Chỉ Muốn Có Em - Vũ Ngọc Hương

Chương 15



Suốt một tháng từ lúc tốt nghiệp, việc rải hồ sơ đến nhiều cơ quan nhưng không một hồi âm làm Nga chán nản.

Từ lúc ba cô vào trại giam, mẹ cô đã rao bán nhà để hai mẹ con chuyển sang một căn chung cư trên tầng mười bảy ở một khu chung cư mới xây tạm coi là dễ chịu, số tiền còn dư để lo cho ba cô, đồng thời lấy vốn mở một quán cà phê cho mẹ cô quản lý.

Ba mẹ Nga yêu và lấy nhau từ lúc còn ngồi trên ghế giảng đường đại học. Cả hai đều phấn đấu sau khi kết hôn là tốt nghiệp đại học. Ba cô vốn là một dược sĩ giỏi, còn mẹ cô tốt nghiệp sư phạm Văn. Sau khi lấy ba cô thì mẹ cô dừng ước mơ dạy học để cùng ba cô quản lý hiệu thuốc, do vậy việc kinh doanh hiệu thuốc trước đây chủ yếu dựa vào ba cô. Giờ ba cô không còn ở nhà, hiệu thuốc cũng đã ngừng hoạt động, mẹ cô buộc phải tính cửa khác để làm ăn. Mẹ cô cũng còn trẻ mà.

Ngành y dược rất “bạc”, ba cô nói vậy nên không khuyến khích cô theo, mà cô cũng chẳng muốn theo, một phần bởi trí nhớ của cô không được tốt, phần khác là bởi điều cô thích nhất là được thiết kế không gian xanh. Cô đặc biệt thích những khu vườn được bài trí thông minh mà đẹp mắt. Thế nên cô đã chọn ngành mà cô theo học. Có điều, như mọi tân cử nhân khác không có người giúp đỡ, việc xin việc đúng ngành nghề ổn định ở một cơ quan nhà nước gần như là không thể. Cô thích nghiên cứu nên muốn được vào cơ quan nhà nước, nhưng sau một tháng xin việc vừa qua mà cô đành chấp nhận mang hồ sơ đến các công ty tư nhân. Phải như trước kia thì… Nghĩ rồi cô lại thở dài.

Đang chán nản, bỗng Nga nghe có tiếng mẹ gọi cô. Nga mở cửa để mẹ vào phòng, hai mẹ con nói chuyện cho khuây khỏa. Gương mặt hiếm khi nở nụ cười từ lúc xa chồng làm mẹ cô như già đi mấy tuổi, nét mặt lúc nào cũng đăm chiêu chực khóc của mẹ làm lòng cô thắt lại. Lúc này đây, mẹ nhìn Nga mỉm cười, đôi mắt u uất bỗng như bừng sáng.

– Mẹ nhờ bạn bè tìm giúp một vị trí để mở quán suốt một tuần nay, may quá có người liên hệ với mẹ giới thiệu quán cà phê họ muốn nhượng lại với giá rẻ, có một trăm triệu, con xem có may không chứ?

Mẹ đưa điện thoại cho Nga xem quán cà phê mà mẹ nói. Quả thật, quán ở một vị trí đắc địa với hai mặt phố, lại có hướng nhìn ra hồ, quán cũng được đầu tư trang trí rất phong cách, đẹp và hiện đại, rất dễ hút khách, đặc biệt là giới trẻ. Nga có chút ngạc nhiên như không tin vào may mắn này. Cô nhíu mày hỏi mẹ, sợ mẹ có gì nhầm lẫn.

– Mẹ hỏi kỹ chưa, thường quán thế này có sang nhượng cũng phải tầm ba trăm triệu ấy, nhỡ nhầm lẫn gì lại mất thời gian.

– Mẹ không nhầm đâu, bên họ nói cần nhượng gấp, ông chủ của họ muốn sang nhanh để làm việc khác.

Vẻ mừng rỡ của mẹ làm Nga cũng vui theo, nhưng lòng cô vẫn có gì áy náy. Không thể có chuyện quán như vậy mà nhượng lại với giá đó được, dù đúng là mẹ cô cũng chỉ có chừng ấy tiền để mở một quán cà phê. Cô sợ, nhỡ đâu họ muốn lừa gì mẹ con cô thì mẹ con cô biết kêu ai. Thế nên, cô quyết định đến quán tìm hiểu, xem cớ gì mà họ lại muốn sang nhượng gấp với mức giá rẻ chỉ bằng một phần ba giá trị thực mà cô phán đoán.

