Chỉ Muốn Có Em - Vũ Ngọc Hương

Chương 45



Ông Trường vừa nói gì? Ông ấy muốn lấy cô? Nga sững sờ rồi hỏi lại như không tin vào tai mình:

– Ông… ông muốn lấy tôi?

– Đúng.

– Ông có biết gì về tôi đâu? Tôi… tôi cũng không biết gì về ông. Chúng ta không thể nào… ông hiểu không?

– Tôi biết rất rõ về cô, vậy là đủ.

– Ông… tôi không chấp nhận!

Tiếng cười nhẹ lại vang lên. Ông ta thật quá quắt, cố tình muốn ép hôn cô. Quả thực lúc này cô rất rối, cô hoàn toàn hiểu sẽ rất khó để từ chối một khi ông ta muốn. Ông ta đang nắm đằng chuôi. Cô chỉ có thể thuyết phục ông ta rằng điều đó là không thể.

– Cô cứ suy nghĩ cho kỹ. Đừng quên số phận quán nằm trong tay tôi.

– Ông thật quá quắt! Tôi sẽ không bao giờ chấp nhận điều kiện này!

– Tám giờ tối nay, cô hãy cùng Hiển đến gặp tôi, chúng ta sẽ trao đổi cho rõ ràng. Vậy nhé!

Nga ức đến chảy nước mắt. Sao lại có người như ông ta chứ? Cô phải làm sao đây? Có điều, ông ta cho phép cô gặp ông ta, có nghĩa cô có cơ hội nói rõ quan điểm của mình với ông ta, đồng thời cũng được rõ ông ta là ai. Cô sẽ cho ông ta hiểu, cô không bao giờ chấp nhận điều kiện ngớ ngẩn này của ông ta.

Cô Giang thấy Nga thẫn thờ vứt điện thoại ra bàn, sắc mặt khó coi thì lại gần hỏi han:

– Ông ấy nói gì hả con?

– Không có gì đâu mẹ. Mẹ yên tâm, nhất định ông ta sẽ phải chấp nhận buông tha cho chúng ta.

Nga nói để mẹ yên lòng vậy thôi, chứ lòng cô đang rối như canh hẹ. Lỡ như ông ta không chịu, lỡ ông ta cứ ép cô phải chiều ông ta thì quả thực sẽ rất khó xử. Nếu hợp đồng bị phá vỡ, tiền bạc với mẹ con cô sẽ càng trở thành vấn đề mệt mỏi… Nga thở dài trước ánh mắt cùng nụ cười khó hiểu ở Hiển. Lúc này Hiển đang đứng gần hồ, thấy Nga tiến lại, anh ta khẽ cười làm gương mặt vuông vức mềm mại hơn một chút.

– Chúc mừng cô.

Khuôn mặt Nga tím đen lại trước điệu cười cùng lời chúc mừng của anh ta. Cô đanh giọng:

– Tôi không hiểu anh chúc mừng tôi vì điều gì? Bị ép lấy một người tôi còn chưa biết mặt, liệu có cô gái nào vui được không? Hơn nữa… tôi… tôi đã có người trong lòng, anh cũng biết mà, dù tôi không thể đến với anh ấy nhưng ít nhất thời gian này tôi không thể đón nhận ai cả…

Nga bực bội rồi bỗng cảm thấy tủi thân. Cô sụt sịt, hốc mắt cay xè, ngồi phịch xuống chiếc ghế mây gần Hiển. Hiển cũng ngồi xuống chiếc ghế đối diện, ánh mắt ôn hòa, anh ta nhẹ giọng an ủi cô:

– Ông chủ của tôi giàu có, trẻ và đẹp trai, cô sẽ khó lòng từ chối một người đàn ông hấp dẫn như vậy. Hơn thế nữa, ông ấy luôn quan tâm đến cô, cô hiểu điều này hơn ai hết phải không? Việc ông ấy muốn lấy cô là may mắn của cô, cô nên nhận lời.

Nga trừng trừng nhìn vào Hiển như muốn nói anh ta hãy câm miệng lại. Hiển nhún vai, phì cười. Xù gai nhím vậy rồi cô chán nản nhắm mắt lại, thở dài ngao ngán. Anh ta làm sao có thể hiểu tâm trạng của cô lúc này? Anh ta chỉ biết nhìn theo quan điểm ông chủ của anh ta mà thôi. Cô chưa thể nào quên anh, cô còn tương lai phía trước, và trên hết, cô không thể chấp nhận làm vợ một người cô chưa hề biết mặt. Có điều ít nhất cô tin Hiển sẽ không làm hại cô nên cô chấp nhận đề nghị đến gặp ông ta tối nay.

