Chỉ Ngoan Ngoãn Với Một Mình Em

Chương 1: Ngày nhập học



Đầu tháng mười, cái nắng gắt cuối thu vẫn còn chưa tan, hơi nóng bủa vây, không khí nhớp nháp, mọi người chỉ cần đứng bên ngoài lâu tí thôi là mồ hôi mồ kê nhễ nhại, chảy hết từ trên cánh tay xuống dưới đất, rồi nhanh chóng tan ra và bốc hơi.

Đám sinh viên chính thức bước vào cuộc sống Đại học ngay sau khi kết thúc khóa học quân sự.

Điều khiến con người ta đau khổ nhất khi mới bước vào Đại học là thời điểm phân lớp, nhà trường sẽ dựa theo thành tích đầu vào của sinh viên mà lập bảng thành tích rồi dựa theo đó mà phân lớp.

Mới sáng đầu tuần, đám tân sinh viên đã háo hức tới trường từ rất sớm, nơi đầu tiên mà họ muốn tới trong trường lại chính là bảng tin, nơi dán đầy giấy thông báo điểm số.

Trong khi nhũng người khác đã đến trường từ rất sớm, chen lấn trước bảng tin thì Dương Nhiễm - sinh viên năm nhất chuyên ngành công nghệ thông tin lại đang say giấc trên chiếc giường êm ái.

Đồng hồ điểm bảy giờ, chuông báo thức được đặt trên chiếc tủ đầu giường reo lên.

Dương Nhiễm không nhanh không chậm, từ từ mở mắt, cô tắt báo thức rồi bật dậy, xỏ dép và đi thẳng vào phòng tắm, cô ngắm nhìn bản thân mình trong gương, không kiềm được sự vui sướng mà bất giác nở nụ cười thật tươi.

"Dương Nhiễm à Dương Nhiễm, cuối cùng mày cũng đạt được ước mơ của mình!"

Khoảng năm phút sah Dương Nhiễm bước ra khỏi phòng tắm, cô buộc tóc đuôi ngựa, phía trước để mái layer rất ra dáng học sinh gương mẫu.

Cô mặc chiếc áo đồng phục màu trắng, chất liệu vải rất mềm và thoáng mát, cổ và viền tay áo có màu xanh dương nhạt, phía dưới mặc chân váy trắng trông vừa trưởng thành, thanh lịch vừa đáng yêu.

Dương Nhiễm cầm theo cặp sách đã được chuẩn bị từ tối hôm qua chạy một mạch xuống lầu, mẹ Lương Tuệ thấy vậy liền mắng cô: "Nhất Nhất, con đi từ từ không được sao, con gái có ai như con chứ."

Dương Nhiễm đi tới bếp lấy suất ăn sáng của mẹ làm cho cô, bỏ vào cặp, nói: "Vâng vâng, con biết rồi, lần sau con sẽ chú ý."

Lương Tuệ quay sang nhìn con gái mình, cảm giác bao nhiêu năm nuôi con gái trưởng thành trôi qua thật nhanh. Từ một cô nhóc ngày ngày chạy nhảy khắp nhà, thoắt cái đã trở thành thiếu nữ xinh đẹp, sắp gả chồng được rồi."

Bỗng bà nhớ tới điều gì đó, liền ra ngoài cửa, chỗ Dương Nhiễm đang xỏ giày.

"Nhất Nhất, chiều nay con có tiết không?"

"Không ạ." Dương Nhiễm bất ngờ.

"Vậy trưa nay sau khi tan học mẹ qua đón con đi ăn nhé."

Dương Nhiễm cảm thấy vô cùng thích thú, lâu lắm rồi cô mới được ra ngoài cùng mẹ.

Mẹ cô là giám đốc của một cửa hàng thời trang nổi tiếng, một tuần có bảy ngày thì hết năm ngàu mẹ cô đều phải tới cửa hàng, hai ngày còn lại phải đi kiểm tra hàng hóa, thật sự rất bận rộn.

"Được ạ, vậy sau khi tan học con sẽ chờ mẹ ở cổng chính."

Tạm biệt Lương Tuệ xong, Dương Nhiễm phóng như bay tới bến xe, cũng may xe chưa rời bến nếu không cô chắc chắn sẽ muộn học.

Ngồi trên xe buýt, Dương Nhiễm tranh thủ mở Wechat nhắn tin với cô bạn thân Chu Hải Nguyệt, trong đó toàn là tin nhắn Chu Hải Nguyệt gửi cho cô.

06:48

[Chu Hải Nguyệt: @Dương Nhiễm cậu tới chưa vậy, tớ đang ở cổng trường]

[Chu Hải Nguyệt: @Dương Nhiễm đừng nói là cậu còn đang ngủ đấy nhé!]

[Chu Hải Nguyệt: @Dương Nhiễm]

[Chu Hải Nguyệt: @Dương Nhiễm]

07:19

[Dương Nhiễm: Tớ đang trên xe buýt rồi, mười phút nữa tới]

Tin nhắn vừa được gửi đi, Chu Hải Nguyệt lập tức gọi điện tới.

"Dương Nhiễm! Cái đồ nhà cậu, sao cậu không trả lời tớ hả? Tớ đứng ở cổng trường lâu lắm rồi đấy!"

Dương Nhiễm theo phản xạ mà dơ điện thoại ra xa, chờ Chu Hải Nguyệt nói xong mới ghé tai vào điện thoại: "Xin lỗi, tại tớ thức đêm nên mới dậy muộn."

Chu Hải Nguyệt lấy tay đập vào trán: "Cậu thừa biết rằng hôm nay khai giảng nhưng vẫn thức khuya? Sáng hôm sau còn không trả lời tin nhắn của tớ, làm tớ đứng đây phơi nắng nửa tiếng. Dương Nhiễm, tớ nói cho cậu biết, trưa nay cậu không mời chị đây thì đưng mơ tưởng tớ tha thứ cho cậu."

"Trưa nay không được rồi, tớ đã hứa với mẹ trưa nay sẽ cùng bà ấy đi ăn rồi. Hay là để hôm khác nhé."

Mặc dù không ở gần nhau nhưng Dương Nhiễm vẫn cảm nhận được luồng sát khí nồng nặc truyền tới theo đường internet.

Chu Hải Nguyệt chỉ thở dài một tiếng, giọng uể oải miễn cưỡng chấp nhận.

_____♡♡♡_____♡♡♡_____♡♡♡_____

Lời của tác giả: Đây là tác phẩm đầu tiên của tôi, rất mong được độc giả yêu thích, vì chưa có kinh nghiệm nên lời văn hơi thô a.