nhất thời rất sửng sốt.

Mãn Nhập Mộng chào hỏi đơn giản với mọi người, sau khi vào cánh gà liền nhìn Lục Kiêu Hà trước tiên, anh giơ tay đem tóc có hơi ướt của cô vén ra sau tai, cái này làm Mãn Nhập Mộng nhớ tới có một đêm trước đó, Lục Kiêu Hà cũng là như thế này vén tóc cho cô.

Đang có chút xuất thần, thiếu niên đã cong lưng, ghé sát vào tai cô: "Bây giờ cũng không phải là lúc đỏ mặt đâu."

Lông mi Mãn Nhập Mộng run lên.

Xoay người đẩy cửa ra.

Thanh âm ồn ào vang lên trong hội trường, một đạo ánh sáng theo động tác mở cửa dừng lại trên người cô, ánh đèn trên trần nhà trong hội trường sáng chói, nháy mắt đâm vào trong mắt khiến Mãn Nhập Mộng nheo mắt lại, dư quang đều là đám người đen nghìn nghịt ngồi ở phía dưới, đang châu đầu ghé tai nói chuyện.

Nghe thấy tiếng mở cửa, thanh âm nói chuyện liền nhỏ đi, mọi người đều nhìn về phía cô gái đang tiến vào.

Cô ngẩng đầu ưỡn ngực, từng bước một bước lên bậc thang, bình tĩnh xuyên qua đám đông đang nhìn mình bằng ánh mắt tò mò, đứng ở trên sân khấu.

Đối mặt với toàn thể giáo viên cùng sinh viên, Mãn Nhập Mộng chưa từng lộ ra một tia khẩn trương hay khiếp nhược, cô mỉm cười đứng ở trên sân khấu, dung mạo mỹ lệ, khí chất điềm tĩnh, tuổi mười chín này, cô mang theo hơi thở thanh xuân cùng sự tu dưỡng của nghệ thuật, đứng ở đó phảng phất như biến thành một bức tranh tuyệt đẹp.

Hội trường lặng ngắt như tờ, thanh âm trong trẻo của cô gái vang lên: "Thưa các vị giáo viên, các bạn học, chúc mọi người có một buổi sáng tốt lành! Tôi là Mãn Nhập Mộng tới từ chuyên ngành mỹ thuật, thật vinh dự khi có thể trở thành đại diện cho các sinh viên đứng phát biểu ở đây ngày hôm nay..."

Cử chỉ nhã nhặn lịch sự, thanh âm nói chuyện ôn nhu động lòng người, làm người khác nhịn không được an tĩnh lắng nghe, ngay cả Hạ Bỉnh Hàn với Đinh Khải Trạch đang ngủ gà ngủ gật ở dưới, nghe thấy thanh âm này cũng không nhịn được ngẩng đầu nhìn về phía cô gái nhỏ trên sân khấu, liếc nhau, cười: "A, đây không phải là em gái tiểu Mãn sao."

Có Mãn Nhập Mộng thì tám phần mười sẽ có Lục Kiêu Hà, hai người nhìn xung quanh hôi trường một vòng, không tìm được thân ảnh của anh, Hạ Bỉnh Hàn nói: "Anh ấy không thèm tham dự loại trường hợp này đâu."

Đinh Khải Trạch đột nhiên đẩy Hạ Bỉnh Hàn một cái: "Nhìn kia kìa."

Hạ Bỉnh Hàn quay đầu nhìn qua, Lục đại thiếu gia đang dựa vào cuối hội trường nhìn cô gái nhỏ trên sân khấu, ánh mắt kia, Hạ Bỉnh Hàn tấm tắc, lôi kéo Đinh Khải Trạch thấp giọng nói: "Này, anh ấy khoảng thời gian gần đây cũng quá tà môn đi, thật sự coi trọng cô nhóc này rồi?"

"Ai mà biết?" Đinh Khải Trạch nhìn Mãn Nhập Mộng trên sân khấu, nhướng mày, rất đúng giờ, khó trách Lục Kiêu Hà để bụng như vậy.

***

Mười phút trôi qua, Mãn Nhập Mộng cũng đã sắp phát biểu xong: "... Hôm nay, chúng ta đứng ở trong môi trường của đại học Nam Khánh này, một ngày nào đó chúng ta sẽ có thể vượt mọi chông gai, năm tháng vinh quang, chúng ta chắc chắn sẽ bước từng bước về phía trước."

"Cuối cùng, chân thành mong các vị giáo viên công tác thuận lợi, sức khỏe dồi dào, mong rằng các bạn học ở đây đều thành công trong việc học, tiền đồ như gấm. Xin cảm ơn mọi người."

Cô nói xong, liền hướng về phía dưới khom lưng.

"Bốp bốp bốp."

Đột nhiên, một tiếng vỗ tay từ hàng cuối cùng của hội trường truyền tới, theo đó là giọng nam trầm thấp lười nhác: "Không tệ."

Mọi người quay đầu nhìn lại, là Lục Kiêu Hà!

Vị thiếu gia này luôn luôn thanh lãnh cao ngạo, ít nói, là đóa cao lãnh chi hóa tối cao không thể mạo phạm của đại học Nam Khánh, hơn nữa cũng không bao giờ tham dự bất kì hoạt động gì của trường, lần này đột nhiên xuất hiện, tự nhiên sẽ khiến cho mọi người khe khẽ nghị luận.

Trong lúc nhất thời, lực chú ý của mọi người đều tập trung trên người Lục Kiêu Hà với Mãn Nhập Mộng, suy đoán xem bọn họ rốt cuộc có quan hệ gì, vì cái gì mà một người chưa bao giờ lo chuyện bao đồng, thậm chí làm gì cũng ngại phiền phức như Lục nam thần sẽ tự mình tham dự lễ nhập học của tân sinh viên đây. Chẳng lẽ là muốn làm quen với các sinh viên mới?

Chuyện này đặt trên người người khác thì lại quá bình thường, nhưng đặt ở trên người Lục Kiêu Hà thì nhìn kiểu gì cũng thấy cổ quái.

Thiếu niên tản mạn dựa vào tường, giáo phục bị anh vắt lung tung trên vai, tóc cũng có chút loạn rũ trước mi mắt, bất quá lại không che được vẻ liễm diễm trong mắt, anh thu tay nhét vào túi quần, nghiêng đầu nhìn Mãn Nhập Mộng ở trên sân khấu, chậm rãi cong môi cười.

Mãn Nhập Mộng nhíu mày, xoay người đi ra khỏi hội trường.

Ánh mắt Lục Kiêu Hà xuyên qua đám người dính ở trên bóng dáng của cô, anh quyết định, Mãn Nhập Mộng thiếu anh một ân tình, anh muốn cô phải dùng cả phần đời còn lại của mình để trả.