Chỉ Muốn Dịu Dàng Thích Anh

Chương 30: Hai ngày dài nhất cả cuộc đời



Nhà cũ Nguyên thị, cơn ác mộng cả đời Nhậm Thanh toàn bộ đều ở đây.

Trương Kỳ lấy cớ vì muốn tổ chức tiệc sinh nhật 32 tuổi cho Nguyên Tịnh Viễn, nên đã mang cô tới ngôi nhà cũ u ám của Nguyên thị. Khi cô phát hiện phòng bếp không có nguyên liệu chuẩn bị yến tiệc mà người giúp việc đột nhiên nối đuôi nhau rời đi, dụng cụ vẽ tranh của Trương Kỳ đã phủ kín lối ra.

Nhậm Thanh không hiểu nhìn bà ta, nói: “Bà Nguyên, phòng bếp không có dấu hiệu chuẩn bị tiệc, tôi không hiểu bà tìm tôi tới là có ý gì.”

Ánh mắt Trương Kỳ không rõ nhìn cô, âm dương quái khí nói: “Cô theo tôi lên lầu.”

Nhậm Thanh thấp thỏm bất an theo sau, túi xách lớn được đặt trên ghế sa lon, dưới ánh mắt bén nhọn thúc giục của Trương Kỳ, cô không có cách nào đi lấy điện thoại di động.

“Tôi nhìn thấy cô ở sân bây, đã lập tức nhận ra, dáng dấp cô và mẹ cô giống nhau như đúc.”

“Bà biết mẹ tôi?”

“Đâu chỉ biết.”

Trương Kỳ dùng chìa khóa mở căn phòng lầu ba cuối hành lang. Căn phòng có lẽ đã lâu không có thông gió, có mùi nấm mốc rất đậm. Trong không gian không lớn không nhỏ có tủ sách, có giường nhỏ, có đèn đặt dưới đất, đều được dùng vải che chống bụi, nhìn ra được đây không phải là kiểu mẫu của những năm gần đây. Nhậm Thanh lưu ý trong góc có một vài cuốn sách cũ ẩm ướt, là bài thi của học sinh trung học.

“Nhìn ra được đây vốn là thư phòng không?” Trương Kỳ đứng ở cửa nói.

“Nhìn ra được.”

“Vậy cô có biết, cô đã chào đời ở đây không?”

Nhậm Thanh kinh ngạc nhanh chóng xoay người.

“Mẹ cô giống hệt dáng vẻ cô hôm nay, tóc dài thẳng, ánh mắt thật to, làm rung động lòng người...” Trương Kỳ dừng lại, rồi nói tiếp, tràn đầy ác ý: “Cũng là một kỹ nữ không biết xấu hổ!”

Nhậm Thanh mặt đỏ tới mang tai: “Bà mới không biết xấu hổ! Tại sao bà lại mắng mẹ tôi!”

Khuôn mặt Trương Kỳ hơi vặn vẹo: “Tại sao? Chỉ vì cô ta phá hủy hôn nhân của tôi! Một gia sư thế mà dạy học đến giường ba của đứa trẻ mà mình dạy luôn đấy! Cô nói xem đây không phải là kỹ nữ thì là gì?! Cô không tin đúng không? Cô qua đây!”

Trương Kỳ bước lên lôi Nhậm Thanh bắt cô nhìn vào một tấm hình đã cũ trên giá sách. Người phụ nữ trong hình có mái tóc thẳng dài, đứng trước mặt Nguyên Tịnh Viễn nho nhỏ khẽ mỉm cười. Trương Kỳ kéo ngăn kéo dưới cùng của tủ sách, trong ngăn kéo là mấy tấm ảnh giường chiếu đã phai màu cùng với xấp bài tập nếu hơi vừa đụng sẽ vỡ nát. Trong ảnh giường chiếu thật ra không thấy rõ mặt ai, chữ viết xa lạ xinh đẹp trên xấp bài tập đều là dọa dẫm dùng j□j tống tiền trắng trợn.

“Mẹ cô, con tiện nữ đó, tôi cho cô ta tiền, bảo cô ta cút, ấy thế mà cô ta thực tủy biết vị (*), dăm ba bữa lại chạy tới vòi tiền tôi, năm đồng, hai vạn, năm vạn... Sau đó cô đoán xem, lớn bụng thì đến thẳng Nguyên thị quậy. Trước mặt mọi người tôi có thể chịu thiệt lớn vậy sao? Cô ta là sinh viên đại học nên tôi khiến cô ta không thể học đại học. Cô ta có một vỏ xe phòng hờ, đại khái vọng tưởng không trèo lên được Nguyên thị nên mới bắt người ta ‘đổ vỏ’, nhưng tôi đã chặt đứt đường lui của cô ta, gửi hơn một trăm bức ảnh giường chiếu qua bưu điện tới đó, mượn tay người kia hung hăng cho cô ta một bạt tai.”