*****

Đúng tám giờ tối, trong tâm thế sẵn sàng đến gặp ông chủ cũ của quán cà phê mang tên Phạm Minh Trường, Nga bước lên chiếc xe hơi màu đen sang trọng mà Hiển làm tài xế. Trống ngực cô đập thình thình vì lo lắng, nhưng cô cần phải gặp ông ta, ít nhất như vậy vẫn hơn là cứ ngồi chờ đợi khi thời hạn đóng tiền thuê quán đến gần.

Tối nay Nga không trang điểm cũng như diện bất cứ bộ đồ đẹp mắt nào mà chỉ cột tóc đuôi ngựa, mặc một chiếc áo len trắng, khoác bên ngoài chiếc áo dạ nâu dáng dài cùng quần jean rách gối và đôi giày thể thao màu đen. Cô muốn ông ta hiểu cô không hề có chút ý đồ nào quyến rũ ông ta.

Xe hơi đi một quãng tầm mười phút thì dừng lại trước một khu nhà cấp bốn có vẻ mới được tân trang. Ông ta ở đây sao? Hóa ra nơi ông ta ở cũng khá gần quán. Có lẽ vì vậy mà ông ta đã lựa chọn vị trí mở quán ở đó.

Hiển mở cửa xe để Nga bước ra. Cô nhìn quanh nơi chiếc xe dừng lại. Khu này vắng vẻ thật. Trước khu nhà là một vùng đất trống trải dài, cây dại rậm rạp, mùi thảo mộc tươi mát xộc vào mũi làm cô cảm thấy dễ chịu. Một nơi yên bình giữa lòng thành phố xô bồ, quả thực khiến con người tĩnh tại. Dù đang trong tâm trạng không tốt nhưng cô cũng thấy lòng nhẹ nhõm đôi phần trước khung cảnh trước mặt.

Nga rảo bước theo sau Hiển tiến vào khu nhà, bước qua một sân gạch đỏ rộng rãi, qua một ngõ nhỏ làm cô có chút sợ hãi để vào sâu bên trong. Thế rồi cô khá bất ngờ. Trước mắt cô là một ngôi biệt thự ba tầng sang trọng màu trắng làm cô ngạc nhiên cùng gật gù công nhận, ở một nơi như vậy mới xứng với độ giàu có của ông ta.

Một người phụ nữ trung niên thấy Nga cùng Hiển bước vào căn biệt thự thì đon đả ra đón khách. Nga gật nhẹ thay lời chào đến người phụ nữ ấy. Nhìn cách ăn mặc, cô đoán bác ấy là người giúp việc cho gia đình ông Trường.

– Đến rồi hả Hiển, giờ cậu để tôi dẫn cô gái này vào gặp cậu Trường được rồi.

Cậu Trường? Đúng là ông ta còn trẻ thật. Nhưng… Hiển sẽ không cùng cô đến gặp ông ấy sao? Cô bỗng run lên khi điểm tựa duy nhất của cô lúc này bỗng không còn ở bên cô. Phải rồi, Hiển là người của ông ta kia mà. Lâu nay cô đã quá quen với Hiển nên luôn đặt niềm tin vào anh ta, giờ cô phải một mình đối diện với con người xa lạ đó sao? Cô vô thức co rúm lại, níu lưng áo Hiển.

Hiển gật đầu với người phụ nữ trung niên rồi quay lại nói với Nga, âm giọng có chút cười:

– Tôi sẽ chờ cô ở ngoài kia. Cô cứ thả lỏng ra. Đừng lo lắng quá!

Nga có thể không lo lắng được sao? Chắc chắn khuôn mặt cô lúc này đang xanh lét như tàu lá chuối, ánh mắt lo lắng sợ sệt của cô hướng về hai con người trước mặt. Hiển mỉm cười, vỗ vai cô trấn an:

– Ông ấy không ăn thịt cô đâu!

Cô tin được lời Hiển chắc? Đây là đất nhà ông ta, và ông ta muốn cô! Cô như mất hết sức lực, chân tay mềm nhũn, toàn bộ tinh thần chiến đấu lúc bắt đầu cũng bay biến đi đằng nào. Có khi nào cô đã sai lầm khi nhận lời cùng Hiển đến gặp ông ta?