Chỉ Muốn Dịu Dàng Thích Anh

Chương 29: “Đây là gì?" - "Nhẫn kim cương.”



Lịch nghỉ tết cố định của Nguyên thị là từ 23 tháng chạp cho đến mùng tám đầu năm, ngày mà nhân viên Nguyên thị tha thiết hy vọng đang dần đến. Nhậm Thanh tan ca đeo túi xách to giá rẻ đi ra thang máy, ngẫu nhiên gặp được mẹ của Nguyên Tịnh Viễn là Trương Kỳ. Ánh mắt Trương Kỳ nhìn cô vẫn khiến cô hốt hoảng, cô chủ động chào hỏi, nhưng Trương Kỳ không đáp lại.

Đêm 23 tháng chạp, Điền Đằng và Nhậm Thanh cùng sum vầy bên nhau. Đương nhiên, hai người mượn rượu cuối cùng “sum vầy” trên giường. Điền Đằng giữ gáy cô hôn sâu, ánh mắt mê ly để mặc cô cởi bỏ từng lớp quần áo của anh. Nhậm Thanh thần chí mê loạn vuốt v e làn da trắng của người đàn ông trước mắt, anh nhìn cô không chớp mắt, mỉm cười đầy mê hoặc... Ngoài cửa sổ, bầu trời đen như mực bỗng chốc sáng ngời, tiếng sấm trầm thấp vang lên ở phía xa xa... Nhậm Thanh dựa vào anh, nhẹ nhàng hôn lên vùng bụng phẳng của anh, mái tóc dài của cô rơi xuống, xõa tung trước ngực anh, gợi cảm khôn cùng... Hạt tuyết đánh vào cửa sổ, vang lên tiếng lách tách, TV trong phòng khách còn đang chiếu tiết mục giải trí, khách mời và MC đều cười khúc khích... Điền Đằng xoay người nhẹ nhàng đè lên cô, chậm rãi hôn cô lên cổ cô, lại từ từ đến xương quai xanh, xuống chút nữa... Cô khẽ cười, ngón tay đẩy đẩy đôi vai trần của anh, đáy mắt anh chậm rãi lan tỏa như con sóng, cúi đầu nhẹ nhàng gặm c ắn bờ vai cô...

Trên đầu Lam Oánh Oánh như thể có trang bị ra đa, sáng sớm 24 tháng chạp đã tới gõ cửa, mang theo một bụng tức tối. Người còn đang ngáy ngủ ra mở cửa, là Điền Đằng.

“Á ~ á ~ á~ á! Có biến!”

Điền Đằng giơ tay che khuất dấu hôn trên xương quai xanh, mặt đen lên, giữ im lặng.

Nhậm Thanh vội vàng chạy ra khỏi phòng ngủ, sau đó cũng “Á ~ á ~ á!”

Điền Đằng chợt cảm thấy trên đầu như có một ngàn con quạ đen kêu quác quác bay qua...

Nhậm Thanh thả lỏng dẫn Lam Oánh Oánh ra ghế sofa ngồi. Điền Đằng rất chu đáo bưng lên hai ly nước lọc, sau đó ngồi ở bên cạnh nghiêm túc đọc tạp chí. Nhậm Thanh lườm, đây là tạp chí năm ngoái mà...

“Nhậm Thanh, cậu vô sỉ lắm đấy! Chuyện thế này mà không nói cho tớ biết, để cho người khác giành nói trước!” Lam Oánh Oánh tỏ vẻ đau đớn lòng, thể hiện sự phẫn nộ..

Nhậm Thanh che mặt.

“Lần trước, tớ hỏi cậu có phải được người ta bao nuôi hay không, cậu còn tỏ thái độ khẳng định đấy. Không chịu nói với tớ là ai, sợ tớ cướp của cậu, tớ đã nói là tớ sẽ không giành rồi, cậu còn lo ngại đầu tớ không muốn đoạt, nhưng từ ngực tới mông tớ lại không chịu. Ngài nói quá đúng, người đàn ông trước mắt hoạt sắc sinh hương, ngực và mông tớ thật sự không chịu bỏ qua!”

Nhậm Thanh chột dạ lau mồ hôi, sắc mặt Điền Đằng tái nhợt.

“Oánh Oánh, có người khác ở đây, cậu phải cố sử dụng câu cú thật hài hòa, cố thật hài hòa.”

“Hài hòa? Ngài khiêm tốn rồi, tớ còn chưa bắt đầu hèn mọn bỉ ổi đâu.”

Nhậm Thanh tranh thủ ôm đùi, thê thảm nói: “Cậu tha cho tớ đi, năm mới tớ sẽ giấu tên tặng hoa hồng cho cậu, một tháng một bó, vượt nắng vượt gió, vượt những cơn mưa rào.”

