Chỉ Muốn Có Em - Vũ Ngọc Hương

Chương 17



Chiều chủ nhật cuối tuần, khi mẹ Nga làm chủ quán được tròn một tháng, cũng trước ngày Nga đến phỏng vấn xin việc một ngày. Lặng yên nhấm nháp tách cà phê thơm ngon trên chiếc ghế mây ưa thích bên lẵng dạ yến thảo rực rỡ nhiều màu, lòng Nga không khỏi chột dạ khi dường như cái camera ở góc kia vẫn đang chiếu về cô. Cô không rõ hình ảnh quán cà phê còn truyền về cho ông chủ quán cũ hay không, nhưng nếu ông ta vẫn quan sát thì thật là ngớ ngẩn, tốn thời gian. Chắc chẳng ai rỗi hơi như thế. Có điều, ông ta là một nhân vật bí ẩn, bởi các nhân viên trong quán đều chưa từng gặp ông ta, họ chỉ nghe nói ông ta rất giàu và rất ít khi đến quán mà thôi. Đương nhiên, anh quản lý hơn cô hai tuổi kia là người liên lạc với ông ta thì anh ta biết ông ta là ai, tiếc rằng anh ta là kẻ rất biết giữ miệng.

Nga cũng chẳng tò mò thêm, nếu cần cô sẽ trực tiếp liên hệ với ông ta, một khi ông ta có gì quá đáng với mẹ con cô. Mẹ cô thì luôn miệng cảm ơn ông ta đã cho mẹ con cô cơ hội kiếm tiền hiếm có khó tìm trong lúc khó khăn nhất này. Mẹ tự giải thích, có lẽ ông ta bận thật, và quán cà phê này là tâm huyết, hoặc gắn với kỷ niệm nào đó của ông ta, nên ông ta không muốn nó bị hủy hoại. Cô cũng đành tin vào suy luận của mẹ.

Thẩn thơ ngắm làn nước gợn sóng trên mặt hồ êm ả của buổi chiều thu se lạnh, cô thở dài nghĩ về những chuyện đã qua. Bỗng, cô giật mình quay lại khi con bé nhân viên xinh xắn mà cô có ấn tượng từ buổi đầu đến quán tìm hiểu khẽ chạm vào vai cô, trên tay nó là một chiếc khăn choàng mỏng.

– Chị có lạnh không? Ông chủ cũ của quán nhờ em mang khăn cho chị.

Nga ngạc nhiên. Ông ta quan tâm đến cô? Đây là lần thứ hai cô ngạc nhiên vì điều này. Cô nhìn về phía camera gật đầu rồi bảo con bé ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh. Cô không vui khi ông ta vẫn quan tâm đến quán, dù trong điều kiện hợp đồng có ghi rõ người chủ cũ có quyền kiểm soát việc không sang nhượng hay không thay đổi bất cứ điều gì ở quán khi chưa được phép của ông ta, trừ việc thuê người, không tính anh quản lý.

– Em có biết ông ấy là ai, ví dụ như tuổi tác, nơi làm việc, tình trạng hôn nhân hay gì khác không?

– Em không chị ạ. Em chỉ biết ông ấy chưa từng cho ai nghỉ việc, chỉ là nhân viên tụi em có muốn làm hay không thôi, với cả ông ấy không bao giờ nợ lương, tiền thưởng lễ Tết cũng khá cao so với những nơi khác nữa, nên hội em rất thích ông ấy.

Nga gật đầu, hẳn nhiên không có chủ giám sát chặt chẽ như mụ chủ quán pizza cô làm ngày trước thì nhân viên nào chẳng thích. Ông ta dễ tính vậy chắc mẹ con cô cũng dễ thương lượng khi cần. Cô mỉm cười, bảo con bé làm tiếp công việc rồi lại chìm trong những suy tư.

*****

Trái với mong đợi của Nga, công ty cây xanh kia không nhận cô, cũng như tất cả những công ty tư nhân mà cô đem hồ sơ đến nộp. Tại sao lại vậy, rõ ràng cô có bằng giỏi, cô cũng đâu kém về ngoại hình hay kỹ năng mềm? Nga ấm ức lắm, nhưng cô không dám hỏi, và trên hết, đó là mẹ cô cực kỳ vui vì điều này. Mẹ muốn cô cùng quản lý quán với mẹ. Nghĩ mẹ làm một mình cũng buồn lại trong tâm trạng xa chồng, Nga cũng ậm ừ đồng ý.

