Chỉ Ngoan Ngoãn Với Một Mình Em

Chương 2: Bạn cùng bàn



Khoảng 10 phút sau xe buýt đã tới trước cổng trường.

Dương Nhiễm xách cặp vội vàng xuống xe, cô nhìn xung quanh mộ lượt thì thấy Chu Hải Nguyệt đang đứng dưới một tán cây.

Chu Hải Nguyệt có thân hình nhỏ nhắn nhưng chiều cao có hạn, chỉ cao 1m62, thấp hơn Dương Nhiễm 7cm.

Thấy Dương Nhiễm đang đi tới chỗ mình, Chu Hải Nguyệt cất điện thoại vào túi áo, chạy tới khoác tay cô rồi kéo cô vào trường.

Hai người cùng nhau đi tới bảng tin tìm số thứ tự của mình, Chu Hải Nguyệt dò tìm một lúc rồi la lên: "Sao lại như vậy chứ! Rõ ràng tớ làm bài thi tốt lắm mà, sao lại được có 241 điểm chứ."

Dương Nhiễm vỗ vai Chu Hải Nguyệt, không ngừng an ủi cô bạn: "Bằng đó điểm là cao lắm rồi, cậu vẫn thi vào được lớp A đấy thôi."

"Vậy cậu thi được bao nhiêu điểm?"

"284 điểm a."

Trước sự thản nhiên của Dương Nhiễm, Chu Hải Nguyệt thầm cảm thán, tại sao lại có người như Dương Nhiễm chứ. Xinh đẹp, dịu dàng, học giỏi, khiêm tốn, vân vân và mây mây những ưu điểm của con người Dương Nhiễm đều có hết.

Đây không phải buff nữ chính thì là gì.

Lúc sau Dương Nhiễm và Chu Hải Nguyệt cùng đi tới dãy lớp học, khi nãy ở bảng tin có khá ít người nên họ không để ý, nhưng lúc này hai người có thể cảm nhận được ánh mắt của tất cả sinh viên xung quanh đều đang đổ dồn về phía họ.

Chu Hải Nguyệt nghe loáng thoáng được rằng mấy người xung quanh đang không ngừng khen ngợi, nói "Cậu nhìn kìa, nữ sinh kia đẹp thật!"...

Cô bất giác mỉm cười tự đắc 'Chu Hải Nguyệt à, mới ngày đầu tiên nhập học mà mày đã nổi tiếng thế này rồi, ai bảo mày xinh đẹp quá làm gì!'

Bỗng có một nam sinh có vẻ ngoài tuấn tú đứng chắn đường bọn họ.

"Bạn học, cậu xinh như vậy, đã có bạn trai chưa?"

Cậu ta dùng giọng điệu trêu đùa nói với họ.

Chu Hải Nguyệt hai mắt sáng lên, lập tức trả lời: "Tôi chưa có bạn trai. Sao nào? Muốn tán tỉnh sao?"

Cậu nam sinh kia liền liếc mắt nhìn Chu Hải Nguyệt một lượt từ trên xuống dưới, rồi lại từ dưới lên trên, cau mày: "Ai hỏi cậu chứ, vừa xấu vừa lùn, có cho tôi cũng không thèm!" Sau đó cậu ta tiến tới bên cạnh Dương Nhiêm, tay không an phận mà khoác lên vai cô.

"Bạn học, có thể kết bạn Wechat không? Tối nay nếu rảnh thì đi hộp đêm chơi với tôi, thú vị lắm đấy."

Không đợi cho nam sinh đó phản ứng lại, Dương Nhiễm cầm cổ tay cậu ta, xoay một cái khiến cả người cậu ta cúi xuống, mà Dương Nhiễm ở đằng sau mặt cau có, nhìn là biết đang tức giận.

Cô đạp cho cậu ta một cái vào mông rồi kéo Chu Hải Nguyệt rời đi.

Đợi đến khi Dương Nhiễm kéo cô vào một góc ở cầu thang, Chu Hải Nguyệt mới gặng hỏi: "Cậu làm sao vậy Nhiễm Nhiễm? Đột nhiên đánh người ta rồi còn kéo tớ ra đây."

"Chu Hải Nguyệt, cậu có phải bị ngốc rồi không? Người đó không hề có ý tốt với cậu, khi nãy hắn ta còn muốn dụ tớ tới hộp đêm. Cậu nhìn mà không biết sao?"

