Chỉ Ngoan Ngoãn Với Một Mình Em

Chương 3: Thấy Châu Dật Trình ngủ trong giờ nữa thì đánh thức bạn ấy dậy nhé



Chuông báo hết tiết reo lên, các sinh viên dắt nhau ra ngoài chơi.

Dương Nhiễm vừa rồi chép bài nhiều nên tay có hơi đau nhức, cô chợt nhớ tới lời Trần Hà, sau khi hết tiết phải tới phòng giáo vụ.

Cô đứng dậy muốn rời khỏi chỗ, vừa quay sang bên trái, cô thấy Châu Dật Trình vẫn đang say sưa ngủ, quay sang bên phải thì lại thấy một nhóm nữ sinh đang tụ tập.

Dương Nhiễm hết cách, cô đành phải đánh thức Châu Dật Trình.

Cô dùng bàn tay nhỏ nhắn đập nhẹ vào vai anh nhưng không thấy động tĩnh gì, sau đó lay mạnh: "Này."

Châu Dật Trình đột nhiên bị đánh thức, anh quay ra nhìn cô, lông mày có chút nhăn lại.

"Tôi phải ra ngoài." Dương Nhiễm nói.

Châu Dật Trình nhìn cô vài giây mới chịu đứng dậy để cô ra ngoài, sau đó lại gục xuống ngủ tiếp.

Dương Nhiễm vừa ra khỏi cửa lớp thì có tiếng gọi, là Chu Hải Nguyệt, hóa ra khi nãy lúc Dương Nhiễm rời đi cô ấy liền nối đuôi ra theo.

"Nhiễm Nhiễm, cậu may mắn thật đó nha."

Dương Nhiễm nhìn cô bạn, mặt hiện rõ vẻ khó hiểu.

"Khi nãy tớ lên diễn đàn tra được một chút về Châu Dật Trình. Cậu ta là con nhà tài phiệt, bố là Giám đốc của tập đoàn Phong Hạ, mẹ là nữ diễn viên rất có tiếng trong giới showbiz.

Lúc còn nhỏ Châu Dật Trình thường bị nói là tự kỉ, không thích chơi với các bạn cùng lứa, suốt ngày chỉ biết trưng ra bộ mặt lạnh tanh, vậy mà cậu ta lại được rất nhiều con gái vây quanh, số người thích cậu ta phải xếp hàng dài tới tận Châu Phi rồi ấy."

Dương Nhiễm nãy giờ vẫn chăm chú nghe, cô cũng cảm thấy Châu Dật Trình này có chút khó gần.

"Còn nữa, năm cấp ba Châu Dật Trình có một người bạn thân, hình như cũng là con nhà giàu, hai người bọn họ với một nhóm người nữa thường hay tụ tập ở Long Thành. Đến bây giờ mấy người đó vẫn còn chơi thân."

"Long Thành là chỗ nào vậy?" Dương Nhiễm hỏi.

"Quán bar Long Thành, chỗ đó là nơi dành cho người có tiền. Nghe nói phòng vip ở đó có giá hơn 5000 tệ lận."

*5000 ndt =~ 20000000 vnd

"Đắt vậy..."

* * *

Một lúc sau Dương Nhiễm bước vào phòng giáo vụ, cô đảo mắt một vòng liền thấy ngay Trần Hà đang ngồi viết gì đó.

"Cô Trần."

"À, Dương Nhiễm." Trần Hà chỉ tay lên hai chồng giấy bên cạnh: "Em lấy phát cho các bạn, mỗi người một tờ. Khi nào các bạn điền xong thì lại mang về đây."

"Vâng ạ."

Dương Nhiễm chia cho Chu Hải Nguyệt cầm bớt.

"À, Dương Nhiễm." Trần Hà gọi.

"Vâng."

"Lần sau thấy Châu Dật Trình ngủ trong giờ nữa thì đánh thúc bạn ấy dậy nhé."

"A... em biết rồi ạ."

Dương Nhiễm còn tưởng việc gì to tát lắm, hóa ra là cậu ta...

Trong lúc đang đi xuống cầu thang, một nam sinh không biết từ đâu hoảng hốt chạy xuống, lao thẳng tới chỗ Chu Hải Nguyệt.

"A! Cẩn thận!" Cậu ta hét lên.

Dương Nhiễm theo phản xạ đẩy Chu Hải Nguyệt ra.

Rầm một tiếng.

Chồng giấy rơi tứ tung dưới đất.

Cả Dương Nhiễm và nam sinh đó ngã xuống chân cầu thang, chân cô bị trẹo, đầu va đập vào tường.

Dương Nhiễm cảm thấy ý thức dần mơ hồ, sau đó liền ngất đi.

_____♡♡♡_____♡♡♡_____♡♡♡_____

Huhu dạo này bị stress, bận nhiều việc quá nên chương này hơi ngắn nhé😓

Đã đến chương mới nhất rồi!
Xin vui lòng quay lại sau để đọc chương tiếp theo, hoặc thử đọc các truyện khác cùng thể loại bên dưới trong lúc chờ đợi!