“Một tháng một bó, một bó cũng không thể thiếu “

“Tuyệt đối không thiếu, trong bó hoa tớ còn sẽ viết thêm mấy bức thư sướt mướt.”

“Chắc không đấy?”

“Chắc như bắp.”

Lam Oánh Oánh mặt mày hớn hở.

Điền Đằng để mặc Nhậm Thanh nịnh nọt, thờ ơ nhìn ra ngoài cửa sổ. Cô nữ sinh trẻ trung ngày nào, động một chút sẽ được quan tâm mà sợ, giờ đây đã biến thành một cô nàng thoải mái nói cười như trước mắt đây. Trong đám đông, cô rất bình thường, nhưng vẫn khiến người ta mong nhớ.

Nhậm Thanh thấy Lam Oánh Oánh đã nguôi giận, lặng lẽ chuyển chủ đề: “Không phải hôm qua cậu đi xem mắt à? Hôm nay tới là vì thành công rồi hả?”

“Xí! Nếu chuyện thành tớ không cùng người ta như chim liền cánh mà tới tìm cậu làm gì? Tớ đã nói với cậu, hôm qua tớ gặp được cực phẩm rồi.”

“Tranh thủ kể nghe chơi, cực phẩm thế nào?”

“Giáo sư khoa lịch sử đại học M, vóc dáng rất cao, trông nhân mô cẩu dạng (*). A, thiết nghĩ không hoạt sắc sinh hương bằng vị trước mắt đây.”

(*) nhân mô cẩu dạng: nghĩa là mặt người thân chó, là từ dùng để chỉ những kẻ giả bộ tốt đẹp chính trực nhưng thực ra bụng dạ lại xấu xa khó lường.

Điền Đằng bình tĩnh chỉnh chỉnh ống tay áo, tỏ vẻ tố chất tâm lý đã vượt qua thử thách.

Nhậm Thanh nuốt nước bọt, thầm thở phào bản thân đã buông bỏ được đại nạn.

“Dì họ tớ giới thiệu, là cháu trai của anh bên nhà chồng của dì ấy, năm đó đạt được văn khoa trạng nguyên cơ đấy. Bà đây thầm nói, đời này tớ còn chưa từng gặp trạng nguyên sống, muốn được chiêm ngưỡng một phen, nên tớ hẹn gặp anh ta ở một quán café trên quảng trường Thiên Nhan. Dì tớ dẫn anh ta theo, mẹ của tớ dẫn tớ theo, rất long trọng. Giáo sư trẻ tuổi nọ có lẽ không muốn, gặp nhau mà dài cái bản mặt ra, chỉ chào hỏi mẹ tớ, chẳng thèm để ý đến tớ. Tớ cũng không thể tỏ vẻ quá hẹp hòi, tớ cũng giả đoan trang theo anh ta. Thế mà, hai người trung niên kia không chịu phát huy chuyên ngành bà mối đã được rèn luyện hàng ngày, bỏ mặt hai đứa chúng tớ, tự họ trò chuyện khí thế ngất trời nhiệt tình quảng cáo một bộ phim cổ trang, chẳng những thế còn hỏi tớ nội dung bộ phim đó là hư cấu hay chính sử, không phải đang làm khó dễ tớ sao? Tớ cứ việc nói thẳng, đoạn lịch sử này tớ không rõ lắm, tớ chỉ biết Khang Hi tại vị không được bao lâu, bởi vì có một phi tử bị bệnh chết. Ông ấy thương tâm nên xuất gia làm hòa thượng, trước khi đi thì truyền ngôi vị hoàng đế lại cho Càn Long (1). Càn Long tiếp nhận y bát của cha, chung tay phát triển công nghiệp, nông nghiệp và dịch vụ, sáng lập sự phồn hưng thứ hai cho lịch sử Trung Quốc —— Khang - Càn thịnh thế. Dân chúng đêm không cần đóng cửa, không nhặt của rơi trên đường, Lão ngô lão dĩ cập nhân chi lão; ấu ngô ấu dĩ cập nhân chi ấu (2)...”

(1) Theo lịch sử Trung Quốc: Khang Hi truyền ngồi cho Ung Chính, sau đó Ung Chính truyền ngôi cho Càn Long. Tóm lại, Ung Chính là con của Khang Hi, còn Càn Long là con của Ung Chính.