(*) thực tủy biết vị: ám chỉ đã trải qua chuyện gì đó một lần, lại muốn tiếp tục chuyện đó lần nữa.

Đôi môi Nhậm Thanh không ngừng run rẩy, lớn tiếng nói: “Ba tôi là Nhậm Lâm, tôi có một người chị cùng cha khác mẹ, tên Nhậm Đóa Lan. Bà ấy chỉ giống tôi thôi, không phải là mẹ tôi! Bà nói một câu tôi cũng không tin!”

Trương Kỳ nhạo báng: “Nhậm Đóa Lan với cô, không cùng mẹ, cũng không cùng cha. Cô ta và cha cô ta y hệt nhau, là đám người tốt thối nát! À, ba cô chính là tên vỏ xe phòng hờ vô dụng của mẹ cô đấy. Mẹ cô quấn ba cô không thả, còn cô thì quấn lấy cô ta! Một giuộc thuốc cao bôi trên da chó, dính vào là không rớt ra được, thật khiến người ta ghê tởm!”

“Không thể nào!”

“Nếu tôi không nói, có lẽ trước khi chết Nhậm Đóa Lan cũng sẽ nói cho cô biết thôi, dù sao, tiền cho cô ta trị bệnh nhiều năm đều là Tịnh Viễn bỏ ra.”

“Không thể nào!”

“Không thể nào? Cha mẹ ruột của Nhậm Đóa Lan chỉ sinh một mình cô ta! Ở đâu ra anh trai chứ?! Tiền đưa cho mấy người dùng là do luật sư tư nhân của Tịnh Viễn cung cấp! Cô hỏi tiếp thì nên hỏi về chính cô đấy, cô tốt nghiệp đại học hạng ba thì sao có thể vào làm cho Nguyên thị?!”

“Tôi không tin! Bà tránh ra tôi phải đi!”

“Tôi không tránh! Năm đó, mẹ cô bám lấy tôi không thả, lúc tống tiền tôi còn cười rất đắc ý. Cô ta không nghĩ tới sẽ bị báo ứng sao? Cô ta chết rồi nhưng nợ còn ở đây.” Trương Kỳ dừng một lát, mỉm cười, châm biếm: “Khóc hả?! Trong phòng này có nhiều chỗ đặc sắc lắm, cô chỉ mới nhìn thấy bề ngoài thôi.” Bà ta không nói gì đẩy Nhậm Thanh lên chiếc giường đã phủ vải chống bụi. “Đây, cô nhìn cái giường này xem, mẹ cô thật là, chậc, tôi cũng không biết hình dung thế nào, muốn ‘sung sướng’ sao không ra ngoài thuê phòng nhỉ, thế mà dám ở trên giường dành cho con tôi nghỉ trưa, trên giường còn có cà phê sáng tôi không cẩn thận làm dính vào, cô ta cũng không ngại bẩn! Cô Nhậm, cô thấy rõ chưa, mẹ cô mang thai cô ở nơi bẩn thỉu thế này đấy.”

Nhậm Thanh đứng dậy, chậm rãi lau nước mắt, kiên trì nói: “Tôi không tin những gì bà nói đâu. Lúc tôi năm tuổi mẹ tôi đã qua đời rồi, tôi hoàn toàn không có ấn tượng gì với bà ta. Vì thế, bà đừng trông mong tôi sẽ thừa nhận người phụ nữ trong hình có liên hệ gì với tôi. Ba tôi rất thương mẹ tôi, cũng rất thương tôi, chị tôi cũng thế. Bà tìm nhầm người rồi.”

Trương Kỳ sửng sốt, tiếp đó lại tức giận, nói không lựa lời: “Hóa ra gen vô sỉ cũng có thể di truyền. Hơn nữa, cô Nhậm, so với mẹ cô, cô cao hơn một bậc đấy.”

Nhậm Thanh lạnh lùng nói: “Lúc bà còn trẻ không đấu lại tiểu tam, tuổi đã lớn vậy rồi lại kiếm người không liên can để trả thù. Bà còn vô sỉ hơn.”