Chu Hải Nguyệt sững người, suýt chút nữa cô đã bị hắn lừa, nhưng kì lạ: "Khoan! Khi nãy cậu ta chê tớ, tức là hắn có ý đồ với cậu. Vậy cũng có thể những lời khen trước đó chúng ta nghe được đều nói về cậu?"

Dương Nhiễm không nói gì, chỉ khoác tay Chu Hải Nguyệt, dặn dò cô lần sau đừng dại trai như vậy nữa, sau đó cả hai cùng nhau về lớp.

***

Tới trước cửa lớp, Chu Hải Nguyệt kéo Dương Nhiễm tới ngồi dãy thứ tư từ trên xuống.

Chu Hải Nguyệt ngồi ở ghế thứ ba, còn Dương Nhiễm ngồi ghế thứ hai, bên cạnh cô Dương Nhiễm vẫn còn có một chỗ trống.

"Đây đúng là vị trí lí tưởng để ngủ, tớ sẽ đánh một giấc, khi nào ra choei gọi tớ dậy nha."

"Cậu đúng thật là..."

Chuông báo vào tiết một đã reo, tất cả sinh viên đã ngồi kín hết chỗ, chỉ riêng chỗ ngồi bên cạnh Dương Nhiễm là còn trống.

Mấy phút sau, giáo viên bước vào, đó là một người phụ nữ khoảng chừng 30 tuổi: "Xin tự giới thiệu, cô tên là Trần Hà, giáo viên chủ nhiệm của các em. Cô mong rằng trong năm học đầu tiên này các em sẽ phát huy năng lực của bản thân và đạy được kết quả cao trong các kì thi."

Tiếng vỗ tay đồng loạt vang lên.

Dương Nhiễm nghe loáng thoáng được một chút rằng Trần Hà là một giáo viên rất nghiêm khắc, lại còn là một chiếc camera chạy bằng cơm vậy nên lớp nào đen đủi lắm mới có vinh hạnh được Trần Hà chủ nhiệm.

"Như thường lệ, cô sẽ chọn ra ban cán sự lớp, một lớp trưởng, hai lớp phó học tập, lớp phó văn thể và lớp phó lao động."

"Dựa theo thành tích đầu vào, tôi đề cử em Dương Nhiễm làm lớp trưởng với số điểm là 284 điểm. Dương Nhiễm có mặt ở đây không?"

Dương Nhiễm bất ngờ, giây sau cô lấy lại được bình tĩnh, đứng dậy trước sự tò mò của những người trong lớp.

"Có!" Dương Nhiễm thốt ra giọng nói trong trẻo của mình, tất cả sinh viên đều đổ dồn hết ánh mắt về cô, thật ngại quá đi.

"Được rồi Dương Nhiễm, em có ý kiến gì không?"

"Em không có ạ."

"Tốt."

Dương Nhiễm vừa ngồi xuống liền bị Chu Hải Nguyệt nắm lấy vai chấp vấn: "Được đó Dương Nhiễm, mới vào đã được xếp làm lớp trưởng, lại còn đứng đầu lớp."

"Ha ha... Không phải cậu ngủ rồi sao?" Dương Nhiễm hỏi.

"Tớ chưa muốn bị tử hình ngay đâu."

"Về phần lớp phó học tập cô đơn cử hai bạn Mạc Gia Khiêm, 273 điểm và Lưu Ngữ Yên, 169 điểm. Hai em có mặt trong lớp không?"

Mạc Gia Khiêm và Lưu Ngữ Yên đứng dậy.

"Được rồi, vậy lớp phó văn thể có ai xung phong làm không?"

Dương Nhiễm nhìn xung quanh đều không có ai lên tiếng, bỗng Chu Hải Nguyệt dơ cao tay: "Thưa cô, em xung phong làm!"

Trần Hạ đưa tay cầm bút nhìn lên phía cô, hỏi: "Em tên gì?"

"Chu Hải Nguyệt ạ."

"Chu Hải Nguyệt... điểm thi của em là 214 đúng chứ? Vậy chức vụ này giao cho em."

Chu Hải Nguyệt vui sướng ngồi xuống nói với Dương Nhiễm: "Sở thích của tớ là ca hát, tớ cảm thấy chức vụ này quá hợp với mình."

"Ha ha."