– Con làm ở quán cũng được mẹ ạ, nhưng như vậy chúng ta hơi thừa quản lý, hay mình đành để anh Hiển thôi việc, anh ấy nhanh nhẹn tháo vát chắc cũng dễ xin việc nơi khác mẹ nhỉ?

Mẹ cô cũng đồng tình:

– Ừm, hợp đồng ghi thế nhưng chắc ông chủ cũ cũng đồng ý thôi. Để mẹ liên lạc với ông ta, trên hợp đồng có ghi số điện thoại Nga ạ.

Mẹ cầm điện thoại gọi theo số ghi trên hợp đồng, nói chuyện vài câu với ông ta rồi mẹ nhăn mặt quay sang cô.

– Ông ta không đồng ý Nga ạ, ông ấy nói chúng ta xem lại hợp đồng. Mẹ thấy cũng ổn thôi, tháng nào quán cũng thu lời cả trăm triệu, thêm anh ta cũng không có vấn đề gì đâu. Con rảnh rỗi thì cứ đi học thêm tiếng Anh đi, không phải con muốn ôn thi để đi du học sao? À mà mẹ nghe giọng ông ta cũng trẻ…

Nga bỗng tức giận bởi cảm giác bị ông ta bắt nạt. Rõ ràng mẹ con cô là chủ kia mà, tại sao cô luôn cảm thấy mẹ con cô đang làm công cho ông ta?

– Mẹ đưa con số điện thoại!

Nga bấm số máy trên hợp đồng. Sau vài giây chờ đợi, một giọng thanh niên trẻ vang lên, âm thanh ấy… thực sự rất quen làm tim cô bỗng dưng đập mạnh. Cô đã nghe giọng nói trầm ấm ấy ở đâu rồi nhỉ? Cô cố gắng lấy lại bình tĩnh rồi nói một hơi trong bực bội.

– Chào ông Trường, tôi là con gái của cô Giang, chủ quán mới của Lucky Day. Mẹ con tôi hiện không còn nhu cầu thuê anh Hiển làm quản lý, tôi biết theo hợp đồng thì mẹ con tôi không được phép cho anh ấy nghỉ việc, có điều… tôi cảm thấy như vậy thiệt thòi cho mẹ con tôi. Ông có thể xem xét lại không?

Đầu dây bên kia im lặng. Có vẻ ông ta đang suy nghĩ, sau đó ông ta buông một câu.

– Không.

– Tại sao? Anh ta vừa trẻ vừa nhanh nhẹn, anh ta có khả năng tìm việc ở nơi khác rất dễ, những nơi khác cũng sẽ cần anh ta, trong khi mẹ con tôi… luôn trong nguy cơ thiếu tiền trả tiền thuê quán.

Nga nóng bừng người vì chém gió hơi quá đà. Thì bởi cô cảm thấy ấm ức, lỡ đâu một ngày quán ế khách thì sao, cô nên lo xa là hơn. Với lại, tiền thuê quán quá cao làm cô luôn đứng ngồi không yên. Tại sao cô lại trở thành con người suốt ngày lo nghĩ về tiền thế không biết, cô của ngày xưa đã biến đâu mất rồi? Cô nhắm mắt lại, lắc lắc đầu.

Có tiếng cười phì khe khẽ qua điện thoại. Tông giọng ấm áp của ông ta lại vang lên:

– Thật vậy sao? Vậy… tiền lương của anh ta sẽ do tôi trả, các vị thấy thế nào?

Nga sững người. Thật không thể hiểu nổi đầu ông ta nghĩ gì? Hay ông ta bị pê đê nên cứ muốn giữ thanh niên đó trong tầm mắt nhỉ? Chắc vậy rồi! Ông ta đã nói thế thì cô cũng đành ủng hộ tình cảm mà ông ta dành cho anh quản lý kia vậy.