Trương Kỳ nghe vậy phất tay, một tiếng bạt tai vang dội vang lên. Nhậm Thanh theo bản năng đưa tay đánh trả, nhưng rốt cuộc nhớ đến bà ta là mẹ của Nguyên tổng.

Trương Kỳ đánh Nhậm Thanh xong vẫn không hết hận, gọi hai người đàn bà lớn tuổi cùng nhau ra tay trói Nhậm Thanh vào giường. Trong lúc giãy dụa, trán Nhậm Thanh đập vào mép giường, máu chảy đầm đìa, người phụ nữ kia do dự hỏi có cần cầm máu trước hay không, Trương Kỳ đáp lại một câu chết là đáng.

Mặt Nhậm Thanh đầy máu, nhưng không hề yếu thế: “Tranh bà vẽ ra bán được không? Người đen tối như bà có thể vẽ ra thứ gì tốt chứ! Năng lực của bà chẳng qua cũng chỉ dành để đối phó với những người không biết thôi!”

Trương Kỳ nói: “Dĩ nhiên tôi muốn dành để đối phó cô thôi, đặc biệt là hai ngày trước, khi tôi biết con tôi không chê cô, tốt nghiệp đại học lặng lẽ bán cổ phiếu ba nó để lại đổi lấy tiền mặt trả tiền thuốc cho Nhậm Đóa Lan và học phí của cô. Nó có lẽ không nỡ bỏ mặc Nhậm Đóa Lan cách cái chết không xa kia.”

Con ngươi Nhậm Thanh đau nhói, do máu chảy vào.

Trương Kỳ không nhịn được: “Đưa cây kéo cho tôi, tôi thấy cái loại tóc dài này là ghê tởm!”

Nhậm Thanh không biết mình ngủ mất thế nào, nhân tâm khó chịu đến mức tận cùng ngược lại chết lặng, tóc của cô đã ngắn ngủn, hệt như chó gặm, nhưng cô không để ý, vết thương trên trán đã cầm máu rồi, nhưng vẫn đau, cô cũng không quan tâm. Trên sàn nhà lạnh như băng là một tấm hình một người phụ nữ đang say mê trong d*ục vọng, vẻ mặt dữ tợn, trên mặt người đàn ông cũng đầy mồ hôi, bắp chân căng cứng...

Khi đó cô còn nhỏ, nhưng cũng biết nhà hàng xóm xem thường nhà họ. Ban đầu, Nhậm Đóa Lan còn không thích cô. Trước khi qua đời, ba không yên tâm lại nhấn mạnh với Nhậm Đóa Lan phải chăm sóc em gái, Nhậm Thanh là em con, nhiều năm như vậy cô vẫn luôn không hiểu.

Nhậm Thanh ôm đầu gối ngồi ở chân giường. Trước khi Trương Kỳ ra cửa nói cho cô biết qua năm sẽ để cô đi, cô thờ ơ, nhưng Nhậm Đóa Lan không thấy cô thì chị sẽ lo lắng. Cô ở trong căn phòng u ám này tổng cộng hai ngày đêm. Hai ngày dài nhất cả cuộc đời này.

Lúc Điền Đằng và Nguyên Tịnh Viễn chạy tới nhà cũ, Nhậm Thanh đang lơ lửng trên ban công lầu ba. Mũi chân của cô đạp loạn giữa không trung, ước chừng muốn tìm chỗ để mượn lực nhưng không có, cho nên có chút hốt hoảng. Cô cúi đầu nhìn độ cao dưới chân, dù sao rơi xuống đất chắc chắn sẽ không chết.

“Đừng nhảy!”

Giọng nói của Điền Đằng truyền đến từ phía xa, hiểu rất rõ dự tính của cô.

Nhậm Thanh mạo hiểm quay đầu lại, thấy Nguyên Tịnh Viễn chạy theo sát phía sau Điền Đằng, còn chiếc BMW của anh ấy tựa như không có phanh tay, đang chạy thụt lùi theo sườn dốc. Cô lẳng lặng chờ, đến khi “bùm” một tiếng, chiếc BMW đâm sầm vào Maserati màu trắng. Bầu trời xanh thăm thẳm, không có mây, không có chim bay.

Nguyên Tịnh Viễn không dừng lại, thậm chí không nhìn Nhậm Thanh, chẳng qua chỉ nóng nảy đá văng trợ lý Trương Kỳ có ý đồ ngăn trở của ở góc cua của cầu thang.

