Chỉ Muốn Có Em - Vũ Ngọc Hương

Chương 18



Chỉ hơn một tuần từ lúc Nga thường xuyên xuất hiện ở Lucky Day, cô không ngạc nhiên khi có nhiều nam thanh niên đến quán, ánh mắt họ dù đang lướt điện thoại hoặc laptop cũng thi thoảng lại liếc về phía cô, thậm chí buông cả những lời tán tỉnh. Những lúc như vậy, cô thường tránh đi chỗ khác hoặc nghiêm nét mặt tỏ ý phản đối.

Nga tự ý thức được mình hấp dẫn, lại đang ở độ tuổi đẹp nhất của tuổi trẻ, chỉ là cô chưa muốn mở lòng. Ấn tượng mạnh về Trần Huy Khánh ngày ấy cũng làm cô khó rung động trước những người thanh niên khác. Nhiều lúc cô thầm trách, tại sao anh ta lại hoàn hảo đến thế khiến cô luôn có ý so sánh người khác với anh ta. Cô cần phải sống thực tế hơn, cô không thể cứ chờ đợi một người đàn ông vừa đẹp trai, vừa giàu có lại còn nhiệt tình theo đuổi như anh ta thời điểm đó. Cô lúc này cũng không còn là đối tượng tương xứng với những người như anh ta. Hơn nữa, anh ta từ bỏ cô cũng dễ dàng chẳng kém Vinh kia mà. Cô biết lúc đó cô căm ghét anh ta, nhưng việc anh ta biến mất hoàn toàn không hiểu sao khiến cô cảm thấy hơi hụt hẫng.

Không lâu sau ngày đó, Nga nghe ba mẹ nói chuyện, Trần Huy Khánh ăn chơi rách giời bên Mỹ khiến bố mẹ anh ta hao tiền tốn của vô cùng. Vậy mà họ còn dám giới thiệu con trai họ cho Nga, ba mẹ cô vừa bực vừa thở phào nhẹ nhõm. Mẹ cô suýt xoa kêu may mà cô không chịu anh ta không thì đến là khổ. Chỉ những điều đó thôi mà cô đã không còn cho phép mình nghĩ gì đến Trần Huy Khánh thêm nữa, dẫu lòng cô vẫn có ý bênh vực anh ta. Cô không tin anh ta là kẻ ăn chơi, cho dù ấn tượng ban đầu về anh ta trong cô không mấy tốt đẹp.

Trong số những thanh niên để ý cô đến quán, vẫn có vài ba anh chàng lì lợm, dẫu cô có tránh đi, họ vẫn đến thường xuyên, vẫn ngồi một vị trí nào đó dễ quan sát rồi dành cho cô những ánh nhìn ẩn ý. Có điều, thường chỉ sau một tuần là họ tự động rời khỏi quán mà cô không cần tỏ rõ thái độ. Cô cũng không để ý lắm cho đến một buổi tối đẹp trời của tháng chín, một thanh niên như vậy quát ầm lên trong tức tối:

– Quán này có biết phục vụ không thế, nước chanh mà cay xè, muốn hại chết người ta à?

Nga vừa ngạc nhiên vừa bực mình, dù không thích ánh mắt dê xồm mấy hôm nay của anh ta nhưng cô vẫn bước đến hỏi han:

– Xin hỏi nước chanh có vị cay sao anh?

– Em tự kiểm tra đi!

Nga không muốn nếm thử chút nào, có điều trách nhiệm của chủ quán khiến cô cần đích thân kiểm tra. Cô đưa thìa lên nếm một chút rồi giật mình, đúng là trong nước chanh có vị mù tạt cay xé lưỡi, thảo nào anh ta kêu vậy. Cô lúng túng xin lỗi vì nhầm lẫn của quán, cô sẽ không tính tiền cốc nước này, nhưng không ngờ anh ta không chịu. Anh ta cười cười nói:

– Đền anh gấp một trăm lần giá trị cốc nước chanh này, nếu không anh sẽ kêu gọi bạn bè anh tẩy chay quán!

Quá đáng, đúng là quá sức quá đáng! Cô tức lên, đanh giọng quát anh ta:

– Chỉ là quán chúng tôi sơ suất một chút, anh có cần phải quá đáng thế không?

Anh ta cười nhạt, đứng dậy ghé sát vào Nga làm cô ghê tởm mà lùi lại. Ánh mắt anh ta lại gian tà mà chiếu vào ngực cô thèm thuồng, nham nhở nói:

– Không bắt đền cũng được, nhưng phải chiều anh một chút, có được không cô em xinh đẹp?

Nga điên cả người, chưa kịp tát vào cái mặt khốn nạn của hắn cái nào thì Hiển đã cho hắn một cái tát trời giáng làm hắn ngã nhào xuống ghế. Mấy chiếc ghế cũng đổ tứ tung theo hắn. Không dừng lại đó, Hiển tiếp tục kéo cổ áo hắn lên rồi thụi vào bụng, vào ngực hắn làm cô xanh mặt vội can. Cô không ngờ Hiển lại ra tay mạnh như vậy. Cô lao vào giữa Hiển và hắn ta.

– Anh Hiển… dừng lại đi, thế này không hay đâu…

Hiển hừ nhạt buông tay dẩy hắn xuống nền gạch, mắt không quên lườm hắn giận dữ làm hắn vừa đau vừa sợ, lồm cồm vùng dậy bỏ đi. Hắn chỉ tay vào mặt cô và Hiển đe dọa sẽ không để yên chuyện này.

Nga nhìn Hiển có chút bực bội. Hiển phản ứng mạnh quá, mà anh ta hình như không đơn giản. Anh ta có võ.

– Cảm ơn anh đã ra tay, nhưng lần sau đừng hành động thế, nguy hiểm lắm.

– Cô không cần phải sợ.

Hiển chỉ nói đơn giản rồi chực quay lại với những vị khách đang ngơ ngác sợ hãi hoặc hứng thú vì chuyện vừa rồi. Chợt nhớ ra nguyên nhân của chuyện ngớ ngẩn này, cô thắc mắc:

– Ai đã cho mù tạt vào nước chanh?

– Tôi.

Hiển nhàn nhạt trả lời làm Nga chết điếng.

– Tại sao anh lại làm thế?

– Tôi chỉ làm theo lệnh của ông chủ. Mong cô thông cảm.

– Có phải đã có nhiều cốc nước như vậy đúng không?

Hiển im lặng, anh ta không trả lời mà bước vào phía trong. Cô ngước nhìn camera mà bỗng hiểu ra. Ông chủ của anh ta chứng kiến tất cả những chuyện này. Tại sao ông ta lại làm vậy? Kết hợp nhiều chuyện đã xảy ra, cô không còn có thể nghĩ ông ta thích Hiển được nữa. Ông ta quan tâm cô. Ông ta muốn đuổi những kẻ theo đuổi cô. Ông ta để Hiển bảo vệ cô. Tất cả là vì… ông ta thích cô, hay vì nguyên nhân nào khác? Những suy nghĩ đó làm người cô vừa nóng vừa lạnh, mồ hôi vô thức lấm tấm trên trán. Cô ngồi phịch xuống ghế thẫn thờ. Ông ta là ai, ông ta muốn gì ở cô?