(2) Lão ngô lão dĩ cập nhân chi lão; ấu ngô ấu dĩ cập nhân chi ấu (Mạnh Tử): Ta kính trọng bậc cha mẹ ta cũng như kính trọng các bậc cha mẹ của mọi người; Ta yêu thương con em ta cũng như yêu thương con em của mọi người

Lam Oánh Oánh là sinh viên khoa văn, lịch sử và địa lý thì rối tinh rối mù. Lần đầu Nhậm Thanh thấy cô ấy là khi cô ấy đang kịch liệt cãi cọ với bạn cùng phòng rằng triều Minh là do Chu Nguyên Chương diệt Sấm vương Lý Tự Thành (*), sau đó tạo dựng nên. Sau này, hai người dần dần quen biết từ nhau, có một đợt cô ấy nói với Nhậm Thanh tính đi du lịch Tứ Xuyên vào ngày Quốc Khánh. Côn Minh ở Tứ Xuyên bốn mùa đều như mùa xuân. Lại có đợt, cô ấy nhiệt tình nói, sau khi tốt nghiệp nếu Nhậm Thanh dự định đi Quảng Đông phát triển, cô ấy có thể nhờ em họ thu lưu cô, em họ của cô ấy mở một công ty nhỏ ở Yên Đài, Quảng Đông, tới bốn mươi năm mươi công nhân viên, kinh doanh không tệ.....

(*) Theo lịch sử: Chu Nguyên Chương là vua khai quốc của nhà Minh. Lý Tự Thành là vị vua cuối cùng của thời nhà Minh (sau này bị triều Thanh chiếm lĩnh).

Điền Đằng hơi cong môi, chậm rãi đặt tạp chí xuống. Hai mắt Nhậm Thanh sáng trong nhìn Lam Oánh Oánh, khích lệ nói: “Sau đó thì sao?”

“Sau đó anh ta lộ bản chất rồi, suýt nữa phun cà phê vào mặt tớ rồi đấy. Tớ ngẫm nghĩ có lẽ mình biến thành trò cười rồi. Càn Long Khang Hi ai truyền ngôi cho ai, ai mà biết được. Lịch sử của tớ dở tệ, nhưng anh ta cứ không lên tiếng mà ngồi đó cười, kết quả anh ta cười không dứt nổi! Tư thế đó cậu không thấy đâu, cứ như muốn buông tay nhân gian đấy. Xí! Bày đặt tỏ vẻ học rộng tài cao.”

Nhậm Thanh cười ha ha, hồi lâu mới cải chính: “Là Thuận Trị trực tiếp truyền ngôi cho Càn Long, giữa Càn Long và Khang Hi còn có một Ung Chính.”

Điền Đằng nhìn về phía Nhậm Thanh, chấn động phát hiện cô cũng không phải đang nói giỡn.

Lam Oánh Oánh khó hiểu: “Không đúng, Khang - Càn thịnh thế, không phải là Khang Hi trước Càn Long sau sao?”

“Dù sao giữa Càn Long và Khang Hi còn có một Ung Chính.”

Màn đêm buông xuống, Điền Đằng cầm một tờ giấy được in từ bách khoa lịch sử bắt Nhậm Thanh xem lại từ đầu tới đuôi. Ban đầu Nhậm Thanh sống chết không muốn xem, cô rất có lòng tin với vốn kiến thức lịch sử của mình, xem loại thường thức này thật sự rất sỉ nhục mình. Điền Đằng làm nũng hay cứng rắn cũng không có hiệu quả, mặt đen lên vứt tờ giấy A4 vào sọt rác, châm chọc nói: Em cứ giữ khư khư cái tri thức lịch sử đó cũng tốt, để dành chọc cười mẹ anh cũng được, anh đã sớm đánh tiếng với em, tri thức lịch sử của mẹ anh những năm gần đây càng ngày càng được phim cổ trang phổ cập khá hoàn chỉnh rồi.

Nhậm Thanh nghe ra kỳ quặc, nhưng không muốn xuống nước đến sọt rác lượm lên xem, nửa đêm đi vệ sinh mới lặng lẽ nhíu mày nhặt tờ giấy thối hoắc đó lên, ngồi trên bồn cầu mở ra xem, lập tức bị đả kích choáng váng.

27 tháng chạp, Nhậm Thanh quấn kín mít như một con gấu đi theo Điền Đằng đến rạp chiếu phim xem “Phi Thành Vật Nhiễu” của đạo diễn Phùng Tiểu Cương. Phim hết, Điền Đằng trịnh trọng nói: Chuyện kết hôn này phi thành vật nhiễu (*). Nhậm Thanh gật đầu tỏ vẻ đồng ý. Điền Đằng hỏi: Vậy em có chân thành không? Nhậm Thanh lại gật đầu. Điền Đằng cúi người nhẹ nhàng hôn lên môi cô, cúi xuống đeo cho cô một chiếc nhẫn kim cương.

(*) Phi thành vật nhiễu: là tên một bộ phim của Trung năm 2008. Ngoài ra, còn có nghĩa là “Không chân thành đừng làm phiền”.

Lúc xuống xe, Nhậm Thanh thấy Điền Đằng muốn nói lại thôi, vì vậy cô cũng muốn nói lại thôi...

“Đêm nay, thuận tiện cho anh tá túc không?”