"Còn lớp phó lao động tôi sẽ chọn ra một bạn nhé. Châu... Châu Dật Trình có mặt không?"

Cả lớp im re.

"Tôi hỏi lại lần nữa, Châu Dật Trình có mặt trong lớp hay không?"

Giây sau cửa lớp bị mở toang ra, một nam sinh viên bước vào.

Người đó rất cao, thân hình không quá gầy, cậu ta khoác một chiếc áo hoodie zip màu đen bên ngoài áo đồng phục, mặc quần bò màu đen, đi giày cũng màu đen.

Đặc biệt cậu ta có một khuôn mặt vô cùng đẹp trai, các sinh viên nữ không thể kiềm chế mà phát ra tiếng xì xào.

"Trật tự!" Trần Hà lấy tay nâng kính, nhìn cậu ấy một lúc rồi hỏi: "Em tên gì? Tại sao lại đi học muộn những 10 phút?"

Cậu ta thản nhiên mặt đối mặt với giáo viên: "Người mà cô vừa đề cử làm lớp phó lao động, đó là em."

Trần Hà nhìn lên bảng một lần nữa: "Là Châu Dật Trình, tại sao em lại đi muộn?"

"Bên ngoài tắc đường, sau đó lại đi nhầm lớp nên em tới muộn."

Im lặng một lúc, Trần Hà dường như không muốn đôi co với cậu, liền bảo cậu hãy về chỗ ngồi và rút kinh nghiệm từ ngày mai không được đi muộn nữa.

Châu Dật Trình nhìn lên dãy ghế ngồi, nhìn thấy bên cạnh Dương Nhiễm còn một ghế trống, anh liền không do dự đi tới.

Mà lúc này Chu Hải Nguyệt đã sớm tan chảy trước vẻ ngoài của Châu Dật Trình, khi thấy anh đi tới liền lay lay Dương Nhiễm.

Anh không ngồi luôn mà đứng bên cạnh ghế, Dương Nhiễm lấy làm lạ, ngước lên nhìn thì bắt gặp ánh mặt của anh đang nhìn mình.

"Chỗ này có người ngồi không?" Châu Dật Trình hỏi cô.

Dương Nhiễm theo phản xạ trả lời "không có", sau đó Châu Dật Trình liền để cặp ra sau ghế rồi ngồi xuống.

Dáng ngồi của anh khômg hề ngay ngắn một chút nào, hai chân anh dang rộng, người ngả ra sau ghế, hai nay đan vào nhau đặt lên đùi.

Dương Nhiễm nhận ra mình đã nhìn anh hơi lâu nên xấu hổ quay đi.

"Lớp trưởng, lát nữa em xuống phòng giáo vụ lấy xấp giấy để trên bàn làm việc của cô phát cho các bạn nhé. Bao giờ các bạn điền xong thì thu lại."

Dương Nhiễm giật mình, ấp úng trả lời: "A... vâng ạ."

Châu Dật Trình nhìn Dương Nhiễm, anh hỏi: "Cậu là lớp trưởng? Tên gì vậy?"

"Dương Nhiễm." Cô đáp.

"Ồ." Châu Dật Trình nghĩ ngợi một hồi, ngay lập tức anh nở một nụ cười thật tươi nhưng cũng mang một chút quái dị "Vậy sau này nhờ cậu giúp đỡ."

Dương Nhiễm bất ngờ nhìn Châu Dật Trình, đôi mắt hai người lại một lần nữa chạm nhau.

"Cậu thi được bao nhiêu điểm mà cần tôi giúp đỡ?"

"278 điểm."

'Vãi' Dương Nhiễm mắng thầm trong lòng, anh kém cô có 6 điểm, cần giúp đỡ cái gì chứ?

"Được, nếu cần gì cứ nói với tôi."

Dương Nhiễm quay đi rời mắt khỏi anh, chăm chú nghe giảng.

Bỗng Châu Dật Trình đổi tư thế, anh gối đầu lên tay, mặt quay về phía Dương Nhiễm, nhắm mắt ngủ.

Dương Nhiễm không kiềm được mà liếc nhìn anh một cái, tên này quả thực là quá đẹp trai rồi!

Trong lòng cô không thoải mái, cầu mong anh quay sang chỗ khác, nếu anh cứ trưng khuôn mặt ấy ra đấy thì cô làm sao mà tập trung học chứ!!!

_____♡♡♡_____♡♡♡_____♡♡♡_____