Chỉ Muốn Có Em - Vũ Ngọc Hương

Chương 3



Nói Nga chưa yêu ai thì cũng không hẳn đúng, bởi là cô đang thầm thích một người, rất thích là đằng khác, mà còn những hai năm rồi. Thế nên, vừa xịu mặt trở lại nhà hàng pizza Hồng Ngọc, Nga đã lấy ngay lại tinh thần khi được thấy người đó.

Hôm nay Vinh phong độ quá đi mất! Xét về đẹp trai thì Vinh không phải quá đẹp, Nga cũng vốn không ưa những gã đẹp mã mà rỗng tuếch. Vinh chỉ ưa nhìn, duyên dáng với đôi má lúm. Anh cao hơn Nga một cái đầu cả về nghĩa đen và nghĩa bóng. Anh là sinh viên năm thứ năm đại học, hơn Nga hai khóa, cùng khoa Hạ tầng đô thị của trường đại học Xây dựng mà Nga phải mất năm năm học tập. Anh cực kỳ thông minh năng động, là idol trong mắt lũ đàn em khóa dưới như Nga, đó cũng là nguyên nhân Nga cố sống cố chết xin vào cái nhà hàng nơi anh làm quản lý này.

Thấy Vinh đứng ở quầy thu ngân, Nga vui vẻ bước đến chào anh:

– Anh Vinh, em vừa đi giao hàng về ạ hihi.

– Ừ, xa thế mà cũng cố gắng đi giao cho khách, tháng này chị Liễu phải thưởng thêm cho Nga nhỉ?

Vinh tươi cười trêu Nga, nụ cười cùng lời động viên của anh làm Nga ngây ngất, quên bẵng mất mấy chuyện bực mình vừa rồi. Nga tủm tỉm cười. Nga biết thừa bà chủ quán ki bo kẹt sỉ này đời nào thưởng cho Nga chứ, mà Nga cũng chẳng cần. Gia đình Nga tạm xếp vào hàng khá giả với một nhà thuốc tư nhân đông khách, Nga vào đây làm chỉ vì anh mà thôi. Cứ thế mà Nga làm ở đây cũng được gần một năm rồi, một năm ấy như trong mơ vậy, ngày nào cũng được gặp anh, không cần phải giả vờ đi lạc sang hướng lớp anh hay tranh chỗ ngồi trong cái thư viện đông nghẹt ở khoa để được len lén nhìn anh từ xa làm gì nữa. Chắc chỉ có Nga là mê anh nhất trong khoa Hạ tầng đô thị, bởi cả khoa có mỗi hai đứa con gái, là Nga và con Hạnh bạn thân của Nga. Thế nên, Nga gần như yên tâm chẳng có đối thủ nào trong khoa, trừ khi Vinh có vấn đề về giới tính.

Liễu, bà chủ nhà hàng năm nay vừa tròn ba mươi ba cái xuân xanh, đang ngồi kiểm kê lại tiền hàng, nghe Vinh nhắc đến thì chau mày rồi lại tiếp tục tính toán tiền. Nga biết thừa mà, tính bà ấy thế nên lão chồng mới không chịu được mà bỏ sớm. Bỗng chị ta ngước lên, cau có nhìn Nga.

– Em đi lâu thế, chị tưởng em ngủ quên ở đâu rồi đấy!

Nga lúng túng không biết giải thích thế nào, đúng là cũng hơi lâu. Vinh nghe lời trách đó thì cười cười nói:

– Đường đông lắm chị, đúng giờ trưa mọi người đi ăn mà, phải không Nga?

– Vâng… hì hì… chị thông cảm cho em ạ.

Nga sung sướng khi Vinh đỡ lời cho cô. Người thương bênh vực mình có cô gái nào lại không vui? Nga nhìn Vinh, mắt long lanh cảm động, nhưng anh tránh ánh mắt Nga làm cô hơi buồn.

Liễu thấy vậy bĩu môi rồi nói tiếp:

– Thế em vào dọn dẹp mấy bàn trong kia đi, hội con Hằng đi ăn trưa chưa về, em dọn hết luôn cho chị, nhìn bẩn mắt quá!

– Dạ.

Nga ngoan ngoãn đi vào bên trong, lấy cái khay nhựa lớn rồi bước đến các bàn dọn dẹp. Có bàn tay dọn cùng Nga… là Vinh. Nga thích lắm nhưng hơi áy náy nói:

– Anh cứ để em làm, việc của em mà.

– Em đã ăn uống gì chưa?

Vinh lúc nào cũng dịu dàng quan tâm đến Nga như thế, nhưng mỗi khi Nga muốn gần anh hơn một chút thì dường như anh lại đẩy cô ra làm cô không dám “manh động”, chỉ hồi hộp chờ đợi và trông ngóng mà thôi. Nga là con gái mà, làm sao cô dám mạnh dạn thể hiện tình cảm của mình? Cô chỉ có thể cố gắng bày tỏ tình cảm của mình qua sự quan tâm đến anh như một cô em khóa dưới đáng yêu trong mắt anh. Liệu anh có biết cô thương thầm nhớ trộm anh bao lâu nay không nhỉ? Nga cũng không biết nữa. Cô chỉ biết ngẩn ngơ vì cảm động trước những quan tâm nhỏ bé của anh, như những lời cổ vũ cô hãy tiếp tục cố gắng hướng về anh.