“Vô cùng thuận tiện.”

Ngoài cửa sổ có gió vù vù thổi qua, Nhậm Thanh lấy chăn lót dưới thân, dựa sát vào Điền Đằng. Giường của cô một mét hai, là giường đơn, chăn cũng là đơn, bây giờ đang là đêm đông rét lạnh, chỉ có thể ôm nhau sưởi ấm.

Điền Đằng tựa vào đầu giường, ngón tay quấn lấy vài vòng lọn tóc đen bóng của Nhậm Thanh.

“Em có đồng ý dọn đến ở cùng anh không?”

Nhậm Thanh mệt mỏi híp mắt.

“Ở chung à?”

“Ừ.”

“Em phải suy nghĩ đã, chỗ này của em rất nhiều đồ, dọn nhà rất phiền phức...”

Điền Đằng kéo tay cô, biết rõ còn hỏi: “Đây là gì?”

Nhậm Thanh ngơ ngác: “Nhẫn kim cương.”

“Nhẫn kim cương biểu hiện cho điều gì?”

“Kết hôn.”

“Cũng biểu hiện sau này anh và em phải sống nương tựa vào nhau, không xa không rời. Một mối quan hệ vô cùng vững chắc. Thỏa thuận trước hôn nhân gì chứ, em đừng hòng nhắc lại.”

Nhậm Thanh kinh hô: “Như vậy sao được? Thỏa thuận trước hôn nhân nhất định phải có!”

“Ngủ!” Điền Đằng xoay người tắt đèn.

“Tức giận rồi hở?” Nhậm Thanh tranh thủ lấy lòng.

Điền Đằng im lặng nhìn bóng đêm đen kịt ngoài cửa sổ.

Cô thì hay rồi, dùng một tờ thỏa thuận phòng vệ cho tự ái của mình. Uổng cho tâm ý của anh.

“Thỏa thuận trước hôn nhân rất lưu hành, chúng ta chỉ ký thôi, tuyệt đối không ảnh hưởng đến tình cảm sau này, chúng ta cũng vẫn sẽ có mối quan hệ nương tựa vào nhau, không xa không rời. Hơn nữa, nghe nói, cực kỳ có lợi cho việc cải thiện quan hệ mẹ chồng nàng dâu.”

Điền Đằng không nhúc nhích.

“Tiểu Vương phòng tài vụ cũng ký thỏa thuận trước hôn nhân, anh xem người ta sống với nhau có sao đâu? Mẹ chồng của chị ấy thường xuyên nấu canh cho chị ấy, mẹ chồng nàng dâu hệt như mẹ con ruột. Em rất tin tưởng anh, em chỉ hy vọng cố gắng hết sức tạo dựng mối quan hệ tốt với mẹ anh thôi, anh cũng không muốn phải khó xử giữa hai bên chứ.”

Điền Đằng rút cánh tay ra, giọng thấp nhưng kiên quyết: “Nếu muốn ký thỏa thuận, anh sẽ không kết hôn với em.”

Nhậm Thanh nói thầm sau lưng anh hồi lâu, rốt cuộc thức thời cố tìm cái chung, gác lại mấy chuyện bất đồng, nhỏ giọng thương lượng: “Nếu không, năm sau anh chuyển qua đây đi?”

Điền Đằng chẳng thể xuống nước lập tức đồng ý liền được, chỉ có thể tiếp tục im lặng.

Nhậm Thanh lại hiểu lầm rằng anh không muốn, ép dạ cầu toàn, tiếp tục nhượng bộ: “Nếu không, em chuyển nha?”

Điền Đằng nghe vậy nhanh chóng xoay người vùi sâu vào ngực cô, cố che giấu tiếng cười sắp bật ra.

Sáng 30 tháng chạp, Điền Đằng nhận được cuộc điện thoại từ trại an dưỡng Tây Thành, tâm trạng Nhậm Đóa Lan rất không ổn định, bởi vì không thấy Nhậm Thanh. Từ 28 tháng chạp đến tháng giêng đầu năm thường niên, Nhậm Thanh luôn ở trại an dưỡng, nhưng năm nay vẫn chưa thấy bóng dáng đâu, điện thoại thì tắt máy. Điền Đằng gọi ba bốn cuộc, cuối cùng từ chỗ Diệp Hủy biết được chiều 28 tháng chạp Nhậm Thanh đã lên một chiếc Maserati màu trắng. Diệp Hủy và Nhậm Thanh ở chung cùng một tầng, thái độ Nhậm Thanh trước khi lên xe rất tự nhiên lên tiếng chào hỏi khi thấy cô mua thức ăn trở về.

Điền Đằng gọi thẳng cho Nguyên Tịnh Viễn.

“Mẹ anh về nước thì lái chiếc xe nào?”

“Có ý gì?”

“Cô ấy biến mất rồi.”