Thư phòng sớm đã bỏ hoang từ lâu đang khóa, nhưng vì Nhậm Thanh đẩy cửa kiếng ban công ra nên Nguyên Tịnh Viễn ngửi thấy được mùi vị mục nát trong cơn gió lùa qua khe cửa.

“Mở cửa ra!”

Trợ lý trẻ của Trương Kỳ không dám phủi bụi trên quần áo, chỉ thấp thỏm bất an nhìn chằm chằm chân Nguyên Tịnh Viễn, nói: “Anh, anh Nguyên, chìa khóa ở chỗ phu nhân. Phu nhân vốn tính sáng sớm ngày mai sẽ...”

Nguyên Tịnh Viễn một cước đạp vào cánh cửa phòng lung lay sắp rớt.

“Đừng nhảy, Nhậm Thanh!”

Điền Đằng đang đứng phía dưới Nhậm Thanh, một giọt mồ hôi lặng lẽ rơi xuống đất.

Nửa bên mặt trái Nhậm Thanh có vết máu khô khốc, hai ngày không ăn không uống, cổ họng đau đến mức không thể lên tiếng, bàn tay ghì chặt lan can cũ kỹ đã dần mất sức theo cơn gió lạnh trong ngày cuối cùng của năm cũ, cô khàn khàn nói: “Anh tránh ra, em sắp chịu không nổi rồi.”

Điền Đằng ngẩng đầu nhìn cô, im lặng một hồi, mỉm cười nói: “Anh không bao giờ tránh ra, nếu em muốn nhảy, anh sẽ đón em.”

Nhậm Thanh bỗng dưng nhớ tới rất nhiều năm trước cô nằm trên lan can hành lang nhìn anh qua kẽ tay, anh cũng ngẩng đầu như vậy, mắt phượng xinh đẹp nheo lại, mỉm cười, làm lòng người ta mềm mại.

“Có phải rất lạnh không?” Điền Đằng dịu dàng nói.

Nhậm Thanh ngây ra, không đáp lại.

“Một lát nữa chúng ta cùng đến Tây Thành, anh và em cùng lót chiếu dưới đất đón giao thừa ở phòng bệnh của chị em, có được không?”

Nhậm Thanh đột nhiên khóc không thành tiếng.

Phía trên, sau hai tiếng trầm đục liên tiếp, Nhậm Thanh nghe được tiếng bước chân dồn dập, sau đó cánh tay cô được người ta vững vàng níu lại. Cô mệt mỏi giương mắt, thấy Nguyên Tịnh Viễn đang chật vật khom lưng, đầu đầy mồ hôi.

Trương Kỳ rất nhanh chạy tới. Trợ lý của bà ta theo sát phía sau, bởi vì lặng lẽ chạy đi mật báo, chột dạ nên không dám nhìn thẳng vào mắt Nguyên Tịnh Viễn.

“Nguyên Tịnh Viễn, con thật là càng ngày càng không coi mẹ là mẹ.” Trương Kỳ vẫn đang mặc đồ vẽ tranh. Bà ta thờ ơ cột lại mái tóc dài, như thể không phải người mới gây sự hai ngày trước.

Nguyên Tịnh Viễn nhìn mái tóc không đến vai của Nhậm Thanh, ngắn đến mức sắp dán vào da đầu, lạnh lùng nói: “Lúc làm tổn thương em ấy, mẹ có xem con là con không?”

“Con biết nó là em con.”

“Con không nhận và cả em ấy cũng thế. Hơn nữa con đã nói rõ với mẹ rằng con và em ấy không có tình cảm gì, chỉ vì máu mủ, bởi vì khi cha lâm chung đã căn dặn, con không thể không trông nom.”

“Vâng, các người không thể mặc kệ, lúc sinh tiền ba con còn len lén đi nhìn cô ta... Mẹ nghĩ lúc đầu con có thể cùng mẹ nuôi chung mối thù!” Bà ta chết lặng nhìn Nhậm Thanh, chuyển đề tài, nói: “Cô Nhậm, hai ngày trước tôi nói sai rồi, cô thật không như mẹ cô. Mẹ cô chưa bao giờ biết trốn vào lòng đàn ông giả bộ đáng thương, cô ta tống tiền tôi, chạy đi Nguyên thị gây chuyện, đều là tự thân làm.”

Nhậm Thanh không ăn không uống hai ngày, đôi môi khô nứt, nhưng tức giận vẫn kiên trì nói: “Bà nói bậy! Không phải là mẹ tôi!”