– Em chưa. Ban nãy em về vội không kẻo chị Liễu lại mắng nên chưa kịp ăn.

Nga thành thật trả lời. Cô cũng không thấy đói, được Vinh quan tâm thế này cô làm sao thấy đói được?

– Thế em đi ăn gì đi, để anh dọn cho!

– Ơ… không được đâu ạ, chị Liễu mắng em chết, em dọn xong sẽ đi ăn tạm gì đó ạ.

– Nghe anh đi Nga!

Vinh vừa nhẹ nhàng vừa cương quyết làm Nga không sao dám cãi. Nga đành vâng lời, dõi theo anh bưng khay đồ bẩn vào khu rửa bát.

Nga ra quán bún mọc cách nơi cô làm khoảng một trăm mét để đáp ứng dạ dày rồi quay lại. Vừa thấy mặt Nga, giọng nói chanh chua của mụ Liễu lại vang lên:

– Dám bỏ việc đi ăn, em còn muốn làm ở đây nữa không hả Nga?

– Chị… em đói đau cả bụng, chị thông cảm cho em ạ!

Nga vội thanh minh. Cô ức lắm chứ, nhưng cô đâu dám mất cái công việc cực kỳ quý giá này. Nga đã nghĩ đủ cách để tiếp cận anh, có điều thời gian anh làm việc ở đây đã chiếm hầu hết thời gian rảnh của anh rồi, ngoài thời gian đó thì anh còn phải học, làm sao Nga dám quấy rầy, thế nên Nga cũng đành chịu khó chịu khổ vậy.

– Chị sẽ trừ của em nửa ngày lương vì dám không nghe lời. Thôi, em xem cô Dung rửa bát xong chưa thì phụ cô ấy lau bát đũa đi.

Nga lí nhí vâng dạ. Nhác thấy Vinh đang đăm chiêu trước màn hình laptop tranh thủ học tập lúc nghỉ trưa, Nga mỉm cười âu yếm rồi bước vào khu rửa bát, nhanh tay lấy cái khăn lau mấy chồng bát vừa rửa.

Công việc của Nga ở cái nhà hàng có đến ba chục nhân viên phục vụ này cũng đơn giản: ghi đơn, bưng bê dọn dẹp hoặc đi ship hàng, luôn chân luôn tay, cũng bởi nhà hàng đông khách quá, đến tận bốn tầng với cả trăm cái bàn lúc nào cũng không ngớt người ngồi chờ món. Tiền lời thu về hẳn là nhiều lắm, cứ nhìn đống vàng trên tay Liễu là Nga đủ hiểu. Thế mà, lương lậu ở đây thì đúng chuẩn lao động chân tay rẻ mạt, nhưng Nga cũng may mắn vì chẳng cần phải quan tâm đến thứ này, khác với nhiều bạn cùng làm của Nga ở đây, trong đó có cả Vinh.

Nhà Vinh nghèo, Nga đã sớm biết điều này từ lúc để ý đến anh vào một buổi chiều nắng đẹp cách đây hai năm. Khi ấy Nga kết thúc năm học thứ nhất, ngồi phía dưới khán đài, Nga được thấy anh bước lên nhận học bổng trước toàn khoa. Nga như gặp tiếng sét ái tình khi bắt gặp nụ cười má lúm duyên dáng cùng dáng vẻ thư sinh ánh lên nét thông minh đầy tư cách ở anh. Tình cảm ấy trong Nga cứ nhẹ nhàng mà lớn dần khiến cô không sao quên được, dù cô hiểu con gái theo đuổi đàn ông là không nên chút nào.

Nga không thiếu người để ý, nhất là trong môi trường toàn con trai, nhưng không hiểu sao Nga luôn chỉ nghĩ đến Vinh. Nga đành chịu thua tình cảm trong cô để tìm cách gây chú ý với anh, có điều sau bao nỗ lực chỉ đủ để anh biết Nga là đàn em khóa dưới ngưỡng mộ anh, không hơn không kém. Anh luôn chỉ biết có học và học, Nga chưa từng thấy bạn gái anh. Hạnh cũng điều tra giúp Nga là anh chưa có ai. Đến khi Vinh lên năm cuối, không cần phải đến trường thường xuyên, thì cũng là lúc Nga quyết định xin vào làm việc nơi anh nhận việc quản lý này. Vậy mà cũng đã một năm rồi, Nga đã gần anh hơn trước rất nhiều, anh cũng đã quan tâm đến Nga nhiều, nhưng dường như khoảng cách giữa Nga và anh vẫn là rất lớn. Những ngày gần đây, trong Nga luôn nung nấu một điều, đó là… liệu Nga có nên một lần thổ lộ tất cả tình cảm với anh?