Chỉ Muốn Có Em - Vũ Ngọc Hương

Chương 11



Nga định đứng dậy chạy theo Vinh thì mẹ cô đã quát giật giọng:

– Con còn coi ba mẹ là ba mẹ con thì đi lên phòng!

Nga hậm hực khóc rồi bỏ lên trên phòng. Cô cũng giận Vinh, tại sao Vinh lại bỏ mặc cô như thế, nếu Vinh tỏ rõ tình cảm của anh dành cho cô, van xin ba mẹ cô, biết đâu chuyện đã khác? Cô nghĩ rồi lại khóc, khóc ướt đầm cả gối.

Có tiếng gõ cửa phòng, cô chẳng muốn mở, tiếng mẹ cô vang lên:

– Nga, mở cửa cho mẹ.

Nga nghĩ một hồi rồi cũng ra mở cửa. Cô muốn xin mẹ cho cô được yêu Vinh.

Mẹ cô ngồi xuống mép giường cạnh cô. Mẹ khẽ vuốt tóc cô, đôi mắt yêu thương của người mẹ nhìn đứa con gái còn ngu dại làm cô thấy nhồn nhột. Mẹ muốn khuyên nhủ cô bỏ Vinh đấy mà.

– Chuyện con với thằng Vinh đến đâu rồi?

– Con với anh ấy… yêu nhau như mọi người thôi ạ.

Nga đỏ mặt, cô biết mẹ cô quan tâm điều gì. Cô có nên nói dối là cô và anh đã đi quá giới hạn để được mẹ cô cho phép không? Cô suy nghĩ vài giây rồi nói tiếp:

– Con đã… không tiếc gì anh ấy mẹ ạ.

Mẹ cô sững người, đanh mặt rồi dịu lại. Mẹ nhẹ nhàng nói tiếp:

– Thời đại bây giờ cũng khác rồi. Mà Nga này, con đã biết Khánh rồi phải không?

– Con gặp anh ta rồi. Hôm nay chính anh ta đã đến tìm con.

– Ừ. Gia đình Khánh và gia đình chúng ta có quen biết từ lâu, đều trong ngành dược. Khánh học đại học bên Mỹ, giờ mới về Việt Nam, ba mẹ tính để hai đứa gặp nhau, không ngờ Khánh lại đến gặp con sớm thế. Cậu ta rất đẹp trai đúng không?

Mẹ Nga cười cười. Cô thì giãy nảy lên. Cô không ưa tên đó một chút nào. Đẹp trai thì sao chứ, cô chẳng cần, cô chỉ cần Vinh thôi!

– Con không thích anh ta. Biến thái. Trơ trẽn. Kinh khủng lắm. Con chỉ thích anh Vinh thôi mẹ…

– Chuyện hôn nhân là chuyện cả đời. Gia đình bên nhà chồng rất quan trọng. Con nên nhìn rộng ra, cứ cho bản thân và người khác cơ hội, con hiểu không? Ba mẹ cũng hiểu con yêu Vinh, ba mẹ sẽ không cấm đoán con với cậu ta, chỉ có điều ba mẹ không thích tướng mạo cùng điều kiện nhà cậu ta. Con cứ suy nghĩ kỹ lời mẹ nói.

Nghe đến không bị cấm đoán mà Nga thở phào nhẹ nhõm. Quả nhiên ba mẹ đúng là ba mẹ cô mà, cô ôm chầm lấy mẹ mà cảm động. Mẹ cô âu yếm đưa ngón tay chí vào trán cô rồi cười. Đang buồn vì mối tình đầu bị ngăn cản như trong phim, lúc này đây cô lại ngập tràn hạnh phúc. Có thế nào ba mẹ vẫn chiều chuộng cô, vẫn muốn cô được hạnh phúc dù họ lo lắng cho cô nhường nào.

*****

Mẹ vừa ra khỏi phòng, cô lại cầm điện thoại nhắn tin cho Vinh. Cô muốn báo cho Vinh biết là ba mẹ cô không cấm cô và anh yêu nhau. Ai dè, vừa cầm điện thoại, dòng tin nhắn Vinh nhắn cho cô từ lúc nào làm cô chết điếng:

“Mình dừng lại nhé Nga.”

Anh buông tay cô dễ dàng vậy sao? Cô lắc lắc đầu. Không… cô không muốn! Cô vội gọi lại cho anh. Ơn giời, sau năm hồi chuông anh cũng bắt máy.