“Nếu biểu tình dữ tợn bây giờ của cô so với mấy tấm ảnh đó mà cô còn không nhìn ra, không sao, tôi còn có...”

“Mẹ xong chưa!” Nguyên Tịnh Viễn đột nhiên nổi giận. “Bọn họ đều chết hết rồi mẹ còn muốn làm gì! Mẹ cứ bám lấy một người không biết như vậy để làm gì!”

Gương mặt Trương Kỳ vặn vẹo: “Cô Nhậm, cô nhìn kỹ đi, tôi chỉ ăn miếng trả miếng mà thôi, chồng tôi và con trai tôi đều không đội trời chung với tôi đây này... Tôi thật sự hận chết mấy người.”

Nguyên Tịnh Viễn thất vọng nói: “Điền Đằng, cậu đưa em ấy đi đi.”

Điền Đằng thấy vết thương trên trán Nhậm Thanh đã kết vảy, hơi dùng lực ấn đầu cô vào lòng mình, anh nhìn sợi giây đầu giường, lạnh lùng nói: “Cuối cùng, tôi chỉ muốn thay cô ấy nói vài lời, nếu không bà Nguyên đây thật sự nghĩ Nhậm Thanh tứ cố vô thân tùy thời trút giận lên cô ấy. Bà Nguyên, người gây ra những sỉ nhục kia với bà đã qua đời, nếu bà muốn đòi nợ, đại khái có thể quật mộ lên dùng roi đánh. So đo với một người không biết, không phải người hiền hậu đâu.”

Anh dừng một lát, nhìn nét mặt Nguyên Tịnh Viễn, nén bực nói: “Tôi và cô ấy đã đính hôn, lúc bà ra tay với cô ấy cũng có thấy chiếc nhẫn trên ngón tay rồi đấy. Nếu sau này bà lại làm mấy chuyện giam cầm phi pháp tương tự như vậy, tôi làm phận con cháu không thể làm được gì, nhưng e rằng mẹ tôi sẽ không đồng ý. Bà và mẹ tôi có giao tình hơn ba mươi năm, nếu bà không ngại trở mặt chỉ vì chuyện cũ năm xưa, mẹ tôi có lẽ sẽ không để ý đâu.”

Điền Đằng không nói nữa mà dìu Nhậm Thanh lướt qua Nguyên Tịnh Viễn và Trương Kỳ đi về phía cầu thang xoay tròn, dường như bực mình vì cô đi quá chậm, anh cúi người bế cô lên, vì vậy lần thứ hai Nhậm Thanh thấy thế giới trước mắt hiện ra với một góc 45 độ.

Điền Đằng đi tới trước xe, Nhậm Thanh trực tiếp nhảy xuống, không ngờ hai chân quỳ xuống, bỗng dưng hành một đại lễ với BMW. Điền Đằng sững sờ đứng đó, không đưa tay đỡ cô.

Nhậm Thanh chầm chậm bò dậy, nhỏ giọng nói: “Đi thôi.”

Điền Đằng vẫn bất động.

Nguyên Tịnh Viễn một tay đút trong túi xa xa đi tới. Sắc mặt anh mệt mỏi, trong đôi mắt không có cảm xúc dư thừa. Anh đưa túi của Nhậm Thanh cho Điền Đằng, cũng không cố ý nhìn Nhậm Thanh ngồi trong xe, vẫn là “Nguyên tổng” giao tiếp rất nhiều với cô trong công ty nhưng không có tình cảm cá nhân.

“... Tôi không ngờ mọi chuyện sẽ tệ như vậy.” Nguyên Tịnh Viễn nhìn mặt trời lặn ở cuối con đường.

“Nếu em ấy muốn từ chức, tôi sẽ đồng ý.”

“Tôi hiểu cô ấy, cô ấy sẽ không từ chức.” Điền Đằng nhìn tuyết tan dưới mặt trời lặn. “Cuộc sống đã trui rèn cô ấy trở thành người độ lượng hơn so với tôi tưởng tượng.”

Điền Đằng lên xe trước, rốt cuộc nói: “Mẹ anh nên thấy may mắn vì vừa nãy cô ấy không nhảy xuống. Nếu không, tôi cũng không biết tôi sẽ làm gì đâu. À, đánh tiếng trước với anh, tháng sau mẹ anh sẽ triển lãm tranh ở thủ đô nhưng e là trong vòng hai năm không làm được gì rồi. Dì nhỏ của tôi rất kính nghiệp, nhưng cũng luôn rất nghe lời tôi. Vô cùng mù quáng.”