Sáng hôm sau, Nga ăn mặc, trang điểm theo kiểu đi hẹn hò để đến quán cà phê Lucky Day ven hồ Nguyệt, dù cô không có hẹn với ai mà chỉ muốn quan sát quán và đánh giá lượng khách hay những điều bất ổn có thể có khiến khách không muốn đến quán.

Quán cà phê có hai mặt tiền, một mặt hướng ra hồ nước rộng bậc nhất thành phố, mặt còn lại là con phố vắng với những tán hoa sữa dịu dàng che bóng, đúng chuẩn góc phố quán quen lãng mạn cho những bạn trẻ thích sự tĩnh lặng. Diện tích quán vào khoảng một trăm mét vuông với tầng một, tầng hai dựa trên phần diện tích xây dựng của tầng một, rơi vào khoảng sáu chục mét vuông, cũng bằng diện tích bày bàn của tầng thượng thoáng mát trên cùng.

Tầng một, ngoài diện tích của quán, bên ngoài còn có một khoảng vỉa hè tương đối rộng, đủ chỗ để mấy chiếc ô tô nép theo con đường dạo hồ uyển chuyển. Trong quán, vừa bước qua cổng cô bắt gặp khoảng sân nhỏ được tô điểm với những giỏ dạ yến thảo nhiều màu được treo khéo léo bên trên, điểm xuyết phía dưới là những chậu cẩm tú cầu cùng hoa hồng khoe sắc.

Đi tiếp nữa là gian ngoài của quán, nơi có quầy thu ngân, cũng là quầy pha chế đồ uống có nhân viên phục vụ cùng tủ mát. Gian ngoài có cầu thang đưa lên tầng hai và sân thượng. Đi sâu vào trong là toilet sạch sẽ hiện đại. Sâu cùng là một phòng ngủ nhỏ.

Tầng hai được bài trí gọn gàng với những bộ sô pha ấm cúng và nghiêm túc theo tông màu đỏ mận, thích hợp cho việc hợp tác làm ăn. Lên tiếp nữa, tầng thượng có vẻ là nơi thu hút các bạn trẻ có mặt hơn cả.

Chọn một vị trí ở tầng một, Nga ngồi xuống, nhâm nhi một hồi đến ba cốc cà phê mà cô vẫn chưa phát hiện ra điều gì “triển vọng” đe dọa đến sự sinh tồn của quán. Khách đến rất đông, nhiều sinh viên, đôi cặp rộn ràng. Thế này thì liệu lão chủ quán có điên không khi muốn sang nhượng với mức giá bèo bọt như thế?

Nga thở dài, may mắn quá làm con người bất an chăng? Do mẹ cô may mắn có chút quen biết hay do cô quá đa nghi?

Nga vẫy tay gọi em nhân viên trẻ măng đứng ở góc cầu thang. Em gái thấy cô vẫy thì tiến lại. Cô mỉm cười đề nghị lần thứ tư:

– Em cho chị thêm cốc cà phê nữa nhé!

Nga không ngờ cô bé áy náy nhìn cô rồi nói:

– Thưa chị, ông chủ quán chúng em yêu cầu không phục vụ chị cà phê nữa ạ.

Nga tròn mắt ngạc nhiên. Ông chủ quán này là ai mà lại ngăn cản cô thưởng thức cà phê như thế? Cô có chút bực bội hỏi nó.

– Chị muốn gặp ông chủ của quán em có được không?

– Dạ, ông chủ em không có mặt ở đây ạ.

Vậy là… lão ta quan sát cô qua camera gắn ở góc kia sao? Cô lườm lườm cái camera cho lão hiểu lão đang chọc tức cô, nhưng rồi ngẫm lại cô cảm thấy ông chủ quán này thực sự rất có tâm khi lo cho khách hàng như thế. Cô lại quay ra cái camera, gật đầu tỏ ý cảm ơn rồi nói với con bé.

– Em nói với ông chủ là chị cảm ơn sự quan tâm của ông ấy nhé. Mà chị muốn gặp ông chủ của em thì phải làm thế nào, chị có chuyện muốn trao đổi.

Con bé đáng yêu đó lại áy náy, nhăn trán gãi tai trả lời.

– Chị thông cảm, ông chủ của em rất ít khi đến quán, mọi việc ở quán đều qua anh quản lý đứng kia ạ.

Nga liếc vào phía trong, một nam thanh niên trẻ đang bận rộn hỏi khách. Cô đành mỉm cười cảm ơn con bé rồi đứng dậy, tiến lại chỗ anh ta. Cô muốn hỏi cho rõ mức giá họ đưa ra là thế nào, nhượng lại những gì cho mẹ con cô. Nhất định không yên tâm thì cô sẽ không bao giờ liều mạng dấn thân. Tiền có phải vỏ hến đâu, nhất là với người đang không phải dư dả như mẹ con cô lúc này.