– Anh… anh bỏ em dễ dàng thế sao? Anh nói anh yêu em cơ mà, yêu mà thế à?

– Anh nghĩ đó là điều tốt nhất. Gia đình anh… anh sợ làm em khổ…

– Không… khổ mấy em cũng chịu được… chỉ cần anh ở bên em thôi… em biết hết rồi… bố anh mới đi trại về…

Đầu dây bên kia im lặng một lát. Có lẽ Vinh không ngờ cô lại biết chuyện này.

– Em biết vậy mà vẫn không ngại hả Nga?

– Em không ngại, em chỉ cần anh thôi.

– …

Sau vài giây im lặng, âm giọng Vinh trầm xuống:

– Vậy… còn ba mẹ em, ba mẹ em không chấp nhận cho anh yêu em.

– Em đã thuyết phục được ba mẹ em rồi. Ba mẹ rất thương em.

– …

– Anh… anh đừng xa em nhé, có được không anh?

– …

– Ừ. Thôi em ngủ đi. Muộn rồi.

Nghe Vinh “ừ” một tiếng mà cô nhẹ hết cả người. Cô lại nũng nịu anh:

– Anh hứa đi. Đừng bao giờ rời xa em, hứa đi anh Vinh!

– Ừm. Anh hứa. Vậy được chưa? – Có tiếng phì cười nhè nhẹ làm cô lâng lâng hạnh phúc.

– Hì hì, được rồi. Anh cũng ngủ ngon nhé. Nhớ mơ đến em đấy!

– Anh biết rồi. Vậy nhé, anh cúp máy đây.

– Vâng…

Nga lưu luyến nghe tiếng tít tít từ đầu bên kia. Vinh yêu cô. Cô là đứa con gái đang yêu và được yêu. Cô nghĩ rồi tủm tỉm cười thầm, lòng miên man vui sướng nghĩ đến Vinh, nghĩ đến nụ hôn say đắm bên anh.

Vinh nghỉ việc ở nhà hàng mụ Liễu thì anh sẽ làm gì nhỉ, hay anh tạm thời tập trung cho khóa luận tốt nghiệp. Đúng là thời gian này anh nên tập trung hoàn thành khóa luận. Thấy nick facebook của anh vẫn sáng, cô lại nhắn cho anh:

“Mai anh có lên trường không?”

Chờ một lúc không thấy Vinh nhắn lại, Nga có chút bực bội, cô thầm hiểu anh đang bận nên cô vẫn kiên nhẫn chờ. Bỗng Nga thấy có nick lạ kết bạn với cô. Thì ra là Trần Huy Khánh. Hắn cũng dùng facebook. Cô ngó qua facebook hắn rồi chợt cảm thấy buồn cười. Hắn không có bất cứ người bạn nào. Hình như hắn mới lập nick. Ảnh avatar là ảnh hắn chụp dưới chân tượng nữ thần Tự do ở New York, điệu bộ hắn bắt chước tượng khá là hài hước. Cô đương nhiên mặc kệ hắn.

Một hồi, Vinh nhắn trả lời cô:

“Anh có. Mai em không có lịch thi phải không?” –

Nga tủm tỉm. Vinh biết điều này… đúng là lâu nay Vinh có quan tâm đến cô thật chứ không phải anh nói dối cô.

“Vâng. Mà em vẫn lên trường với anh nhé.”

“Ừ. Mai vào thư viện ôn thi cùng anh.”

Nga sung sướng vâng dạ. Được Vinh quan tâm, cô đang là kẻ hạnh phúc nhất trên thế giới này. Nụ cười hạnh phúc còn theo cô vào trong tận những giấc mơ ngọt ngào nhất.

Hai năm đằng đẵng ôm ấp một bóng hình, không ngại vất vả mưa nắng vì anh, được anh yêu, cô có cảm tưởng như mình đang ở tận cùng hạnh phúc, chẳng cần quan tâm bao nhiêu bão giông chờ đợi mình trên con đường mà cô lựa chọn. Tuổi trẻ chính là như vậy, ngu ngốc, dại khờ, sai lầm, vấp ngã để trưởng thành. Chỉ là cô không biết… có những vấp ngã, có những sai lầm không cách nào sửa sai, nước mắt hối hận mãi mãi hiện hữu. Khôn ngoan né tránh là điều lúc này cô không sao hiểu được.